Không bao lâu, kết quả thi đại học đã được công bố, Thẩm Hoài Dư cũng lấy được giấy thông báo trúng tuyển.
Khi anh có thời gian rồi thì Chu Hựu Chỉ lại bận rộn không rảnh.
Trường THPT Số 7 đã được sắp xếp lịch học bổ túc cho lớp 11 trong suốt quãng thời gian nghỉ hè, Chu Hựu Chỉ hoàn toàn không có thời gian đi tìm anh.
Bảy giờ cô đã ra ngoài, mười giờ về đến nhà, chỉ có thể thỉnh thoảng gặp anh vào cuối tuần.
Hôm nay là sáng sớm cuối tuần, hiếm khi cả nhà ba người cùng ngồi vào bàn ăn sáng.
Chu Hựu Chỉ biết Thẩm Hoài Dư đã thi rất tốt và cũng đỗ vào chuyên ngành lý tưởng của ngôi trường mơ ước, nhưng khi cô nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc của Đổng Nhạc Vân vẫn không nhịn được mà hỏi bà: “Dì ơi, có chuyện gì mà dì vui thế?”
Đôi mắt Đổng Nhạc Vân híp cả lại: “Có gì đâu, chỉ là con trai dì thi cũng không tệ lắm thôi à.”
Lâm Mạn Đồng ngồi trước bàn để ăn sáng, nghe vậy thì liếc Đổng Nhạc Vân một cái, chậm rì rì nói: “Vậy thì thành thật chúc mừng bà, thằng bé lúc này cũng đã thi đại học xong rồi, nếu rảnh thì để chúng tôi mời nó một bữa cơm nhé. Lệ Hoa chưa bao giờ gặp thằng bé cả, nó đã giúp đỡ Chỉ Chỉ nhiều như vậy nên chúng tôi cũng nên mời nó ăn bữa cơm.”
Chu Lệ Hoa nghe đến đây cũng gật đầu, hỏi Đổng Nhạc Vân: “Dạo này con trai bà có rảnh không?”
Đổng Nhạc Vân vội vàng trả lời: “Không cần đâu, việc phụ đạo này của thằng bé cũng là chuyện đương nhiên thôi. Vả lại hôm qua nó có nói với tôi rằng, nó vừa tìm được một công việc dạy kèm cho những học sinh khác ở trung tâm gia sư, hình như phải đi làm cả ngày nên bây giờ cũng không có thời gian…”
Chu Hựu Chỉ nghe đến đây thì trừng mắt, ngậm một ngụm cháo trong miệng thật lâu vẫn chưa nuốt xuống.
Chu Lệ Hoa nhíu mày: “Làm gì đấy? Ăn uống cho đàng hoàng vào! Đến bao giờ con mới có thể giống con trai dì Đổng, cũng thi tốt như vậy cho ba hả?”
Chu Hựu Chỉ nuốt cháo vào, cúi đầu rầu rĩ nói: “Con cũng sẽ thi vào trường của anh ấy.”
“Có mục tiêu như vậy là tốt.”
Chu Hựu Chỉ nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lủi vào phòng mình.
Vừa vào phòng liền lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hoài Dư.
Tiếng chuông chỉ vang lên đúng một tiếng là đã có người nghe.
—— “Hửm?”
—— “Thẩm Hoài Dư, anh đi dạy kèm cho người khác à?” Chu Hựu Chỉ nổi giận đùng đùng mắng vào điện thoại.
Thẩm Hoài Dư lúc này chỉ vừa mới thức dậy không bao lâu nên não vẫn còn hỗn loạn, vừa bị cô rống như vậy thì lập tức tỉnh hẳn luôn.
Anh không tiếng động khẽ cười, cầm điện thoại và chậm rãi nói: “Anh tìm được công việc dạy kèm ở trung tâm gia sư.”
Âm thanh khàn khàn trầm thấp, lỗ tai Chu Hựu Chỉ vừa nghe thấy liền bắt đầu ngứa ngáy, bất tri bất giác mềm giọng lại, cô nói: “Anh chẳng nói với em gì cả.”
“Mấy ngày nay em vẫn luôn đi học ở trường mà?” Thẩm Hoài Dư dịu dàng nói.
Mấy ngày nay cô bận rộn đi học ở trường, hai người gần như không liên lạc gì cả.
“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, anh không thể dạy kèm cho người khác.” Chu Hựu Chỉ tìm lại được lý trí của mình trong sự tấn công dịu dàng của anh, giọng nói lại trở nên sắc bén.
“Ghen?”
“Đúng. Anh không được phụ lòng tốt của người khác.” Chu Hựu Chỉ nhanh chóng thừa nhận.
“Anh dạy kèm cho em thì ôm ấp, hôn hít rồi sờ mó, bây giờ anh còn muốn dạy kèm cho người khác? Anh cảm thấy thích hợp không hả?” Chu Hựu Chỉ lại nói.
“Ừ… đúng là không hợp thích lắm.” Thẩm Hoài Dư từ trên giường đứng dậy, đi tới mở rèm cửa, ánh nắng xuyên vào phòng anh chiếu vào bên trong sáng choang.
Anh thoáng nhìn lên bầu trời, nắm chặt điện thoại: “Em nhìn lên trời xem.”
Chu Hựu Chỉ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng có đám mây trắng bay ngang qua, trong lành như một bức tranh.
“Anh chuyển chủ đề.” Chu Hựu Chỉ tức giận.
“Thực ra, bầu trời mấy hôm trước đẹp hơn nữa, chỉ là không thể chia sẻ cùng em mà thôi.” Thẩm Hoài Dư thản nhiên nói, nụ cười mỉm treo trên mặt.
Mấy hôm trước anh đều ngắm bầu trời này một mình, thỉnh thoảng có những chuyện vui vẻ hay đẹp đẽ muốn chia sẻ cùng cô nhưng lại nhớ ra cô đang đi học, không có thời gian và sức lực nên cũng chỉ đành từ bỏ.
Chu Hựu Chỉ sững sờ, lại ngẩng đầu thoáng nhìn lên bầu trời.
Trong lòng hơi chua xót, khẽ chớp mắt nói với bầu trời: “Anh ơi…”
Thẩm Hoài Dư đợi cô nói tiếp.
“Em không muốn đi học nữa… em muốn ở bên anh cơ.” Giọng nói của Chu Hựu Chỉ vừa tủi thân vừa mềm mại, còn có hơi nghẹn ngào tựa như khóc thật rồi.
Thẩm Hoài Dư nghe vậy thì bật cười, anh cười hai tiếng: “Không được, em phải đi học cho đàng hoàng.”
“Em không thích anh dạy kèm cho người ta thì anh sẽ không dạy nữa, nhưng em phải học hành cho thật tốt.”
Chu Hựu Chỉ hít mũi hai cái, vừa chui lên giường vừa rầu rĩ nói: “Anh dạy kèm cho người ta đi, em chỉ nói đùa thôi.”
Cô đương nhiên biết bản thân không cho anh đến trung tâm dạy kèm chỉ là đang vô cớ gây rối, vốn chỉ muốn anh dỗ dành mình một chút, nhưng phản ứng của anh lại ngoài dự kiến của cô, quá dịu dàng, dịu dàng tới mức cô không đành lòng càn quấy tiếp được nữa.
“Đang khóc sao? Anh không đi nữa.”
“Không được, anh phải đi.” Chu Hựu Chỉ lại bắt đầu đề cao âm lượng.
Cãi không bao lâu thì Chu Hựu Chỉ thắng.
Thẩm Hoài Dư đồng ý đến trung tâm dạy kèm, nhưng lại bắt buổi chiều Chu Hựu Chỉ phải đi cùng anh. Chu Hựu Chỉ sảng khoái đồng ý, trước khi cúp điện thoại còn hỏi: “Hôm nay em mặc nội y màu gì thì tương đối đẹp?”
Thẩm Hoài Dư ở bên kia đỏ mặt tim đập nhanh, lắp ba lắp bắp nói: “Sao cũng… được.”
“Không mặc…”
“Không được.” Thẩm Hoài Dư ngắt lời cô.
Buổi chiều, khi Chu Hựu Chỉ ra ngoài, đúng lúc Lâm Mạn Đồng cũng muốn ra ngoài.
Chu Hựu Chỉ mơ hồ cảm thấy gần đây Lâm Mạn Đồng rất kỳ lạ, mùi trầm hương trên người lúc trước giờ đổi thành mùi hoa quả, cả son môi cũng từ đỏ thẫm đổi sang màu hồng hoặc thậm chí là màu hơi cam của thiếu nữ.
Lâm Mạn Đồng hỏi cô đi đâu.
Chu Hựu Chỉ hỏi ngược lại: “Cô đi đâu?”
Vẻ hoảng loạn thoáng hiện lên khuôn mặt Lâm Mạn Đồng: “Thẩm mỹ viện.”
“Thế thì đi đi. Tôi cũng không cùng đường với cô.” Chu Hựu Chỉ và cô ta ra đến cửa thì mỗi người một ngả, cô đi xe buýt đến nhà Thẩm Hoài Dư.