“Anh có kinh nghiệm hơn Andrew. Một lát giao đấu anh không cần quá để ý điểm số, chỉ cần làm tốt là được rồi, dùng sở trường của anh mà đánh thắng cậu ta.”
Trước khi hai đội giao đấu, Andrew vẫn chưa đeo mặt nạ, hắn mỉm cười với Lâm Dật Phi, Andrew luôn có phong phạm của một vị đại tướng, khí chất trầm ổn lúc này của hắn khiến Ben cảm nhận được một áp lực vô hình.
Hiệp đầu tiên Ben đối chiến với Andrew. Ben luôn am hiểu công kích, nhưng lúc này lại bị vây vào trạng thái bị động, đầu đuôi không rõ ràng, có hơi kém so với Andrew vẫn giữ thái độ trầm ổm. Hiệp đầu tiên, Andrew dẫn trước một điểm.
Ben ra sân, ngồi trên ghế thở dài.
Lâm Dật Phi vỗ vai hắn, “Không sao cả, đây không phải trận chung kết. Thắng Griffith, còn nhiều đối thủ lợi hại khác đang chờ chúng ta.”
Đối thủ trong hiệp hai xem ra cũng có chút bản lĩnh, tương đối giỏi về đánh nghi binh và biến chuyển những đòn công kích, nhưng Lâm Dật Phi cũng là người thấu hiểu nhất về cách khống chế tiết tấu và quyền chủ động, cậu như một người được phục chế, sử dụng những công kích mà ban sáng Chris dùng để đối phó với Rex. Liên tục ba đợt công kích, khiến đối thủ chống đỡ không xuể, ngay sau đó một kiếm mạnh mẽ đâm ra trúng cánh tay đối thủ.
Ben ngồi đó trợn to mắt, cảm thán, “Lâm thật sự rất mạnh.”
Rex khẽ hừ một tiếng, “Tôi đã nói cậu ấy thật sự thích cái tên đó, chỉ xem một lần đã có thể áp dụng chiến thuật của cậu ta.”
Công kích dồn dập vừa rồi của Lâm Dật Phi rõ ràng đã khiến đối thủ kinh sợ, sau khi chấm dứt, đã lấy lại số điểm mà lúc nãy Ben để mất.
Người thi đấu cuối cùng của Griffith đã từng đụng độ qua với Rex ở cuộc thi cá nhân. Lúc ấy hắn thua dưới tay Rex, hơn nữa khi Rex đấu thì luôn hoàn toàn trở thành một người thiên về tấn công cực mạnh. Đối thủ cũng không muốn chịu thua mà giữ vững tiết tấu, nhưng luôn sẽ bị Rex cướp đi hết.
Hiệp thứ hai bắt đầu, Rex vỗ vai Ben, dùng ngữ điệu bình thản nói: “Dù sao cũng đã là năm cuối trung học, không cần tự tạo áp lực lớn với mình như vậy, tập trung đấu là được rồi. Theo tôi thấy cái tên nhóc miệng còn hôi sữa Andrew kia sao có thể là đối thủ của một con chim già như cậu chứ?”
Ben dù sao cũng quen biết Rex, đối phương chắc chắn muốn tăng thêm sự tự tin cho hắn. Cuối cùng hắn cũng tìm về được cảm giác của mình, quên hết tất cả mà tấn công đối thủ.
Andrew bị thái độ của hắn khiến cho kinh sợ nên có hơi chật vật, bộ pháp hỗn loạn, liên tiếp lộ ra sơ hở.
Từ sau khi kết thúc trận của Ben, tinh thần của Ghosn bắt đầu hăng hái hơn.
Sau khi kết thúc trận đấu. hai đội bắt tay nhau, Andrew cười nói: “Lâm, cậu còn giỏi hơn trước nhiều, cảm giác như không thể đuổi kịp cậu.”
Lâm Dật Phi cúi đầu mỉm cười.
Không còn cách nào, Chris ngày càng mạnh, nếu mình cứ dậm chân tại chỗ, e là ngay cả bóng lưng Chris cũng không thể nhìn thấy.
Sau khi trận đấu chấm dứt, mọi người cùng đi liên hoan chúc mừng. Ghosn cuối cùng cũng xưng bá trong hai nội dung thi đấu bội kiếm cá nhân và đoàn thể. Huấn luyện viên Smith cố gắng tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng tốc độ nói chuyện đã để lộ tâm tình của hắn.
“Quán quân của Washington không tính là gì! Quan trọng là trận chung kết cả nước. Chúng ta phải thắng!”
“Phải thắng!”
Mọi người đều nâng ly, ngay lập tức ước mơ hào hùng khiến Lâm Dật Phi có cảm giác, được trọng sinh thật tốt.
Dưới bàn, Chris nhẹ nhàng nắm tay Lâm Dật Phi.
Thời gian dần trôi, kỳ nghỉ đông đã đến, Lâm Dật Phi thu xếp quần áo về phố người Hoa. George đưa cậu về nhà.
Nhìn tấm bảng Trần Lâm Kí, Lâm Dật Phi vội vàng mở cửa xe, không ngờ bị Chris kéo lại.
Lâm Dật Phi vừa quay đầu, Chris đã hôn lên môi cậu.
Ở đây người qua kẻ lại, Lâm Dật Phi lùi vào xe, thân thể bị Chris kéo ngồi trong xe.
Chris dùng sức mút mấy cái, mới buông cậu ra.
“Sau khi vào nhà không được quá mê chơi mà quên nhận điện thoại của tớ.”
“… Không đâu, cậu yên tâm.” Gương mặt Lâm Dật Phi đã đỏ bừng, cái tên Chris này không thèm nhìn đây là chỗ nào! Đây là phố người Hoa ồn ào tấp nập đó!
Chris chậm rãi buông Lâm Dật Phi, vươn tay giúp cậu mở cửa xe.
George đi ra phía sau xe, nâng hành lí xuống. Lâm ma ma chạy ra, gọi tên Lâm Dật Phi.
Thật đúng là may mắn, nếu mẹ chạy ra sớm hơn mười giây, thấy Chris đang làm gì đó với đứa con bảo bối của dì, không phải sẽ bị dọa đến ngất xỉu hay sao.
Lâm Dật Phi bị ma ma ôm vào Trần Lâm Kí, quay đầu đối diện với ánh mắt thâm sâu của Chris.
Chris ngồi trong xe nhìn thật lâu, cho đến khi Lâm Dật Phi lên lầu rồi mới lên tiếng bảo George lái xe.
Trở lại nhà Ozbourn, Ozbourn tiên sinh đang ngồi trong phòng khách xem tài liệu, giương mắt trông thấy Chris thì khẽ mỉm cười, “Đã về rồi.”
“Ừm.” Chris gật đầu, đi lên lầu.
Nghe thấy tiếng đối thoại của họ, Elizabeth từ trên lầu chạy xuống.
“Chris! Anh đã về!”
Nghỉ đông nghĩa là mỗi ngày Elizabeth đều có thể nhìn thấy anh họ của mình.
“Ừm.” Chris khẽ trả lời, mở cửa phòng. Elizabeth cũng đi theo vào. Thông thường lúc Chris không ở nhà, George sẽ khóa cửa phòng, Elizabeth có muốn lén vào xem cũng không thể.
Bên trên giá sách bằng thủy tinh, có thể thấy rất nhiều quyển sách được sắp xếp gọn gàng, tất cả đều là bằng tiếng Trung. Nếu là những người khác, nhiều sách như vậy hơn phân nửa là học đòi văn vẻ, chưng ra cho người ta xem mà thôi. Nhưng Elizabeth biết, những quyển sách này nhất định Chris đều đã xem qua.
Trong giá sách cũng có đặt một số ảnh chụp, đại đa số đều là hình của dì Ozbourn. Khi đó Chris cùng mẹ ở khu Queen của New York, sinh hoạt không được khá giả lắm, Elizabeth không biết cuộc sống nghèo khổ là thế nào, cô nàng cũng không thể tưởng tượng ra được. Nhưng khi cô nàng trông thấy căn nhà hàng Trung Quốc cũ nát kia, hoặc là quán cà phê lâu năm nên lớp sơn cũ bị lão hóa, cô nàng biết đó là cuộc sống mà mình không thể nào tưởng tượng ra được.
Tầm mắt dần dần đi xuống dưới, tấm ảnh duy nhất không phải là hình của dì Ozbourn, mà là ảnh chụp chung của Chris và Lâm Dật Phi. Chris ngồi trước bàn ăn McDonald, Lâm Dật Phi bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh. Đó tuyệt đối là tấm ảnh chụp lén, bởi vì không chỉ vẻ mặt Lâm Dật Phi rất tự nhiên, mà Chris còn khiến người khác có lỗi giác rằng anh đang mỉm cười.
“Cô vào phòng tôi có chuyện gì?” Chris ngồi trước bàn học mở máy tính, xem tin tức mới nhất của chứng khoáng.
“Không có gì, đã lâu không gặp anh.” Elizabeth ngồi bên giường, huơ loạng hai chân, “Hai tuần nữa là lễ giáng sinh, sẽ có một cuộc họp gia tộc. Lúc ấy em có thể gặp lại ba và mẹ đó.”
Chris hừ một tiếng. Anh không có chút hứng thú nào với cái loại gọi là họp mặt gia tộc này, vừa rườm rà vừa vô vị, chỉ biết nịnh nọt và khinh bỉ lẫn nhau.
“Ngay cả ông Deroni cũng có đến, ông nội là một người đức cao vọng trọng của gia tộc Ozbourn, ngay cả ba của anh cũng rất tôn trọng ông.”
Trong một gia tộc lớn như Ozbourn, người càng lớn tuổi nghĩa là từng trải qua càng nhiều sóng gió, uy tín đương nhiên cũng cao hơn.
“Lần trước ông còn nhắc đến chuyện đính hôn giữa em và anh nữa đó, vậy thì nhà Ozbourn và nhà Taylor sẽ hợp thành một.” Lúc Elizabeth nói ra những lời này, giọng rất khẽ, mang theo chút ý thăm dò.
Ngón tay cầm chuột của Chris khựng lại, lập tức mở miệng: “Tôi và cô là anh em họ, sao có thể kết hôn?”
“Anh nghĩ rằng pháp luật có tác dụng đối với gia tộc chúng ta sao? Đối với ông Deroni mà nói, việc củng cố địa vị của gia tộc Ozbourn quan trọng hơn.”
“Giữa tôi và cô tuyệt đối không có khả năng này.” Chris vẫn không quay đầu, “Dường như cô đã ở trong phòng tôi hơi lâu rồi đó, Elizabeth.”
“… Anh có thể thử từ chối Deroni, thử xem Ozbourn tiên sinh có đứng về phía anh hay không.” Elizabeth ra khỏi phòng Chris, đóng cửa lại dựa vào tường hít sâu.
Chris nhìn chằm chằm máy tính, bỗng đứng lên đi đến đầu giường, nơi đặt ngôi nhà gỗ nhỏ mà anh và Lâm Dật Phi đã cùng làm ra, nâng tay đẩy cửa, khúc ca <Hành trình mùa đông> của Franz Schubert chậm rãi vang lên.
Về đến nhà, cuối cùng Lâm Dật Phi cũng có thể ăn một bữa Trung Quốc chính thống. Vốn dự định sẽ chơi game suốt đêm, không ngờ vừa đến mười hai giờ, ID của mình đã tự động logout. Lúc đầu Lâm Dật Phi tưởng rằng ID của mình xảy ra vấn đề, đến tận buổi tối của một hôm nào đó cùng Chris nói chuyện điện thoại mới biết, ID của mình tám phần là bị tên đó đụng tay đụng chân, mục đích vì phòng ngừa cậu chơi game thâu đêm.
Lễ giáng sinh ngày càng đến gần, mấy hôm nay trời bắt đầu có tuyết rơi. Tiết trời tuy lạnh, nhưng hệ thống lò sưởi trong phòng Lâm Dật Phi cũng hoạt động rất năng suất.
Khung cảnh phố người Hoa sau một ngày tuyết rơi khiến lòng người có một chút bồi hồi, cậu ngủ một giấc thẳng đến trưa vừa tỉnh dậy đã nhận được tin nhắn của Chris: đã thức dậy chưa?
Lâm Dật Phi trả lời: Dậy rồi, có muốn cùng tớ đi dạo phố người Hoa không?
Không đến hai giây đã nhận được tin nhắn mới: Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Dật Phi mở cửa sổ, liền trông thấy Chris đang đứng dưới ngọn đèn đường hai tay đút vào túi quần. Trên người anh là một cái áo gió màu xám, loại màu sắc trông có vẻ ngột ngạt này được khoát lên người anh ngược lại tạo ra một phong cách rất nổi bật, phía dưới là chiếc quần bò ôm lấy đường cong của đôi chân thon dài, từ trên xuống dưới thật giống như người mẫu thường chụp quảng cáo trên những tấm áp phích.
Mặc áo lông vào, quấn một vòng khăn choàng cổ, Lâm Dật Phi chạy xuống lầu.
Hai người giẫm lên lớp tuyết trên đất, vang lên tiếng sàn sạt. Mứt quả của những ngày tuyết đặc biệt giòn, bởi vì lớp vỏ bọc đường bên ngoài không bị tan chảy như những ngày trời nóng. Những món ăn vặt của mùa đông nóng hôi hổi, dạo bước trên phố người Hoa từ đầu đường đến cuối đường, Lâm Dật Phi cảm thấy mình ăn đã lửng bụng. Nhìn sang bên Chris, thân hình đối phương đứng giữa trời đất một màu tuyết trắng thế này càng tăng thêm mỹ cảm.
Lâm Dật Phi cởi khăn choàng cổ của mình ra quấn quanh cổ Chris.
“Muốn đẹp không muốn mạng hả! Lạnh chết cậu bây giờ!”
Sau đó ha ha bật cười, chỉnh sửa lại quần áo, Lâm Dật Phi dẫn Chris về Trần Lâm Kí, còn cùng Mạn Mạn ba người đi ăn lẩu.
Lâm ma ma và Lâm ba ba bận bịu nhiều việc, không thể ăn cơm cùng con nên cảm thấy áy náy, làm món lẩu thịt dê ngon nhất cho ba người.
“Chris, có phải cậu ăn không quen món lẩu này không?” Mạn Mạn nhìn món canh đang sôi sùng sục trong nồi, hỏi.
“Không.” Chris gắp miếng thịt dê đưa vào nồi lẩu cay, chấm tương vừng, tư thế cầm đũa y như một người Trung Quốc chính gốc.