Sau cái chết của dì Lan, Minh Minh rơi vào trạng thái lạc lõng mất phương hướng. Cô bỏ học nhiều ngày liền. Cũng may lúc nào cũng có Thanh Trúc và Đình Duy bên cạnh an ủi động viên vực cô dậy sau bao nhiêu đau thương. Một ngày, Đình Duy ngỏ lời cầu hôn cô. Minh Minh ngỡ ngàng, bối rối, vốn dĩ từ lâu cô coi Đình Duy như một người anh thân thiết, chưa bao giờ có một chút suy nghĩ nào xa hơn, cũng như chưa từng hoài nghi về tình cảm Đình Duy. Chính vậy mà cô đã luôn tâm sự về người trong lòng mình với anh. Ngẫm lại, Minh Minh cảm thấy mình vô tâm và có lỗi với Đình Duy, hẳn là những lần đó anh đã rất buồn. Minh Minh thức suốt nhiều đêm liền để nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về người đó – cái người đã ở trong lòng cô từ ngày đầu tiên gặp gỡ. Nhưng mà, người đó cũng như Trí Mẫn, không một lời từ biệt, biến mất khỏi cuộc đời cô không chút dấu vết. Có lẽ chỉ là tự cô đa tình, anh đối với cô giống như một đứa bạn của em trai mà thôi. Vậy thì tại sao cô cứ phải lưu luyến mối tình đơn phương này kia chứ. Bây giờ cô không còn ai cả, trơ trội giữa cuộc đời đầy bão táp mưa sa. Lại nghĩ về Đình Duy, anh luôn bên cạnh những lúc cô cần nhất có một ai đó. Tình cảm chân thành của Đình Duy cô không biết thì thôi, khi đã biết rồi thì không thể không trân trọng. Cô biết, giữa cuộc đời này, cô cần một người đàn ông khiến cô tin tưởng, một chỗ dựa an toàn như Đình Duy. Cô cũng biết, Đình Duy cũng cần có cô bên cạnh, sưởi ấm cuộc đời anh. Hai con người, hai hoàn cảnh không may gặp nhau, cần ở bên nhau, nương tựa và dìu dắt nhau đi hết cuộc đời.
Ngày nhận được cái gật đầu của Minh Minh, giọt nước mắt hạnh phúc của người đàn ông lạnh lùng đã rơi xuống. Họ bắt đầu cuộc sống hôn nhân khi Đình Duy vừa tốt nghiêp đại học, còn Minh Minh vẫn còn ngồi trên ghế giảng đường. Cuộc sống cơm áo gạo tiền tuy vất vả nhưng bạn bè, họ hàng ai nấy đều ngưỡng mộ trước tình cảm chân thành mà họ dành cho nhau. Đình Duy cật lực làm việc để lo cho Minh Minh hoàn thành chương trình học, anh không để cho Minh Minh phải vất vả đi kiếm tiền một ngày nào. Tình cảm vợ chồng càng gắn bó khi bé Tina ra đời. Lúc đó Minh Minh hai mươi hai tuổi, vừa nhận được bằng cử nhân đại học. Cô gác lại tương lai tươi sáng phía trước, để mà lui về chăm sóc bé Tina, làm hậu phương vững chắc cho Đình Duy. Những tưởng cuộc sống gia đình đã viên mãn khi sự nghiệp của Đình Duy ngày một phát triển hơn. Nhưng không, Đình Duy bận rộn với với những cuộc họp, những buổi gặp gỡ bạn bè. Những buổi tối về nhà lúc nửa đêm, say khướt, trên người nồng mùi nước hoa phụ nữ.
Nói về Minh Minh, khi cuộc sống hôn nhân không còn chỉ là một màu hồng nữa, cô bắt đầu nhìn bạn bè đồng lứa xung quanh mình, họ thỏa sức bung tỏa năng lượng và sức trẻ cho sự nghiệp. Đôi lúc cô cũng thấy chạnh lòng. Tina lên hai, Minh Minh muốn đi làm, Đình Duy phản đối. Anh cho răng mình đủ sức lo cho vợ con sung túc, anh muốn Minh Minh không phải vất vả đi kiếm từng đồng lương nhỏ nhặt ngày ngày phải nhìn sắc mặt người khác. Nhưng đâu đó, trong lòng anh chính là sự bất an, Minh Minh cho dù qua bao nhiêu năm tháng, vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp khó ai sánh bằng. Anh biết, cô đến với anh không vì tình yêu. Cho nên trong lòng luôn có một sự bất an khó nói thành lời.
Minh Minh đối với chồng, chưa một lần trái ý. Cô đối với Đình Duy vừa là tình thương của gia đình, vừa là lòng biết ơn anh. Cho nên những năm qua, cô luôn cố gắng làm anh vui, mọi việc thuận theo ý chồng.
Năm Tina lên năm, Minh Minh lại ngỏ ý muốn đi làm, lúc này cô khao khát được ra ngoài xã hội, không muốn bản thân cứ chôn chân trong bốn bức tường lạnh lẽo, ngày ngày chỉ chờ đến tối để chồng và con trở về nhà. Có hôm, Đình Duy cũng không về. Đình Duy một lần nữa phớt lờ mong muốn của cô.
Hai năm sau đó, Minh Minh đau đớn phát hiện Đình Duy có người phụ nữ khác bên ngoài. Cô ấy là trợ lý của anh, xinh đẹp, tài năng và hiện đại. Minh Minh nhận ra đã đến lúc cô phải thay đổi, cô không thể suốt ngày sống cuộc sống nhàm chán như vậy. Đến nỗi ngay cả trò chuyện với chồng cô cũng không biết nên nói chủ đề gì ngoài việc con gái nhà cửa. Anh chán cô cũng phải thôi. Minh Minh cố gắng thuyết phục Đình Duy, lần này anh không phản đối nữa. Thật ra trong thâm tâm Đình Duy biết rằng, một người phụ nữ đã có gia đình, ngấp nghé tuổi ba mươi cầm trong tay tấm bằng đại học mà không có một chút kinh nghiệm cũng như trải nghiệm qua bất cứ công việc gì, thì nơi nào sẽ nhận cô. Đình Duy không thể hết lần này đến lần khác phản đối mong muốn của cô. Anh chỉ còn cách khiến cho cô chán nản thất vọng mà tự mình rút lui. Chỉ là không phải việc nào cũng nằm trong dự đoán của anh.
Minh Minh gởi hồ sơ đi khắp nơi đều nhận được cái lắc đầu đầy ngán ngẫm của nhà tuyển dụng. Cuối cùng, nhờ vào mối quan hệ của Đình Duy, cô được nhận vào một tập đoàn đa quốc gia, làm việc tại tổ thư ký. Những ngày đầu trôi qua nhẹ nhàng, mọi người yêu thích Minh Minh từ cái nhìn đầu tiên nhờ ngoại hình xinh đẹp, nhẹ nhàng, trong trẻo của cô. Tuy vậy, khả năng thích ứng công việc của Minh Minh lại không được tốt, cô bị guồng quay công việc làm cho đầu tóc rối bù. Lại thêm sai sót là đều không thể tránh khỏi.
Cũng như mọi ngày, Minh Minh hồ hởi đẩy cửa bước vào, phòng làm việc hôm nay vắng lặng đến kì lạ. Cô giơ tay xem đồng hồ, tám giờ năm phút, cô đã đến trễ mất năm phút thì không lẽ nào mọi người đều đến trễ hơn cô. Nghĩ một hồi Minh Minh mới chợt nhớ hôm nay có sếp tổng mới ở nước ngoài về nhậm chức. Chiều qua chị Lan thư ký trưởng đã thông báo với mọi người rằng hôm nay tập hợp sớm để chào đón cũng như họp sớm với sếp. Vậy mà sáng nay cô lại quên bẵng đi mất, cũng vì bé Tina cứ làm nũng đòi mẹ chở đi học thay vì đi với chú tài xế của ba. Cô vội vàng chạy sang phòng họp, do dự trước cửa phòng một lúc, cô quyết định mở cửa khẽ rồi bước vào. Cả phòng nhìn cô với ánh mắt đầy ái ngại. Chị Lan chau mày, Hồng Nghi liền nhá mắt ra dấu cho Minh Minh mau chóng vào vị trí. Lúc này, người đàn ông lạ đang đứng xoay lưng lại phía cô, dáng người cao ráo, trang phục đơn giản với quần âu đen và chiếc áo sơ mi sọc xanh vừa vặn với dáng người. Trong anh ta không khác gì những nam thần Hàn Quốc mà cô vẫn thường thấy trên phim. Chỉ là, có cái gì đó vô cùng quen thuộc mà cô đã quên mất. Anh ta vừa nhìn vào màn hình to đang trình chiếu sơ đồ tổ chức của công ty, vừa suy ngẫm trong im lặng. Cô đoán đây không ai khác chính là sếp tổng mới về sáng nay. Mặc dù chưa nhìn thấy mặt, nhưng với vóc dáng này, mấy đứa em ở tổ thư kí của cô chỉ có thể đổ đứ đừ. Minh Minh tự mỉm cười trong lòng, cô già rồi, chứ mà còn trẻ trâu như mấy đứa thì cô cũng sẽ đổ gục mà thôi.
Thoáng chốc, giọng người đàn ông vang lên, khiến Minh Minh chết lặng.
- Hà Trí Minh?
Chị Lan ngồi kế bên vội giải thích.
- Dạ, cô ấy là thư ký tập sự. – Đoạn chị cười nhẹ. - Thật trùng hợp vì tên cô ấy rất giống tên của anh. Hôm nay cô ấy đến muộn, nhưng đã có mặt ở đây rồi ạ.
Minh Minh lặng người trong vài giây, mắt không rời bóng lưng người đàn ông ngồi trên kia. Anh ta cũng ngồi bất động một lát, rồi xoay người lại. Cái giây phút ấy, khi hai ánh mắt chạm vào nhau, thời gian dường như đứng lại. Một giây, hai giây, ba giây.
- Minh Minh, chị mau chào sếp mới.
Hồng Nghi đá nhẹ vào chân cô nhắc nhở. Lúc này Minh Minh mới sực tỉnh liền đứng dậy, khóe mắt bỗng dưng cay cay, bờ môi mấp máy lại không nói thành lời.
Người đàn ông lịch lãm đứng dậy, bước đến trước mặt cô, nhoẽn miệng cười.
- Chào cô Minh Minh, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cô trong thời gian tôi công tác tại đây.
Nhìn bàn tay to rắn rỏi đưa ra trước mặt mình, Minh Minh nhất thời xúc động, chớp chớp đôi hàng mi cong, nhẹ nhàng đưa tay ra bắt lấy tay anh, rồi lí nhí đáp.
- Dạ, em mới cần sự giúp đỡ của anh ạ.
Màn chào hỏi đơn giản kết thúc, anh ta nhanh chóng quay về vị trí của mình. Bên cạnh cô, Hồng Nghi thủ thỉ bên tai.
- Sếp quá đẹp trai phải không chị, người đã có chồng như chị em mình chỉ có thể ngắm nhìn rồi tiếc nuối thôi. Mà sao sếp mới về lại biết chúng ta hay gọi chị là Minh Minh ta.
Minh Minh không nói gì, chỉ biết ngồi cười trừ. Họp hành, sếp nói gì cô cũng chẳng nghe thấy. Trong lòng chỉ có một mớ ngỗn ngang.
Tan họp, mọi người đều đứng dậy thu gom máy tính và sổ sách dời bước ra ngoài. Minh Minh cũng đứng dậy liền bị sếp tổng gọi lại.
- Cô Minh Minh.
Minh Minh và mọi người đồng loạt quay lại đầy ngạc nhiên.
Hồng Nghi nói nhỏ.
- Hay là vì chị đi trễ, nhìn anh ấy có vẻ nghiêm khắc, chị cẩn thận nha.
Anh sếp tổng dường như nghe được lời thủ thỉ rất nhỏ của Hồng Nghi, liền mỉm cười.
- Thật ra vì tên của cô Minh Minh rất đặc biệt, tôi muốn trò chuyện với cô một lát xem cô có phải em gái thất lạc của tôi không đấy mà.
Mọi người liền cười xòa, lí do của sếp nghe ra cũng rất hợp lý. Thế rồi mọi người nhanh chóng di chuyển ra ngoài, đâu có có tiếng của Bích Liên vang lên rất khẽ nhưng đủ để mọi người đều nghe thấy.
"Sếp có thể bớt dễ thương lại không, sếp cứ như vậy bọn em chỉ có thể xỉu up xỉu down thôi."
Đợi mọi người ra hết, sau khi cánh cửa phòng họp được đóng lại. Minh Minh bước lên phía trên, ngay trước chỗ ngồi của vị sế tổng mới. Cô nở nụ cười thật tươi, nụ cười tự nhiên không thể kiểm soát, khóe môi cứ tự nhiên mà cười như vậy thôi. Vị sếp tổng mới có vẻ cũng như cô, cứ nhứ vậy, hai người nhìn nhau rồi cười một hồi khá lâu.
- Em ngồi xuống đi.
Vị sếp tổng với tay kéo chiếc ghế gần nhất rồi chỉ tay bảo Minh Minh ngồi xuống.
- Không ngờ chúng ta gặp lại nhau ở đây.
Minh Minh nhìn thấy vị sếp tổng cứ nhìn mình không thôi khiến cô có đôi chút ngượng ngùng.
- Sao vậy? Sao anh lại nhìn em như vậy?
Anh ta từ lúc nhận lại người quen cũ, miệng vẫn không thôi mỉm cười.
- Không có, chỉ là anh thấy em không có chút thay đổi nào, anh không nghĩ chúng ta đã không gặp nhau suốt chín năm liền.
- Chín năm? Em không còn nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa. Trí Mẫn dạo này thế nào?
- Nó à, vẫn rất tốt. Còn em?
Minh Minh chưa kịp trả lời thì điện thoại reo.
- Xin lỗi, em nghe điện thoại một chút.
Trí Minh gật đầu, Minh Minh nghiêng người sang một góc nghe điện thoại. Dáng vẻ của cô không khác ngày xưa bao nhiêu. Lần gặp lại này khiến anh mười phần rung động. Ông trời đã cho anh gặp lại cô sau ngần ấy năm, tức là duyên phận của anh và cô vẫn chưa hết bao giờ.
"Mẹ đây, con gái làm sao thế?"
Lời nói của Minh Minh cứ như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh không chút thương tiếc. Hụt hẫng không chỉ một chút, mà là hụt hẫng vô cùng. Phải rồi, đã chín năm trôi qua, anh quên mất cô không còn là cô gái hai mươi tuổi ngày nào nữa. Một cô gái xinh đẹp tốt tính như cô thì lý nào suốt chín năm trời vẫn ở một mình kia chứ. Anh đúng là bị điên đảo thần hồn sau khi gặp lại cô rồi.
"Được rồi, mẹ biết rồi, hẹn gặp lại con tối nay nhé, hôn con gái của mẹ"
Minh Minh đặt điện thoại xuống bàn. Rồi tiếp tục câu chuyện.
- Con gái em, con bé đã bảy tuổi rồi.
Anh cố gắng cười thật tự nhiên, nhưng có sẽ nụ cười của anh lúc này trong rất kì. Đảo mắt xuống chiếc điện thoại còn sáng hình nền trên bàn, anh hỏi.
- Con bé đó sao, trông thật đáng yêu.
- Phải, chính là con bé. Còn anh, anh được mấy bé rồi?
- Anh à?
Anh gãi gãi đầu cười.
- Anh thật ra.. anh vẫn chưa kết hôn.
Minh Minh thoáng chốc ngạc nhiên.
- Thật không thể tin được, một người ưu tú như anh có phải quá kén chọn không?
- Thật ra thì anh không hề ưu tú như em nghĩ, anh rất tệ nên mới để vụt mất người anh thích. Đến bây giờ, ế là đúng tội.
Minh Minh phì cười, cô nhẹ nhàng đứng dậy, chìa bàn tay bé nhỏ của mình ra trước mặt anh.
- Chào mừng anh quay trở lại, Giám đốc Hà Trí Minh, hy vọng lại nhận được sự chỉ dạy từ anh.
Nhìn bàn tay bé nhỏ của cô, trong lòng anh ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc khó tả. Anh ngập ngừng một vài giây, rồi đưa tay ra bắt lấy tay cô. Gượng cười.
- Có cơ hội làm việc chung với em trong lần trở về này là vinh hạnh của anh. Hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé.
Minh Minh khẽ gật đầu rồi rời đi. Thật ra cô đang không thể kiểm soát được mình, trái tim cứ đập nhanh liên hồi. Cô trốn mình trong nhà vệ sinh rất lâu. Không được, đã nhiều năm như vậy rồi, tại sao ngày gặp lại trái tim cô lại thổn thức kia chứ. Cô không thể để cảm xúc của mình đi lạc như vậy được, không thể có lỗi với Đình Duy, càng không thể có lỗi với bản thân mình như vậy. Không đâu, tất cả chỉ là cảm giác nhất thời khi gặp lại người bạn cũ mà thôi. Tất cả chỉ có vậy. Minh Minh vẩy nước lên mặt mình liên tục, cố gắng thức tỉnh bản thân. Nhìn mình trong gương, chợt nhớ lời anh nói, chín năm, đã chín năm trôi qua, mọi thứ đã trôi vào lãng quên. Trong chín năm qua, từ ngày kết hôn với Đình Duy, cô chưa một lần nhớ đến anh. Những đau thương xảy ra với cô năm đó cũng đã chôn vùi thứ tình cảm thầm lặng ấy, vậy thì lý gì bây giờ cô lại để nó ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Tất cả, chỉ là tình cảm nhất thời của tuổi trẻ mà thôi. "Minh Minh à, mày nhất định phải nhớ rõ."