Cành Non – Tịch Bát Gia Tử

Chương 7




Chu Hựu Chỉ khóc vô cùng nhanh, từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi thẳng xuống mặt đất.

Thẩm Hoài Dư nhanh chóng rút một tờ khăn giấy đưa cho cô, nhưng cô lại làm như không thấy, có lẽ là đang đắm chìm trong cảm xúc bi thương của mình hoặc giận dỗi không chịu nhận khăn giấy của anh, chỉ dùng đôi mắt long lanh kia nhìn anh. Nước mắt càng lúc một nhiều, gương mặt thấm đẫm nước mắt.

Ngón tay Thẩm Hoài Dư giật giật, cuối cùng anh không khỏi kiềm lòng mà lau cho cô. Khăn giấy mềm mại tiếp xúc với gương mặt nhạy cảm, động tác Thẩm Hoài Dư hậu đậu, thậm chí còn vụng về lau nước mắt cho cô.

Chu Hựu Chỉ sửng sốt, nước mắt ngừng chảy. Lúc giương mắt vừa lúc bắt gặp gương mặt dịu dàng của anh, lông mi anh vừa dài lại đậm, hơi thở nhẹ nhàng.

Chu Hựu Chỉ chớp mắt, toàn thân cứng đờ như cục gỗ, thiếu chút nữa là ngừng thở.

Ánh mắt của anh cũng từ từ chuyển qua nhìn đôi mắt cô.

Khoảng cách quá gần và ánh nhìn trực tiếp làm Thẩm Hoài Dư cũng sửng sốt theo. Thậm chí anh còn không kịp lùi về sau thì Chu Hựu Chỉ đã bắt lấy cổ tay của anh, lòng bàn tay cô mềm mại, ướt át. Lực chú ý của Thẩm Hoài Dư lại rơi vào làn da đang dán chặt vào cổ tay anh, vừa mềm lại vừa nóng.

Chu Hựu Chỉ nói: “Anh ơi, anh giận ạ?” Thanh âm nức nở.

Thẩm Hoài Dư thấy cô như một con búp bê vừa mới bị rớt xuống nước, hơi thảm nhưng vẫn xinh đẹp.

Lúc anh muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng mình khô khốc, “Không giận em.”

Anh dùng bàn tay kia kéo tay cô ra, chìa mấy tờ khăn giấy đến tước mặt cô, ý bảo cô lau nước mắt.

“Là anh cứ chọc em khóc.” Thẩm Hoài Dư nói như thế.

Chu Hựu Chỉ phản bác ngay, “Không phải tại anh mà. Em sẽ không khóc nữa đâu. Em hứa sẽ học hành đàng hoàng, chăm chỉ… Cũng không hỏi anh mấy câu kì lạ nữa.” Cô nói một cách vội vã, như là sợ anh chạy mất. Nói xong rồi nhanh chóng lau nước mắt, chỉ còn đôi mắt hồng hồng với chóp mũi đỏ ửng là minh chứng cho việc cô khóc lúc nãy.

Thẩm Hoài Dư cảm thấy mình giải thích chưa đủ rõ ràng, cũng bắt đầu hối hận chính mình sao lại không đưa ra một cách nói thích hợp. Anh nghiêm túc nhìn Chu Hựu Chỉ, suy nghĩ trong chốc lát rồi đưa ra quyết định trong lòng: “Được. Chúng ta cùng nhau cố gắng nào.”

Chu Hựu Chỉ tươi cười như trút được gánh nặng, cô thật sự sợ anh sẽ chạy mất.

Vì anh mà cô phải xuống nước với Lâm Mạn Đồng, nhất định cô phải có được anh.

Lúc Thẩm Hoài Dư rời đi, anh nói với Chu Hựu Chỉ: “Mấy câu hỏi mà em muốn hỏi anh thì có thể hỏi. Nhưng lúc học thì phải nghiêm túc.” Rồi đưa cho cô số WeChat của mình.

Vì đã nhận tiền lương thì anh phải dạy cô đàng hoàng. Chu Hựu Chỉ còn nhỏ nên còn ham chơi, anh là anh trai nên phải biết lúc học hành thì nên làm gì, và không nên làm gì.

Chu Hựu Chỉ rất vừa lòng với buổi học đầu tiên.

Sau khi add Wechat của anh, cô nhấn vào vòng bạn bè ngay, phát hiện trống rỗng nên lại nhấn vào avatar của anh, nhắn tin vào hộp thoại.

Suy nghĩ lâu mới hỏi –

[ Hiện tại anh có bạn không? ]

Lại nhắn thêm một cầu, [… bạn gái ấy.]

Trước khi chuẩn bị đi ngủ thì anh trả lời, [Không có.]

Buổi tối Chu Hựu Chỉ ngủ rất ngon, một đêm yên lành.

Nhưng Thẩm Hoài Dư lại lăn qua lộn lại vì tâm phiền ý loạn.

Đương nhiên là vì chuyện của Chu Hựu Chỉ. Thật ra thì cũng không phiền não như vậy, chỉ là anh tự nói với chính mình, em gái thích khóc thì anh nhường nhịn chút. Hơn nữa cô cũng rất hiểu chuyện, anh chỉ cần dạy học cho người ta là được.

Cứ thôi miên chính mình như vậy anh cũng thông suốt, đi vào giấc ngủ.

Nhưng đêm nay anh lại nằm mơ.

Mơ thấy Chu Hựu Chỉ khóc, anh giúp cô lau nước mắt, việc kế tiếp lại không như mong muốn –

Cô bắt lấy tay anh, dùng gương mặt thấm đẫm nước mắt chà vào mu bàn tay anh, lại nghiêng đầu hôn một cái vào lòng bàn tay anh.

Dấu môi mềm mại ở trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Anh hoảng loạn không thôi, rút tay mình ra, còn không cẩn thận đánh một cái vào tay cô, tiếng vang không nhỏ làm chính anh cũng hoảng sợ.

Đôi mắt của Chu Hựu Chỉ óng ánh, lúc này ánh mắt còn mang vẻ quyến rũ mà kiên định, như là một cái móc, móc lấy trái tim anh, kéo về phía cô.

Cô đến gần một bước về phía anh, duỗi tay bắt lấy eo anh, nghiêng đầu dựa vào ngực anh, Thẩm Hoài Dư khiếp sợ đến mức không kịp phản ứng.

Cô nghe xong trong chốc lát rồi ngửa đầu nhìn anh, đôi môi giật giật: “Tim của anh đập nhanh thật đấy.”

Đột nhiên anh đẩy cô ra, muốn phủ nhận nhưng ý thức được tim mình đập nhanh thật theo lời cô nói. Bên tai không thể tiếp nhận được âm thanh nào, chỉ có tiếng vang thình thịch.

Anh hổ thẹn vô cùng, nhướng mày mở miệng xin lỗi: “Anh xin lỗi.” Sao chính mình lại đường đột xin lỗi thế này.

Chu Hựu Chỉ lại gần thêm bước nữa, nắm tay anh, tay nhỏ non mềm vuốt ve bàn tay anh, nhẹ nhàng mở miệng: “Anh không cần xin lỗi, tại em vội vã.”

Thẩm Hoài Dư ngẩng đầu nhìn cô, anh hiểu ý cô nói.

Anh nhìn ánh mắt đưa tình của cô, không biết ý thức mình bị cô mê hoặc như thế nào, thế mà đưa tay ôm lấy cô, ôm chặt vào lòng.



Sáng sớm tỉnh lại, Thẩm Hoài Dư cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.

Buổi chiều lúc dạy học cho Chu Hựu Chỉ, anh cố tình ngồi cách xa cô, Chu Hựu Chỉ cũng rất chuyên tâm, không hề hỏi những câu hỏi không liên quan đến học tập, yên tĩnh làm bài, ngoan ngoãn nghe giảng.

Lúc tan học, Thẩm Hoài Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ hi vọng giấc mơ vớ vẩn buồn cười tối qua sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Không phải là Chu Hựu Chỉ không muốn thân mật với anh, chỉ là mới ngày đầu tiên mà suýt chút nữa cô đã doạ anh chạy rồi, cô thật sự không dám tuỳ tiện hành động. Trước tiên chỉ có thể làm một học sinh ngoan, cho anh biết mình rất hiếu học.

Như thế đã qua nửa tháng.

Chu Hựu Chỉ đã có thể thường xuyên nhắn tin WeChat nói chuyện phiếm với Thẩm Hoài Dư.

Nội dung cũng không mập mờ, đều là chút chuyện râu ria.

Cô luôn hỏi anh đang làm gì.

Thẩm Hoài Dư vẫn luôn trả lời giống nhau như là ăn cơm hoặc làm bài tập.

Có một ngày cuối tuần.

Vì Thẩm Hoài Dư có việc nên xin nghỉ, Chu Hựu Chỉ hỏi anh đi làm gì, Thẩm Hoài Dư nói là đi ăn sinh nhật bạn.

Cô hỏi thêm một câu: [Tất cả đều là con trai ạ?]

Thẩm Hoài Dư trả lời: [Có nam có nữ.]

Mười phút sau, Chu Hựu Chỉ hỏi: [Em đi với được không? Anh nói em là em gái anh đi.]

Thẩm Hoài Dư do dự trong chốc lát.

Chu Hựu Chỉ thừa thắng xông lên, [Anh ơi, thật ra là em không có bạn… Anh cũng thấy suốt cả kì nghỉ hè em cũng không có đi ra ngoài chơi mà, anh đưa em ra ngoài chơi với được không?] Cô không nói dối, cũng không định làm nũng, thật sự là cô không có nhiều bạn. Số bạn học ở trường có thể chịu được tính cách kì lạ của cô thì không nhiều, không phải những người có tính bao dung như Dư Mộng Như thì là những người bắt cô đi theo làm người ăn chơi phung phí.

Cuối cùng Thẩm Hoài Dư cũng đồng ý.