Biểu hiện của Elizabeth hôm nay có thể nói rất hoàn mỹ, ngay cả mấy người anh cùng họ của Chris cũng khó có thể che giấu vẻ mặt ghen tị, nếu không có Chris, sao bọn họ có thể để mất cơ hội cưới nàng dâu xinh đẹp này về chứ.
Khi Chris đeo nhẫn đính hôn vào ngón tay Elizabeth, nước mắt nàng gần như sắp rơi xuống.
Dạ hội vẫn tiếp tục tới rạng sáng.
Deroni ra hiệu cho Chris, hai người cùng đi vào thư phòng.
Elizabeth nhìn theo bóng lưng của họ, dường như có hơi tò mò với những lời Deroni sắp nói.
Chris ngồi trước bàn, hai chân mở ra, hai tay đặt trên tay vịn, hơi ngửa đầu, dùng tư thế không tin một ai ngồi đối diện với Deroni.
“Biểu hiện hôm nay của cháu không tệ, không ai có thể đoán ra trong đầu cháu đang suy nghĩ cái gì.”
“Nhưng thật ra ông biết, không phải sao?”
“Ừm, cháu định để gia tộc Taylor kiêu ngạo bao lâu?” Deroni mỉm cười hỏi, trong giọng nói hòa ái lại lộ ra chút lạnh lùng.
“Vậy phải xem lòng tham của họ đến đâu.”
Lúc Chris đứng lên, Deroni lần thứ hai mở miệng, “Nghe nói khi thi đấu sắp xếp vị trí trong đội đấu kiếm cháu đã bị thua.”
“Bởi vì đối thủ quá mạnh.”
“Ừm, ông cũng đã xem qua đoạn clip đó, tuy thua nhưng thật sự cháu không có nhường.”
Chris nhanh chóng đóng cửa ra ngoài.
Học kỳ này, Lâm Dật Phi rất cực khổ, mỗi tối không đến mười giờ đã lên giường ngủ. Sáng sớm không hề được ngủ nướng, Chelsea sẽ bấm giờ cho cậu chạy. Những đợt huấn luyện buổi tối chưa từng dừng lại, ngay cả Rex cũng cảm thấy có áp lực. Như trả tiền lương cho hắn, Chelsea sẽ chỉ ra một số chỗ sai sót khi đấu kiếm của hắn, tuy lời ngắn gọn nhưng rất cụ thể.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Dật Phi bắt đầu trưởng thành nhanh chóng. Ngẫu nhiên sẽ bị đau đến ngủ không được.
Ivy ở cùng phòng dần phát hiện, lúc đầu nghĩ cậu bị thương do vận động nên rất sợ hãi, còn gọi điện thoại cầu cứu Katherine, hai người đòi dẫn cậu đi bệnh viện. Sau khi tả lại cơn đau cho bác sĩ, bác sĩ nói phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, thời gian ngủ phải đầy đủ, không được vận động quá mức.
Sau khi Chelsea biết chuyện này, giảm bớt thời gian huấn luyện ban đêm. Vốn mỗi ngày luyện tập từ tám đến mười giờ, sau rút ngắn lại chỉ còn tám đến chín giờ.
Buổi tối, Lâm Dật Phi sẽ dùng khăn nóng chườm lên chỗ mình bị đau. Đôi khi, cái tên Rex kia còn mang bữa khuya đến.
Học kỳ này cứ thế trôi qua. Nghĩa là cách ngày thi đấu không còn xa nữa.
Đợt tập huấn thứ hai bắt đầu, Chris một lần nữa từ New York vào Washington. Lúc này mới chính thức gọi là đợt tập huấn nghiêm khắc. Đội đấu kiếm thiếu niên có được tài trợ của câu lạc bộ đấu kiếm lớn nhất Washington Amy Winehouse, không chỉ cung cấp sân luyện tập hạng nhất, ngay cả nơi nghỉ ngơi cũng sắp xếp trong một khách sạn xa hoa ở gần câu lạc bộ.
Cùng đi với Chris ngoài nhân viên và huấn luyện viên, còn có thêm Elizabeth. Mấy đội viên khác đều nhỏ giọng nói khẽ thân phận của Elizabeth.
Khi mọi người dọn dẹp xong hành lý đến đấu kiếm quán tập hợp, Elizabeth cũng đi theo.
Lippmann giới thiệu vắn tắt nội dung tập huấn, sau đó phát huấn luyện biểu cho mọi người. Từng loại kiếm đều có sân đấu cho riêng mình.
Bội kiếm nam sinh có năm người, trong đó Chris và Lâm Dật Phi tham gia hạng mục cá nhân, đồng thời Lâm Dật Phi còn tham gia thi đấu đoàn thể. Ba đội viên còn lại đều là thành viên thi đấu đoàn thể. Trong đội tổ chức tập huấn tuần hoàn.
Đợt luyện tập buổi sáng đã xong, Chelsea và Lâm Dật Phi cùng đi trên hàng lang, phân tích đợt tập luyện vừa rồi.
Lippmann đứng cách đó không xa chờ họ, ra hiệu với Chelsea, hai người đi vào phòng trà dường như muốn cùng trò chuyện gì đó.
Lâm Dật Phi cầm hộ cụ vào phòng thay quần áo, một đám các nam sinh đang hi hi ha ha vui cười. Có người thậm chí còn cởi hết quần áo đùa giỡn với nhau. Lâm Dật Phi cũng cười theo, đặc biệt là bạn cùng phòng của cậu gần như đặt cả người lên lưng cậu, hai nam sinh khác cũng góp vui đè lên, Lâm Dật Phi bị họ đè đến không động đậy nổi, chỉ có thể cầu xin họ tha cho.
Chris im lặng đi ra ngoài, Lâm Dật Phi trông thấy gương mặt lạnh lùng của anh qua khe hở của những cánh tay.
Sau đó, những người khác bắt đầu bàn tán.
“Nghe nói cái cậu Christopher Ozbourn đó rất nổi tiếng, cậu xem mọi người cao lắm là dẫn theo huấn luyện viên đến thôi, nhưng cậu ta? Cậu ta lại dẫn theo một cô gái, đừng nói với tớ cô gái ấy là trợ lý!”
“Hơn nữa luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng. Khiến người khác khó chịu!”
“Cậu không thấy hồi sáng khi kết thúc tập luyện, tớ bắt tay với cậu ta, nhìn dáng vẻ cậu ta cứ như đang bố thí cho tớ.”
Lâm Dật Phi chỉ nghe, không nói gì.
“Tớ thấy, cũng chỉ có Lâm mới có thể khống chế cái tên đó. Cậu ta đã từng thua cậu mà!” Charles cùng phòng ôm vai Lâm Dật Phi, “Cậu nhớ thừa lúc luyện tập chỉnh cậu ấy đấy!”
Một đám người ra phòng thay quần áo chuẩn bị ăn cơm, không ngờ thấy Elizabeth đang dựa lưng vào tường, dường như đang chờ ai.
Charles đã sớm không vừa mắt cô nữ sinh kiêu căng này, “Cái tên Chris đó đi rồi.”
Elizabeth mỉm cười, nhìn Lâm Dật Phi, “Tôi đang đợi cậu ta. Lâm, Chris có nói với cậu là chúng tôi đã đính hôn chưa.”
Lâm Dật Phi cũng mỉm cười, “Vậy thì tốt quá.”
Charles chau mày, cảm thấy không khí lúc này thật khiến người khác khó chịu, vì vậy lập tức ôm vai Lâm Dật Phi, “Này đi thôi, đi ăn cái gì đi, đói chết tớ rồi!”
Hai nam sinh khác cũng phụ họa.
“Đúng vậy, ăn xong rồi còn phải ngủ trưa nữa. Chiều nay hai giờ phải luyện tập.”
Đội đấu kiếm rất thực tế, tuy giờ giấc đều bị quản lý, nhưng thời gian luyện tập chân chính đều cũng chỉ khoảng hai tiếng, còn lại đều do bản thân sắp xếp, ví dụ như dành để tập luyện kỹ thuật cơ bản hoặc tự tìm một ai khác bồi luyện.
Bị bọn Charles lôi đi, Lâm Dật Phi hít sâu.
Cậu rất hiểu Chris, cậu ấy cứng đầu như vậy, không thể ở cùng Elizabeth kiêu ngạo được. Nhưng cho dù hiểu, cậu vẫn cảm thấy rất đau. Loại đau đớn này từ nơi sâu thẳm trong thần kinh lan đến tận cùng đầu ngón tay cậu. Lúc ăn cơm trưa, cậu thậm chí không cầm được nĩa, lạch cạch một tiếng, không chỉ là tiếng động nĩa tiếp xúc mặt đất, mà còn là sự va chạm của lòng tin và trái tim cậu.
Chris ngồi cách bọn họ hai bàn.