Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 55: Không Giải Quyết Được Gì




Sau khi tắt điện thoại của Cục trưởng Uẩn, Từ Khuê An mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Cũng may gã tùy cơ ứng biến nhanh, không còng tay Đỗ Long lại, nếu không việc này khó có thể thu xếp.

Sau khi bọn Lâm Khai Thái bị đưa lên xe cảnh sát, Từ Khuê An gạt mọi người ra, đi về phía Đỗ Long. gã còn chưa mở miệng, Đỗ Long đã giơ hai tay tới trước nói;

- Đội trưởng Từ, anh còn muốn bắt tôi sao?

Từ Khuê An cười xấu hổ nói:

- Hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm! Cảnh sát Đỗ, cậu là anh hùng của chúng tôi, đều tại tôi công việc bề bộn, bình thường rất ít khi xem ti vi, không thể kịp thời nhận ra cảnh sát Đỗ, đây đều là hiểu lầm. Mọi chuyện bây giờ đã rõ ràng rồi, tất cả đều là hiểu lầm, mời cảnh sát Đỗ thứ lỗi cho sơ suất của chúng tôi. Ba tên kia bình thường tôi đã muốn bắt chúng rồi, cuối cùng hôm nay nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát Đỗ mới có thể bắt bọn chúng về quy án, thật sự là phải cảm ơn cảnh sát Đỗ rồi.

Đỗ Long thản nhiên cười nói:

- Không việc gì phải cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi. Cảnh sát Từ, xem ra ba người bọn họ đã nhiều lần làm chuyện xấu, nếu không dân chúng cũng không kêu than nhiều như vậy. Đội trưởng Từ nhất định phải điều tra thêm cho thật tốt, không được tùy tiện bỏ qua cho loại phần tử xấu gây nhiều tổn hại cho xã hội này được!

- Nhất định nhất định!

Từ Khuê An chìa tay phải về phía Đỗ Long, Đỗ Long khẽ mỉm cười, đưa tay nắm nhẹ tay gã. Từ Khuê An cười nói:

- Không làm mất thời gian của cảnh sát Đỗ và bạn gái nữa.

Đỗ Long cười nói:

- Đi thong thả không tiễn.

Từ Khuê An hướng về phía Kỷ Quân San đứng bên cạnh như chú chim nhỏ nép vào người Đỗ Long gật gật đầu, xoay người bỏ đi. Trong tiếng hoan hô của mọi người, xe cảnh sát từ từ chạy đi. Kỷ Quân San rất khó hiểu nói:

- Cứ như vậy mà để cho bọn họ đi sao?

Đỗ Long ừ một tiếng, nói:

- Còn có thể làm gì được, chút chuyện nhỏ này không thể làm gì được bọn chúng. Anh là đồ ngốc sao đi đến đội Trị an lấy khẩu cung mà không đi với bạn gái chứ? Đi thôi, không phải em nói mời anh đi ăn sao?

- Vâng…

Kỷ Quân San kéo tay Đỗ Long nói:

- Nói cũng phải, chúng ta đi thôi, đi đâu ăn đây? Đi xe buýt hay bắt taxi đây?

Đỗ Long giơ tay lên bên trong có chìa khóa xe máy, nói:

- Em cứ đi theo anh!

Mọi người tranh nhau nói chuyện cùng anh hùng, còn muốn cùng Đỗ Long đi xem chương trình “Cuộc sống” được truyền hình trực tiếp, Đỗ Long cùng Kỷ Quân San thật vất vả mới xuyên qua được đám người. Khi Đỗ Long lái mô tô đến trước mặt Kỷ Quân San, Kỷ Quân Sang rất kinh ngạc.

- Lên đi rồi hãy nói.

Đỗ Long vỗ vỗ lên lớp da chỗ ngồi phía sau nói. Kỷ Quân San lên xe, ôm eo Đỗ Long, hỏi:

- Anh mua xe lúc nào, bác gái không phải muốn anh để dành tiền để cưới vợ sao?

Đỗ Long lái mô tô ra khỏi bệnh viện, cười nói:

- Sau này chắc chắn phải chạy nhiều nơi đấy, ô tô anh tạm thời còn chưa mua nổi, mua chiếc ô tô để khỏi đi bộ chỉ là chuyện sớm muộn. Chiếc xe này mới giảm giá xuống còn có hai ngàn, thực có lời. Nếu không có nó, chưa chắc anh đã có thể kịp thời tới làm anh hùng cứu mỹ nhân đâu.

Kỷ Quân San khẽ cười một tiếng, nói:

- Anh định chở em đi đâu? Đi xe như thế này, không phải đi ăn ở quán ven đường chứ?

- Dĩ nhiên không phải…

Đỗ Long chở Kỷ Quân San chạy về hướng quận Tây Sơn. Hiện giờ đúng vào giờ cao điểm tan ca, đi tới quán bọn Hoàng Kiệt Hào thường hay tới ăn món cay Tứ Xuyên thì đã bảy giờ rồi. Đỗ Long đã tới đó hai lần, lần này còn mặc đồng phục cảnh sát, Giám đốc điều hành vội vàng nghênh đón trước, sắp xếp cho hai người bọn họ một vị trí yên tĩnh.

- Đỗ Long, anh nói ba tên xấu xa kia sẽ bị giam bao lâu?

Kỷ Quân San tràn đầy hứng thú hỏi.

Đỗ Long vừa mới nhấp một ngụm nước trà xanh, điềm nhiên nói:

- Giam bao lâu? Cái đó chỉ sợ bây giờ đội trưởng Từ đang ở trong khách sạn cao cấp xin lỗi ba tên đó.

- Cái gì?

Kỷ Quân San mở to hai mắt, Đỗ Long nói:

- Không có gì khó hiểu cả, đội trưởng Từ là do Lâm Khai Thái gọi tới, kết quả ngược lại gã đem Lâm Khai Thái bắt lại. Từ Khuê An chỉ là Trung đội trưởng, bác của Lâm Khai Thái còn là Cục trưởng Cục Tài chính, Từ Khuê An cũng là không còn cách nào. Quan lớn đè chết người, hôm nay em quá mạo hiểm rồi, em biết rất rõ thân phận của bọn chúng, em làm như vậy quả thực chính là đưa dê vào miệng cọp.

Kỷ Quân San chun mũi làm ra vẻ sợ hãi, nói:

- Em mới không thèm sợ bọn chúng, từ xưa đến nay tà không thắng chính! Ông trời sẽ phù hộ cho người tốt!

Đỗ Long lườm mắt, thật không biết là cô ngây thơ hay là cố ý giận dỗi, tuy nhiên hơn một nửa là trường hợp thứ hai, bởi vì cô rất nhanh liền nhìn Đỗ Long cười ngọt ngào, nói:

- Được rồi, không cần biết như thế nào, anh chạy tới rất đúng lúc, bọn Lâm Khai Thái cũng đã bị bắt, tuy là không có tác dụng gì, nhưng ít nhất cũng đã cho bọn chúng một bài học. Hy vọng sau này bọn họ sẽ ngoan ngoãn một chút, đừng có làm nhiều chuyện xấu như vậy nữa.

Đỗ Long nói:

- Chó không thể không ăn ***, chỉ cần sau này bọn chúng không đi quấy rối người khác, anh sẽ đi tu ngay. Anh gọi điện thoại cho Chủ tịch Mã tỏ ý cảm ơn trước rồi nói sau nhé.

- Đúng là Chủ tịch Mã sao? Hai mắt Kỷ Quân San trong phút chốc mở tròn xoe…

……

Lúc Đỗ Long gọi điện cho Mã Quang Minh, Mã Quang Minh đang nghe Lục Hồng Quảng báo cáo, Lục Hồng Quảng tỏ ý người đã bắt, xin ý kiến nên xử lý như thế nào.

Mã Quang Minh hỏi chuyện đã xảy ra kỹ càng tỉ mỉ, cùng với thương thế của những người đó như thế nào. Khi ông nghe nói quả thật đúng như lời Đỗ Long nói… Là đối phương quá đáng trước, hơn nữa tuy là Đỗ Long đánh ngã người nhưng là do bọn chúng ra tay đánh người trước. Mặc dù cả Lâm Khai Thái cùng với đám bảo vệ kia đi kiểm tra vết thương, luôn mồm la hét nói mình bị Đỗ Long đánh đến tàn phế, nhưng trên người bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ là bị trầy chút da… Lúc này, Mã Quang Minh cảm thấy yên tâm đồng thời nhanh chóng ra quyết định.

- Thả người đi, người trẻ tuổi tranh giành người tình xảy ra tranh chấp cũng không phải là chuyện lớn gì.

Mã Quang Minh lạnh nhạt nói. Lục Hồng Quảng sửng sốt, ông còn tưởng rằng Mã Quang Minh sẽ nhân cơ hội này gây khó khăn cho Cục trưởng Cục tài chính chứ. Lần trước ông ta không phải chỉ vì một việc nhỏ đem Ủy viên thường vụ thành phố Ngọc Minh, Phó chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn làm cho mặt mày xám ngoét đấy sao?

Sau khi Mã Quang Minh và Lục Hồng Quảng nói chuyện xong, máy điện thoại bàn và di động gần như vang lên cùng lúc. Mã Quang Minh nhìn di động, là số của Đỗ Long, ông tiện tay để qua một bên, cầm ống nghe của máy bàn lên nghe.

Thư ký Lư Thuận Vũ hiện giờ đã thay thế Trương Hành trở thành thư ký riêng của Mã Quang Minh, trong điện thoại Lư Thuận Vũ nói:

- Chủ tịch Mã, Bí thư Vương điện thoại, ở tuyến số một.

- Được.

Mã Quang Minh ấn nút nối với tuyến số một, một giọng nói vang lên trong điện thoại, Mã Quang Minh cung kính nói:

- Bí thư Vương, tôi là Mã Quang Minh, ngài có gì muốn dặn dò?

Vương Thư Vĩ cười nói:

- Quang Minh, tôi vừa mới nghe được chuyện này, cháu trai của anh… Đỗ Long ở trước một bệnh viện Nhân Dân đánh nhiều người?

Lâm Diễm Cục trưởng Cục Tài chính là người do một tay Vương Thư Vĩ cất nhấc, cho nên Vương Thư Vĩ nói như vậy Mã Quang Minh không thấy kỳ quái chút nào. Mã Quang Minh bình tĩnh nói:

- Bí thư Vương, việc này tôi đã xử lý, chẳng qua theo tôi được biết Đỗ Long chỉ là tự vệ nên mới đánh trả, ra tay trước chính là mấy thanh niên ở trước cửa bệnh viện trêu ghẹo hai cô y tá. Đỗ Long cũng không có đánh bọn họ bị thương, chỉ là tạm thời khống chế bọn họ, ở hiện trường có rất nhiều người có thể làm chứng, còn có cameras ghi lại sự việc lúc đó. Chuyện này đã rất rõ ràng, ba tên lưu manh kia bị Cảnh sát Trị an chạy tới xử lý ngay tại chỗ, vừa rồi tôi đã ra chỉ thị thả người, việc này có lẽ nên chấm dứt ở đây đi.