Ngón tay Chu Hựu Chỉ gãi gãi ống quần của mình, không biết làm sao. Tuy trong đầu cô có suy nghĩ muốn thân mật với anh nhưng lúc anh mời gọi thì lại không biết theo ai.
Cô nhìn anh, nói nhỏ: “Anh ơi…”
Thẩm Hoài Dư nhắm mắt lại, thuốc hạ sốt có tác dụng gây buồn ngủ, lúc này anh lại lâm vào khốn đốn, bị cô nhẹ nhàng kêu anh ơi đến mức không thể đi vào đi ngủ.
Chu Hựu Chỉ tiếp tục nói: “Anh ơi, anh có quần nào chưa mặc không?”
Cởi cũng phải mặc cái mới.
Thẩm Hoài Dư nhíu mày, nói: “Hình như ở trong tủ quần áo có.”
Sau lại nhắm mắt, nghe thấy tiếng chân trần yếu ớt bước trên mặt đất trong căn phòng trống trải và yên tĩnh.
Một lát sau, anh lại nghe thấy Chu Hựu Chỉ thỏ thẻ: “Anh ơi…”
Anh mở to mắt, phát hiện cô đang đứng bên mép giường của anh, trong nhà không bật điện, tối tăm mù mịt nhưng trong mơ hồ anh có thể thấy rõ ánh mắt của cô, yếu đuối thẹn thùng, trong veo.
Anh cảm thấy ngứa trong lòng.
Đưa tay giữ cô lại, tay anh lạnh hơn tay cô, anh ôm lấy tay nhỏ của cô, ngón cái chà xát mu bàn tay cô như là đang tán tỉnh.
Tría tim Chu Hựu Chỉ đập bình bịch, không phải nai con chạy loạn mà đập “thình thịch”, cô chỉ cảm thấy chính mình sắp ngất mất thôi.
Cô nắm lấy tay anh, lại kêu, “Anh ơi.”
Giống như từ chối nhưng cũng đang thúc giục.
Thẩm Hoài Dư dùng sức kéo cô, cô bất ngờ hô lên một tiếng rồi té trên giường anh, dưới chân cô là chân của anh.
Cô thở nặng nề, cũng không giãy giụa, suy nghĩ trong chốc lát rồi nắm lấy tay anh, tìm một tư thế, nằm thẳng tắp.
Cứ tưởng bây giờ chính là lúc thân mật nhất của hai người.
Nhưng hình như Thẩm Hoài Dư đang thay đổi.
Trở nên… háo sắc hơn.
Anh xốc chăn lên để cô tiến vào. Lại giơ tay ôm lấy eo cô, để mặt cô dán trên cổ vai anh, quàng vai cô nói: “Ngủ với anh một lát…”
Chu Hựu Chỉ ngừng thở, không dám lộn xộn, môi dán chỗ xương quai xanh của anh, không dám đồng ý, chỉ dùng xoay mũi hừ một tiếng ra hiệu mình đã biết.
Cô nghĩ, anh em cũng có thể làm chuyện như vậy mà.
Thẩm Hoài Dư coi cô như là em gái sao?
Trong phòng im ắng, cô thở phí phò, Thẩm Hoài Dư liền đưa tay nhéo bên hông cô một chút, cười nói: “Em đừng lộn xộn.”
“Em đâu có…”
Chu Hựu Chỉ phản bác.
“Ngoan chút nào.” Thẩm Hoài Dư ôm chặt cô.
“Anh ơi… anh có thích em không?” Chu Hựu Chỉ chậm rãi hỏi, trong lòng thấp thỏm.
“Thích.” Thẩm Hoài Dư trả lời nhanh.
“Không phải… ý em không phải là kiểu anh trai em gái, mà là thích kiểu con trai với con gái ấy…” Chu Hựu Chỉ rầu rĩ hỏi, cái miệng mấp máy, đôi môi mềm mại lướt qua da anh.
“Đương nhiên là kiểu con trai thích con gái rồi.” Thẩm Hoài Dư cúi đầu dùng cằm cọ trên đầu cô, giọng nói dịu dàng, ngữ điệu kéo dài.
Trái tim Chu Hựu Chỉ đột nhiên nhảy dựng.
Nếu không phải là đang ở trong lòng ngực Thẩm Hoài Dư thì chắc cô sẽ vui đến mức huơ tay múa chân.
Cô hỏi tiếp: “Anh đang tỏ tình à?”
Trong lúc vô tình Thẩm Hoài Dư sờ đến làn da mềm mại bị lộ ra bên hông cô, đầu ngón tay bị hấp dẫn nên nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.
Chu Hựu Chỉ trong lòng anh run run.
Anh vừa sờ vừa trả lời, “Ừ, anh thích em.”
Chu Hựu Chỉ cười, đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy đôi tay đang làm loạn bên hông cô, nghiêm túc đứng đắn nói: “Thẩm Hoài Dư, anh háo sắc.”
Ý thức của Thẩm Hoài Dư đã bị tan rã, lại bị một câu trêu chọc của cô mà tỉnh táo lại.
Anh thoát ra khỏi tay cô, bàn tay ấm áp dao động trên phần lưng trần trụi của cô, Chu Hựu Chỉ dưới tay anh run rẩy, nhưng không hề ngăn anh lại.
“Anh còn có thể háo sắc hơn.” Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Chu Hựu Chỉ sửng sốt.
Trong đầu ong ong không ngừng, qua mười phút ngắn ngủi mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô vừa lo lắng vừa vui vẻ, cảm xúc đan xen lẫn lộn nhưng tình thế trước mắt không thể chấp nhận được.
Chu Hựu Chỉ cọ cọ vào ngực anh, giọng nói mềm mại kéo dài vào trong tai anh.
Cô nói: “Thật ra… em cũng rất háo sắc.”
“Anh biết.” Thẩm Hoài Dư nói thế, ngón tay vuốt ve sau lưng cô.
Đầu ngón tay anh như mang theo lửa đốt, Chu Hựu Chỉ bị nóng đến mức ra mồ hôi, cô trốn tránh ngón tay anh bằng cách chui vào lòng ngực anh, cả ngực rụt vào anh.
“Sao anh biết.” Chu Hựu Chỉ hỏi lung tung.
“Em luôn mặc đồ lộ đùi đi trước mặt anh.” Thẩm Hoài Dư trầm ngâm trong chốc lát, lại nói, “Với cả bể bơi…” Cả người đều dán lên người anh.
Chu Hựu Chỉ xấu hổ im lặng, khuôn mặt cứ nóng lên.
Cứ tưởng anh không biết gì, thế mà cái gì anh cũng biết.
Nhưng chiêu trò “dụ dỗ” của cô anh đều biết.
“Anh ơi…” Cô lại kêu anh như thế.
Thẩm Hoài Dư vừa buồn ngủ vừa mệt, ngón trỏ nhẹ ấn trên môi cô, “Ngủ một lát… ngủ với anh một lát.”
“Vâng.” Cô nhỏ giọng nói.
Thẩm Hoài Dư ngủ chưa được bao lâu.
Bởi vì cô trong lòng ngực anh đang vô cùng nhàm chán, cô phải mất nửa tiếng mới có thể nguôi ngoai tâm trạng vui vẻ, nghĩ tới tương lai và cuộc sống tình yêu của hai người.
Cuối cùng thì bật cười.
Đúng lúc Thẩm Hoài Dư tỉnh dậy.
Không khoa trương khi nó lúc anh nhận ra người trong lòng ngực anh là Chu Hựu Chỉ, những chuyện anh đã nói và làm trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nhớ lại chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
Anh chậm rãi buông cô ra, lùi lại về sau.
Đang định nói xin lỗi Chu Hựu Chỉ vì những chuyện hoang đường đó, thì bỗng nhiên im bặt.
Bởi vì Chu Hựu Chỉ sát lại gần anh, còn duỗi tay ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt nhìn anh chằm chằm: “Anh ơi, anh tỉnh rồi ạ?”
Thẩm Hoài Dư giật mình không phản ứng.
Cô ngẩng cổ dùng môi chạm vào cằm anh một chút, hôn xong lại thẹn thùng cúi đầu.
Thẩm Hoài Dư nhìn lông mi cô chớp chớp, cánh mũi nhẹ nhấp nháy.
Anh kím nén nội tâm đang điên cuồng xao động, yết hầu khô khốc, “Em…”
“Em làm sao? Anh không thích em chủ động hả?” Chu Hựu Chỉ nhìn anh chăm chú.
“Không phải.” Thẩm Hoài Dư phủ nhận.
“Anh thích em.” Anh nói.
Giờ phút này anh đã tỉnh táo, tim đập nhanh điên cuồng, từng tế bào trong người đều đang cuồng hoan.
Cuồng hoan vì cô.
“Em biết, em cũng thích anh.” Chu Hựu Chỉ cũng tỏ tình với anh.
Ánh mắt cô rõ ràng mãnh liệt đang thông báo với anh, đây là tình yêu từ hai phía.
Giữa hai người không có yêu thầm chua xót của ai.
Cô cũng thích anh.