Lúc Chu Lệ Hoa về đến nhà, sau khi biết Chu Hựu Chỉ là người xém đứng chót trong lớp, ông đen mặt quở trách Lâm Mạn Đồng.
Đôi chân trần của Chu Hựu Chỉ đạp lên nền nhà gỗ. Cô dựa bên khung cửa, một chân chống, một chân đung đưa trên mặt đất, cắn quả táo trong tay, nghiêng tai nghe ba mình chỉ trích Lâm Mạn Đồng xong cô cười cười, lại nhảy trên đôi chân trần về phòng mình.
“Thành tích của nó trước giờ không tệ lắm. Chắc là vì cô đến nên nó không có tâm tư học tập.”
“Lệ Hoa, anh trách em sao?”
“Tôi chỉ hi vọng hai người có thể hoà thuận với nhau. Cô đừng nghĩ tôi không biết. Lúc trước tôi đã nói con bé không thể ăn được món cay Tứ Xuyên, vậy mà cô vẫn để cho người giúp việc kia làm mấy tháng rồi mới đổi. Tuy nó chỉ nhỏ hơn cô có mười tuổi thôi, nhưng cô cũng phải đối xử với con bé như là con gái mình. Trước khi kết hôn cô đã thề thốt hứa hẹn với tôi những gì, bây giờ mới đã bao lâu mà cô chịu không nổi rồi sao?”
Nước mắt Lâm Mạn Đồng rơi lã chã, môi run run: “Sao anh có thể nói em như vậy?” Nhìn ông một cách khó tin, trong mắt đều là sự bi thương.
Nhưng Chu Lệ Hoa không để bản thân mình bị đẩy vòng vòng. Ông là thương nhân, làm việc phải chú trọng đến hiệu suất, bất kể việc gì cũng phải theo quy tắc nhất định, ông đã ra qui định với Lâm Mạn Đồng, cô ta đã đồng ý thì phải làm cho bằng được.
Trong mắt ông, chuyện công và chuyện tư đều giống nhau.
“Có hay không thì trong lòng cô tự hiểu rõ. Tôi không có yêu cầu gì khác với cô, thành tích của con bé bị cô kéo xuống thì cô phải kéo lên lại cho tôi.” Chu Lệ Hoa không hề mảy may động lòng. Nói xong những lời này, ông đi vào phòng làm việc mà không thèm quay đầu lại.
Lâm Mạn Đồng nhìn chính mình trong gương. Rõ là gương mặt trắng như hoa nhưng biểu cảm, vẻ mặt lại tang thương vô cùng.
Bạn học của cô ta được sống trong thanh xuân, được yêu đương, du lịch, làm việc. Chỉ có cô ta là khác, 25 tuổi cô ta được gả cho đại gia, làm mẹ kế. Cả ngày phải giao tiếp với những quý bà có tiền, vào chốn thường trường và các viện thẩm mỹ.
Nhưng cô ta không hối hận.
Cô ta lau nước mắt trên khuôn mặt, khoé miệng mỉm cười, xinh đẹp như cũ.
Thành tích này của Chu Hựu Chỉ, cô ta sẽ kéo lên được. Cô ta không tin là mình không thể trị được con nhóc 15 tuổi.
Đêm nay Chu Hựu Chỉ ngủ không ngon.
Cô mơ thấy một giấc mộng, đó là một giác mơ hoang dã có Lâm Mạn Đồng và Thẩm Hoài Dư –
Cô mơ thấy Lâm Mạn Đồng đuổi theo cô, đôi môi đỏ rực vẫn luôn giương ra, huyên thuyên nói điều gì đó, giống như là muốn ăn thịt cô.
Cô vẫn luôn chạy, quay đầu nhìn lại Lâm Mạn Đồng phía sau, quay đầu lại thì đột nhiên tiến vào lòng ngực của ai đó.
Một tiếng “thình thịch”, cô và anh ngã vào trong nước.
Không biết đây là ao hay là biển, cô chỉ nhớ nó có màu xanh, chân không với tới đáy, cô phịch phịch, khủng hoảng tưởng dòng nước này bao lấy cô. Cô nắm được đồ vật, giống như là cọng rơm có thể cứu lấy cô. Cô ôm anh, gấp gáp hô hấp. Ánh nhìn dẫn rõ ràng, ánh mắt chuyển hướng qua khuôn mặt của người nọ, thấy rõ –
Là Thẩm Hoài Dư.
Trái tim cô đột nhiên nhảy dựng. Hai chân kẹp lấy eo anh, ghé vào đầu vai anh nói: “Anh cứu em với, em sắp bị chết đuối rồi.”
Anh quay đầu, đôi mắt trong veo, chóp mũi còn giọt nước óng ánh, anh nhìn cô nói: “Em nhìn xem đây là đâu?”
Cô nhìn xung quanh.
Màu xanh biến mất, nước dần rút xuống.
Cô chớp mắt không thể tin được, phát hiện hai người đang nằm trên giường.
Cô ôm chặt anh, hai chân kẹp eo anh, mà anh không mặc quần áo, chỉ có một cái quần bơi màu đen, đồ vật căng phồng lên chạm vào nơi riêng tư của cô.
Chu Hựu Chỉ đỏ mặt, nhưng cũng không chịu buông tay, nói: “Đây là giường.”
“Vậy em có buông tay ra không?” Anh hỏi.
“Không buông.” Chu Hựu Chỉ cắn môi, trả lời anh.
Trái tim đập loạn điên cuồng, nhưng Chu Hựu Chỉ vẫn không buông ra, thậm chí còn dùng chân cọ cọ vào lưng anh, kéo lại khoảng cách gần anh hơn.
“Em thích anh.” Một câu nói khẳng định.
Anh đưa tay sờ tóc mái bên tai cô, giọng điệu dịu dàng như là gió xuân.
“Không phải.” Chu Hựu Chỉ nói thế, nhưng hơi thở nặng nề, cô bổ sung, “Mà là thèm anh.”
Thẩm Hoài Dư vân vê vành tai của cô, “Tuổi nhỏ nhưng lớn miệng nhỉ.” Miệng lưỡi trêu đùa.
“Thật mà, chỗ khác của em cũng không nhỏ đâu.” Chu Hựu Chỉ không biết học được cách nói thô tục này từ đâu, nói xong rồi cũng không thấy ngượng, thậm chí còn dùng chỗ không nhỏ kia cạ vào anh.
Thẩm Hoài Dư kề sát lại gần cổ của cô, hơi thở mơn trớn bên tai.
Cô run lên.
Cảm giác chóp mũi của anh xẹt qua gương mặt cô, lại run rẩy.
Thẩm Hoài Dư cười rầu rĩ.
Chu Hựu Chỉ run run hỏi anh đang cười gì.
Thẩm Hoài Dư nói: “Em gái, nên tỉnh dậy rồi.”
Giây tiếp theo, cô mở mắt.
Thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng không ngừng, làm gì có Thẩm Hoài Dư, trước mắt chỉ có trần nhà và ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Trái tim cô đập chậm lại.
Cảm quan hết thảy cũng từ từ khôi phục lại bình thường.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, rồi lăn lộn trên giường một hồi, chăn bị cô đá xuống dưới giường. Nhận ra điều gì đó, đột nhiên cô đứng dậy trên giường, đỏ mặt cầm một chiếc quần lót sạch sẽ vào nhà tắm.
–
Lâm Mạn Đồng ngồi dưới lầu uống trà, Đổng Nhạc Vân quỳ gối một bên lau bàn.
Lâm Mạn Đồng không thích người giúp việc mới này lắm, ngày thường cũng la hét với bà. Tuy trong lòng khinh thường người ta, nhưng cô ta vẫn ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt linh hoạt của bà.
Lâm Mạn Đồng thấy váy bà đang mặc bị rách ở chân váy, cô ta trộm che miệng cười.
Đột nhiên nhớ ra bà có một đứa con trai học cũng không tệ, nên khụ giọng mở miệng hỏi: “Dì, dì có con trai đúng không?”
“Đúng vậy, cô Lâm.” Đổng Nhạc Vân vừa lau bàn vừa trả lời.
“Học được không?”
Đổng Nhạc Vân ngừng tay, trên mặt là nụ cười: “Học cũng không tệ lắm. Luôn đứng top trường THPT Số 7.”
Một lát sau, Lâm Mạn Đồng nói: “Hay là để con trai dì dạy kèm cho Chỉ Chỉ đi. Dù sao tôi cũng đang tìm gia sư cho nó. Tiền lương chắc chắn sẽ không thấp, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tìm người khác không bằng tìm dì.” Giọng điệu kiêu căng lại hào phóng.
Đổng Nhạc Vân vốn đang cúi đầu lau bàn, nghe cô ta nói vậy thì ngẩng đầu cười nói: “Vậy cũng phải xem Hựu Chỉ có đồng ý học hay không chứ.”
Một câu này chọc trúng chỗ đau của Lâm Mạn Đồng.
Nếu cô ta sắp xếp thì chắc chắn Chu Hựu Chỉ sẽ không nghe lời.
Gương mặt Lâm Mạn Đồng tươi cười, cứng rắn nói: “Nó sẽ nghe.” Nhưng đó là sự thiếu tự tin vô cùng.
Đổng Nhạc Vân cũng đáp: “Vậy để tôi hỏi con trai tôi thử.”
–
Hôm nay Chu Hựu Chỉ xuống ăn sáng trễ.
Ánh mắt vô tình nhìn Đổng Nhạc Vân, mặt liền đỏ.
Cô mơ thấy Thẩm Hoài Dư như vậy nên bây giờ nhìn mẹ anh cũng thấy kì lạ.
Lặng lẽ xin lỗi với bóng dáng của Đổng Nhạc Vân.
Lâm Mạn Đồng đi tới, ngồi bên cạnh cô.
Chu Hựu Chỉ không nhìn cô ta, cúi đầu, cái miệng nhỏ đang uống sữa bò.
Lâm Mạn Đồng vuốt tóc, dịu dàng nói, “Chỉ Chỉ, ba con bảo thành tích của con tụt lùi quá. Dì nghĩ nhân dịp hè này sẽ tìm cho con một gia sư, được không?”
Chu Hựu Chỉ không ngẩng đầu, một lát sau buông ly thuỷ tinh ra, tạo ra âm thanh không nhỏ trên bàn cơm.
Chu Hựu Chỉ giương mắt nhìn Lâm Mạn Đồng, chậm rãi đáp, to rõ ràng: “Không cần.
Chia sẻ: