Đình Duy trở mình, xoay người qua choàng tay ôm lấy vợ, xoa xoa tóc cô rồi vuốt ve bờ vai Minh Minh, hơi thở anh đều đều phả vào cổ cô, rồi buông lời.
- Vợ à, anh xin lỗi.
Minh Minh nằm quay lưng lại phía anh, cô mở mắt, giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống thấm vào gối. Cô không nói gì, thực ra cũng không có lời nào để nói. Cả đêm cô không ngủ, ấy vậy mà đôi mắt lại không hề mệt mỏi. Chỉ sợ lúc nhắm lại, những lời nói và sắc mặt đáng sợ của anh lại hiện về trong tâm trí. Rồi từ nay, cô sẽ đối mặt với anh như thế nào trong căn nhà này đây.
- Minh Minh, em biết em là tất cả của anh. Cũng vì anh quá yêu em, anh sợ mất đi em nên anh mới.. Em còn đau không?
Anh đưa tay lên vuốt ve má cô. Trong lòng anh cũng không tránh khỏi đau xót. Cô đâu biết, cô đau một nhưng lòng anh đau tới mười.
- Em dậy chuẩn bị buổi sáng.
Minh Minh ngồi bật dậy, tay bới bới vài lọn tóc buộc gọn rồi bước xuống giường đi thẳng ra cửa. Đình Duy ném mạnh chiếc gối xuống đất. Cô chưa từng lạnh lùng với anh như vậy. Mấy năm nay giữa họ chưa từng có một mâu thuẫn nào xảy ra, dù ai cũng nói cuộc sống vợ chồng sẽ có nhiều tranh cãi. Nhưng ở gia đình này thi không, tuyệt nhiên không. Tất cả chỉ vì sự xuất hiện của người đàn ông đó. Chỉ hận tại sao hắn ta lại quay trở về trước mặt vợ anh như vậy kia chứ. Hắn ta vừa trở về, Minh Minh đã liền thay đổi.
Sau khi đưa Tina đi học, Minh Minh vội vã đánh xe đến công ty. Cô trang điểm đậm hơn thường ngày, diện chiếc váy màu trắng dài qua gối tôn lên dáng vóc thon thả mảnh mai mà mọi cô gái đều mơ ước.
Vừa mở máy tinh lên đã thấy trong group chat của công ty nhộn nhịp hơn thường ngày. Cô lướt qua một lượt tin nhắn, nhân vật chính hôm nay không ai khác chính là sếp tổng mới. Mọi người đang tò mò bàn tán về lý lịch của anh, mà quan trọng nhất là tình trạng hôn nhân gia đình. Cô khẽ bật cười trước những tin nhắn hài hước của những cô em gái trong công ty. Không ngoài dự đoán, bọn nhỏ đã đổ rạp trước nhan sắc và thần thái của sếp mới. Sắp tới có cuộc tuyển chọn thư ký riêng cho sếp tổng mới đến, đương nhiên, đám nhân viên nữ ai ai cũng khao khát được ngồi vào vị trí đó. Không chỉ tiền lương, chế độ hậu đãi tốt hơn, mà còn được mỗi ngày nhìn ngắm cái nhan sắc đó, tinh thần làm việc cũng sẽ tốt hơn thôi. Chỉ có mỗi mình cô, Minh Minh không quan tâm đến vị trí đó. Với hoàn cảnh hiện giờ, tốt nhất cô chỉ nên làm tốt công việc hiện tại mà thôi.
"Vợ, đang làm gì? Trưa nay anh về nhà ăn cơm với em nhé."
"Xin lỗi, em đang làm việc"
"Em vẫn đi làm sao? Em lên để nộp đơn nghỉ việc phải không? Anh sẽ nhờ người quen hỗ trợ cho em nghỉ việc ngay mà không cần thời gian xin trước"
"Em không có ý định nghỉ việc, nên không cần phiền phức như vậy"
Đình Duy không nhắn lại nữa, cô đoán được anh đang nóng giận. Xưa nay cô chưa từng trái ý anh bao giờ. Ngẫm nghĩ, cô gục đầu lên bàn rồi cười khẽ. Người ngoại tình là anh ta, vậy mà cô chưa kịp nói gì, đã bị anh cho một trận như trời giáng. Có phải lâu nay cô quá ngoan ngoãn không.
- Minh Minh, vào phòng sếp tổng liền nhé.
Chị Lan gõ tay lên bàn rồi nói với giọng khẩn trương. Minh Minh ngước mắt lên nhìn.
- Dạ có chuyện gì gấp vậy chị?
- Phỏng vấn chọn thư ký cho sếp chứ còn sao nữa.
- Em sao?
- Em, Trinh, Tuấn và Kiều. Toàn là những bạn tập sự, sếp muốn tạo cơ hội cho các em. Nên tranh thủ nắm bắt đi. Không phải chị muốn nói, nhưng em lớn tuổi nhất và kinh nghiệm làm việc non nhất. Nếu em muốn vị trí này thì cố gắng thể hiện cho tốt vào. Chị thấy sếp không phải người đơn giản đâu.
Minh Minh gượng cười, rồi đứng dậy.
- Dạ, vậy em vào đây. Em cảm ơn chị.
Lòng dạ rối bời, cô làm gì mà muốn cái vị trí đó chứ, mặc dù nó cũng hấp dẫn thật. Nhưng mà.. thôi thì tới đâu hay tới đó. Chắc Trí Minh sẽ công tư phân minh, sẽ không vì mối giao tình trước đây giữa hai anh em mà cất nhắc cô lên vị trí đó chứ. Dù sao thì với năng lực của cô thì cũng như chị Lan nói, không thể qua mặt được bọn họ.
Cô gõ cửa ba tiếng, sau khi nghe tiếng Trí Minh mời vào cô mới đẩy nhẹ cửa rồi chậm rãi bước vô. Cánh cửa phía sau lưng tự động khép lại. Cô cúi đầu chào.
- Em ngồi đi.
- Dạ, cảm ơn anh.
Minh Minh ngồi xuống nhìn quanh căn phòng. Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng sếp tổng kể từ khi đi làm. Cô có chút ngạc nhiên vì căn phòng có thiết kế vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu vì có hơi thở của thiên nhiên. Bên cửa sổ có mấy chậu cỏ nhỏ còn đọng lại vài giọt nước li ti như thể vừa được tắm mình trong màn sương đêm. Trên bàn làm việc, thay vì là bức ảnh của bản thân, của gia đình hay người thương. Thì anh lại đặt một bức ảnh cỏ cây dưới ánh mặt trời ban sớm. Minh Minh đặc biệt yêu thích thiên nhiên tươi mát, cho nên cô cứ mải ngắm nhìn rồi đắm mình trong những suy nghĩ mông lung.
- Minh Minh, sao mắt em đỏ vậy?
Câu hỏi của anh làm cho cô có chút bối rối, chuyện là đêm qua khóc hơi nhiều, buổi sáng dù đã cố gắng chờm đá cho bớt sưng thì vẫn bị anh nhận ra.
- Dạ, chắc là nãy đi đường bụi quá ạ.
- Minh Minh nghĩ sao về việc làm thư ký cho anh?
Cô tròn mắt nhìn anh, thật ra cô cũng không có câu trả lời.
- Anh đã phỏng vấn trước ba bạn, chỉ còn lại một mình Minh Minh. Giữa anh em mình thì anh ít nhiều cũng đã hiểu tính cách của Minh Minh, cho nên không cần phỏng vấn một cách máy móc. Và đương nhiên, theo anh đây là một cơ hội tốt cho em phát triển.
- Nếu chọn em, anh không sợ mọi người có lời dèm pha sao? Dù gì năng lực của em còn yếu kém hơn ba bạn kia rất nhiều.
- Nói đúng hơn là kinh nghiệm của Minh Minh còn non hơn ba bạn kia, chứ không phải là năng lực.
Minh Minh nhìn anh, trong lòng có ba phần cảm kích.
- Anh đã xem qua hồ sơ của Minh Minh. Những năm qua em không đi làm, chỉ ở nhà nội trợ. Đương nhiên kinh nghiệm làm việc và khả năng tiếp cận công việc sẽ chậm hơn các bạn khác một bước. Nhưng với sự hiểu biết của một người bạn cũ, anh tin vào năng lực và phẩm chất của em. Lại nói, Minh Minh được lợi thế là lớn tuổi nhất trong số bốn người.
Minh Minh phì cười.
- Lớn tuổi nhất là một lợi thế ạ? Dường như anh đang ưu ái bạn cũ quá rồi, em có nên cảm kích anh không sếp tổng?
Trí Minh lượn một vòng bàn làm việc rồi dừng bước cạnh bức tường kính, nhíu mắt nhìn ra bầu trời trong xanh cao xa vời vợi rồi xoay người lại đối diện cô. Tia nắng sáng chiếu rọi vào khuôn mặt anh, rạng ngời, chói sáng.
- Lợi thế của người phụ nữ trưởng thành chính là chu đáo, tận tâm, sâu sắc và biết cân nhắc thiệt hơn. Anh không thiên vị bạn cũ, anh chọn dựa trên sự hiểu biết của mình về em, và trên năng lực đánh giá một con người của anh.
Minh Minh chớp chớp đôi hàng mi, cảm giác khóe mắt cay cay.
- Anh nghĩ em sẽ làm được?
- Anh không nghĩ, mà là anh khẳng định.
Cô cúi mặt mỉm cười, trong khoảnh khắc này, không hiểu sao nước mắt cứ chực chờ nơi khóe mi. Từ ngày ra trường, cô chỉ quanh quẩn ở nhà, đến khi đi xin việc thì chỗ nào cũng từ chối một bà nội trợ như cô. Nhờ mối quan hệ quen biết mới vào được công ty này làm việc, và hẳn nhiên với những gì cô thể hiện thì lời ra tiếng vào cũng không ít. Minh Minh cố gắng hơn mỗi ngày, để bù vào những điều còn yếu kém của bản thân. Nhưng, người tin tưởng và ủng hộ cô, có lẽ chỉ có mỗi một mình Trí Minh mà thôi. Nói đến anh, cô chỉ có thể dùng hai từ cám ơn và cảm kích.
Sau một hồi, Minh Minh ngước mặt lên nhìn anh với nụ cười tươi sáng.
- Em thật sự rất cảm ơn anh. Những gì hôm nay anh nói với em thật sự vô cùng giá trị. Nhưng có thể cho em từ chối công việc này được không?
Trí Minh thoáng chốc ngạc hiên, có chút hụt hẫng, nhưng cũng có phần nhẹ nhõm.
- Thật ra.. em vào được đây là do mối quan hệ quen biết của anh Duy chồng em. Với một người không biết gì như em thì việc vào làm ở một tập đoàn lớn như thế này không tránh khỏi lời ra tiếng vào. Em cảm ơn anh tin tưởng và cho em một cơ hội tốt. Nhưng mà.. em sẽ tự khẳng định bản thân và đi lên bằng đôi chân của mình. Em muốn được mọi người thừa nhận năng lực của em một cách công bằng.
Trí Minh gật đầu. Quả thật ở cô, mỗi một lời cô nói ra, mỗi một hành động của cô đều khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng. Trước khi đưa ra lời đề nghị này, bản thân anh cũng nhiều lần cân nhắc. Đương nhiên như lời anh nói, với sự hiểu biết của anh về cô, anh khẳng định năng lực tiềm ẩn của cô, tin tưởng phẩm chất của cô, và chắc chắn về sự ăn rơ giữa cô và anh. Nhưng anh lại sợ, anh sợ ngày ngày gần gũi, trái tim của anh lại thổn thức, anh sợ không thể ngăn cản bản thân mình rung động trước cô. Anh sợ cảm giác mình là một kẻ tội đồ. Thế cho nên, trong lòng anh ngập tràn những mâu thuẫn. Chưa bao giờ anh thấy mình bất lực như vậy. Chưa bao giờ anh thấy mình đê hèn đến vậy. Dù cô đã là một người phụ nữa đã có chồng, nhưng anh lại vẫn không ngừng nghĩ đến cô.