Cảnh Hồn

Chương 21: Án giết người liên hoàn ở vùng nông thôn (Kết)




Vậy là xong vụ án đầu tiên rồi! Phần này đáng lẽ sẽ được gộp với vụ án sau trong chương 21, nhưng mình thấy nó dài quá nên thôi tách ra vậy ^^

Cảm giác đau nhói truyền đến từ cổ họng làm Tô Ngôn theo bản năng nhíu mày, cô cũng lên tiếng trước, đúng lúc này bên tai truyền đến giọng nói của người đồng nghiệp kia: “Tô Ngôn, cô miêu tả lộ trình cụ thể của Bùi Toa Toa đi, chúng tôi dưới chân núi thấy có mấy con đường nhỏ. Còn nữa, cô đang ở đâu?”

Cô ngay lập tức cảm thấy mũi dao đang dí sát cổ mình hơn, im lặng không nói lời nào.

Bùi Toa Toa có vẻ rất hài lòng với thái độ của cô, lấy tay không cầm dao gỡ tai nghe và máy truyền tin trên cổ áo của cô xuống rồi tùy tiện ném ra xa. Trong tai nghe không ngừng truyền đến một giọng nam ngày càng khẩn trương: “Tô Ngôn? Tô Ngôn?…”

“Ầy, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Bùi Toa Toa ghé sát bên cô thì thầm, dáng vẻ và giọng điệu khác hẳn trước khi: “Vị này là… Cảnh sát Tô? Cô và tôi có ân oán gì sao? Cô không đuổi theo tôi thì không được sao?”

“Cô hà tất phải như vậy, chúng tôi vốn chỉ là muốn đưa cô về tiến hành điều tra lấy lời khai thôi, vẫn chưa có bằng chứng chứng minh bất cứ điều gì hết.” Tô Ngôn mở miệng, mặc dù cố gắng trấn tĩnh nhưng thân thể vẫn hơi run rẩy, giọng hơi nghẹn ngào: “Vừa rồi cô đã làm một đồng nghiệp của tôi bị thương, lát nữa họ cũng sẽ tìm đến đây, theo quy định là có thể bắn chết cô!”

Từ lúc Thái Thành Tể ngã xuống thì tính chất hoạt động truy bắt lần này đã thay đổi, chưa kể đến việc cô ta là hung thủ của mấy vụ án giết người thì tội hành hung cảnh sát cũng đủ cho cô ta vào tù ra khám.

“Định lừa tôi à?” Bùi Toa Toa cười lạnh: “Nhưng không sao, trong thôn cũng không mấy ai biết con đường này đâu, chờ đến khi đồng nghiệp của cô đến thì tôi đã đi ra khỏi núi rồi.” Vừa nói cô ta vừa dùng cánh tay kia xiết tay Tô Ngôn, sau khi nghe một tiếng kêu rên, cô ta cười rất thoải mái: “Sao vậy, cảnh sát Tô? Tối hôm đó bên dòng suối không phải cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói cho tôi nghe tội ‘Đánh lén cảnh sát’ sao? Hiện giờ tôi mới đường đường chính chính đánh lén cảnh sát đây, sao không thấy có người đến bắt tôi vậy?”

“A…” Cánh tay Tô Ngôn bị xoắn đau đớn kịch liệt, cô thở ra đau đớn, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra đầy trán. Sau vài hơi thở gấp gáp, cô bất đắc dĩ mở miệng nói: “Cô đây là “vò mẻ không sợ rơi” đúng không? Cô phải biết rằng một khi cô giết tôi thì có nghĩa là cô thừa nhận chính mình đã gây ra 8 vụ án mạng ở thành phố Nam Thành, thành phố Giang Nguyên và thôn Đại An! Sau đó thì sao? Cô sẽ bị truy nã toàn quốc, với kỹ thuật khoa học của cảnh sát hiện nay thì cô cảm thấy cô có thể trốn tới đâu đây?”

Nói tới đây cô dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cô chỉ cần chịu tự thú rồi phối hợp với cơ quan điều tra, tôi tin pháp luật sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”

Ý tứ rất tận tình.

“Tôi thấy cảnh sát các người không còn lời nào khác nhỉ?” Bùi Toa Toa khinh thường, tất nhiên cũng không để câu nói ‘vô nghĩa’ này vào đầu: “Tôi có bị bắt hay không cũng không cần cô phí công quan tâm.” Cô ta cực kỳ tin vào chính mình, lãnh thổ toàn quốc rộng như vậy, cô ta tùy tiện đi đến một khe núi nhỏ hoặc một thành phố lớn thì cảnh sát có chạy đằng trời cũng không tìm ra được.

“Vĩnh biệt, cảnh sát Tô.” Bùi Toa Toa nói, tay cầm dao ép mạnh hơn.

Tô Ngôn cảm thấy mũi đao sắc bén cắt qua làn da mỏng manh trên cổ mình, một dòng chất lỏng ấm áp chạy dọc xuống, trong mũi thậm chí có thể ngửi được mùi máu thoang thoảng.

“Khụ khụ…” Cô không khỏi ho khan hai tiếng, bỗng nhiên giễu cợt: “Tôi còn tưởng loại vũ khí này không phải phong cách của cô, cô chẳng phải thích tiêm không khí vào mạch rồi chờ người đó chết dần trong sợ hãi sao? Hay giống như cách cô giết ba mẹ mình, ném người xuống nước rồi nhìn bọn họ giãy dụa cầu xin tha thứ cho đến chết?”

“Nói đi, cô thích kiểu nào hơn?”

“Mày có ý gì?” Bùi Toa Toa nghe vậy đột nhiên dữ tợn kéo mạnh đuôi tóc cô khiến cả người cô ngửa về sau: “Mày vừa mới nói cái gì?”

Tô Ngôn nhắm chặt mắt vì đau đớn, nhưng thật ra là để che giấu sự khẳng định trong đáy mắt. Quả nhiên, Lý Vân Hương chính là chìa khóa kích thích cô ta. Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì liền thấy một đôi mắt đỏ quạch trừng lên nhìn mình, cô bình tĩnh tiếp tục nói: “Mẹ cô không phải là nạn nhân đầu tiên của cô sao? Lúc đó hẳn là cô vẫn còn nhỏ nhỉ? Vậy nên cô mới đi tìm Trương Lương để hắn giúp cô hoàn thành gây án đúng không? Để tôi đoán một chút, trước tiên Trương Lương đánh ngất Lý Vân Hương, sau đó hai người hợp lực kéo xác bà ấy tới bên dòng suối? Sau đó thì sao? Cô có mủi lòng khi nhìn thấy mẹ mình nằm trơ trọi ở đó không? Rốt cuộc cô là thứ quái vật gì mà lúc nhìn mẹ mình chết đuối lại sinh ra cảm giác thỏa mãn chứ?”

Hai chữ ‘Quái vật’ lập tức kích thích Bùi Toa Toa, cô ta dùng sức quẳng Tô Ngôn xuống đất, đồng thời duỗi chân ra đạp mạnh vào bụng cô, tiếng va chạm da thịt mạnh mẽ vang lên, kèm theo đó còn có tiếng rên khẽ của Tô Ngôn.

Sau khi đá cô hơn 10 cái, Bùi Toa Toa đi vòng quanh người nằm trên đất, cầm con dao trong lăm lăm trong tay chỉ thẳng vào Tô Ngôn. Vòng qua vài vòng cô ta đứng lại, u ám cảnh cáo: “Đừng nhắc tới con khốn đó!”



“Ha…” Tô Ngôn thấy cẳng tay mình đau nhói mặc dù vừa rồi cô đã dùng kỹ năng tự vệ để bảo vệ nhưng bộ phận trọng yếu, nhưng là thân thể từ trước đến nay luôn sống an nhàn này giờ quặn đau dữ dội: “Tại sao không được nhắc? Chẳng phải nhờ có bà ấy mà cô mới được sinh ra trong thế giới này sao? Cho dù trước đây lúc Bùi An ngược đãi, tra tấn cô, bà ấy vì yếu đuối mà không dám ngăn cản, nhưng chung quy bà ấy vẫn rất thương cô.”

“Ngược đãi tao? Tra tấn tao? Thương tao?” Bùi Toa Toa như nghe được chuyện cười: “Bà ta chính là một con điếm ích kỷ! Lúc trước vì tiền nên mới gả cho tên khốn kia, lúc mang thai tên khốn đó đánh bà ta gãy xương bà ta cũng không chịu bỏ hắn, còn chọn sinh đứa nhỏ trong bụng ra! Sau đó lúc con gái mình 6, 7 tuổi, vì không để bản thân không bị đánh mà tự tay đưa con gái mình vào phòng ngủ hắn!”

“Mày có biết cảm giác khi mày kêu la gào thét nhưng không ai đến cứu không? Mày có biết cảm giác khi mày như con búp bê vải rách nát nằm đó, mẹ mày lại đi cun cút dọn dẹp tàn cuộc cho thằng khốn đó không? Thương tao hả? Đi xuống địa ngục mà thương đi!”

Vì vậy những người bị hại kia trong lòng Bùi Toa Toa đều là cái bóng của Lý Vân Hương, có lẽ là hành động hoặc lời nói nào đó của họ đã kích thích thần kinh của cô ta, thế nên mới nhận họa sát thân.

Tô Ngôn nằm trên bãi cỏ, trong cổ họng phun ra một ngụm nước bọt pha máu, tiếp tục thăm dò: “Được thôi, xem như trong lòng cô Bùi An và Lý Vân Hương đáng chết vạn lần, nhưng Bùi Linh thì sao, bà ta đâu có chọc đến cô? Theo cảnh sát chúng tôi biết thì bà ấy cho cô ăn ngon mặc đẹp nhiều năm như vậy, sao cô không hề cảm kích một chút nào hết vậy?”

“Bà ta á? Bà ta càng đáng chết hơn.” Bùi Toa Toa ngồi xổm xuống, dùng dao vỗ lên khuôn mặt cô: “Tao đã từng coi bà ta là người thân. Nhưng lúc bà ta biết được chuyện Bùi An đã làm với tao thì lại đi mắng tao là con đĩ bò lên giường của ba mình! Nếu bà ta đã thích nói bậy như vậy thì đừng nên nói nữa, ha ha, ha ha ha…” Cô ta nói tới đây thì bắt đầu cười to, thậm chí cười ra nước mắt.

“…” Lúc này Tô Ngôn không còn gì để nói nữa, chỉ muốn giãy dụa đứng lên.

Bùi Toa Toa nhanh tay bóp lấy cổ cô đè lại trên mặt đất, lấy đầu gối quỳ lên trước ngực để ngăn không cho cô thoát ra.

“Mày biết không? Lúc con người cố gắng hít thở những hơi cuối cùng, vẻ mặt đó rất đẹp.” Nét mặt Bùi Toa Toa có chút mê say: “Mày nói đúng, loại dao lạnh như băng này hoàn toàn không thích hợp với tao…” Cô ta nói, tay càng lúc càng dùng sức, nhìn gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy của người dưới tay mình, biểu cảm của cô ta trở nên vô cùng phấn khích.

Cảm giác máu chảy ngược ra khắp người này khiến cô ta cảm thấy rất thích thú, cô ta quăng dao sang một bên, tay kia cũng bắt đầu bóp chiếc cổ mảnh mai của Tô Ngôn.

Đúng lúc này! Tô Ngôn vốn dĩ rất yếu ớt đột nhiên giơ chân lên, ‘Cốp’ một tiếng, chân phải rắn chắc của cô đã đá vào gáy Bùi Toa Toa. Lần này rõ ràng cô dùng sức rất mạnh, đôi chân đang ép trên ngực cô hơi lung lay, lực tay bóp cổ cô cũng giảm không ít.

Nhân cơ hội này, cô giơ tay lên tách hai tay đôi đối phương ra sau đó dùng hai chân kẹp chặt eo Bùi Toa Toa, hai người lăn ra bãi cỏ.

Động tĩnh bên này đã dọa chim chóc trong rừng cây.

Chưa đầy 1 phút, Bùi Toa Toa đã bị Tô Ngôn áp chế nằm sấp xuống, có giãy dụa ra sao cũng không thoát được người sau lưng.

Tô Ngôn bỏ một tay ra để phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn sau đó nhìn xung quanh, cuối cùng thấy được dây thắt lưng trên quần của Bùi Toa Toa. Cô rút dây thắt lưng ra, nhanh chóng trói hai tay Bùi Toa Toa lại gọn gàng, cuối cùng còn nghiêng đầu thắt một nút thắt bản thân cho là rất đẹp.

“Mày lừa tao?” Bùi Toa Toa quay đầu lại, biểu cảm cực kỳ hung ác, tiếc là trên cỏ xanh dính trên mặt làm cho làm cho cô ta hơi buồn cười.

“Ha…” Tô Ngôn đưa tay sờ vết thương bị dao cứa lúc nãy, đau đớn hít sâu một hơi. Cô ngồi xổm trên lưng người kia, không nhanh không chậm móc điện thoại mình ra từ trong túi quần, trên màn hình hiển thị vẫn đang ghi âm. Cô bấm lưu đoạn ghi âm rồi mỉm cười: “Tôi là người sợ phiền phức, cảm ơn cô Bùi đã phối hợp.”

Bùi Toa Toa: …





4 chiếc xe cảnh sát và cứu thương đã sớm đến thôn Đại An, Thái Thành Tể được nâng lên xe cứu thương, lúc thấy mặt Giang Ly, anh ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng chỉ đau đến nhe răng.

“Có nghiêm trọng không?” Giang Ly nhíu mày.

“Không nghiêm trọng lắm đâu, vết dao chỉ sâu 1 cm, cũng không có tổn thương đến phần trọng yếu.” Bác sĩ đi theo đáp lại: “Chúng tôi đã băng bó sơ qua rồi, đợi về bệnh viện sẽ tiến hành kiểm tra thân thể.”

“Cũng may lúc đó ông đây phản ứng nhanh, kịp lui về sau.” Thái Thành Tể mắng: “Ả này ra tay cũng hiểm ác thật! … Đúng rồi, đội trưởng Giang! Tôi vừa nghe bọn Tiểu Vương nói Tô Ngôn đuổi theo Bùi Toa Toa lúc mất dấu, tin tức cuối cùng bọn họ nhận được là cô ấy nói Bùi Toa Toa đã vào núi, cô ấy sẽ xuống núi đón nhưng cuối cùng không thấy người đâu hết.”

“Ừm, đã bố trí đặc công và đồn cảnh sát để quét khu vực núi, tôi cũng đi ngay đây.” Giang Ly đang nói thì điện thoại trong túi vang lên, anh tiện tay bấm nhận, bên kia đầu dây nói: “Đội trưởng Giang, chúng tôi tìm thấy Tô Ngôn và Bùi Toa Toa rồi…”

Lúc cảnh sát tìm ra hai người thì Tô Ngôn đang ngồi trên người nghi phạm, tay vòng chặt cổ cô ta. Cô gái nhỏ nhìn thấy họ đến thì như nhìn thấy người thân, nháy mắt vành mắt đã đỏ rực.

Sau khi người được đưa về, tất cả những gì thấy Giang Ly là Tô Ngôn khoác một chiếc áo mỏng ngồi phía sau thùng xe, cổ cô vẫn đang chảy máu. Anh đen mặt đi qua, ngàn vạn lời nói cuối cùng biến thành một câu: “Liều lĩnh.”

“Tôi chuẩn bị đi xuống núi thì bị cô ta bắt lại, thật đó.” Tô Ngôn giải thích, chóp mũi hồng hồng sụt sịt vài cái ra vẻ oan ức.

Giang Ly rất muốn tin cô, nhưng nhớ lại dáng vẻ tuyên thệ hùng hồn của cô hôm phát hiện ra Bùi An đã chết, anh lại cảm thấy lời giải thích của cô không hề thuyết phục chút nào.

“Đúng rồi, còn có cái này nữa.” Tô Ngôn vui vẻ đưa điện thoại mình ra.

Giang Ly: …

Tin cô là anh thua rồi.

Anh còn đang muốn giáo huấn cô vài câu thì 2 đồng nghiệp áp giải Bùi Toa đi ngang qua chỗ họ, Bùi Toa Toa dừng bước nhìn về phía Tô Ngôn ‘đáng thương’, sau đó nhìn di động trong tay Giang Ly, cô ta mỉa mai cười một tiếng: “Mày không thắc mắc là ai đã giúp tao lúc ở thành phố Giang Nguyên à?”

Tô Ngôn chớp mắt: “Không thắc mắc.”

Có gì mà thắc mắc, đánh giá vết thương sau gáy trong 3 vụ án ở thành phố Giang Nguyên cho thấy sức lực của hung thủ nhỏ hơn rất nhiều so với Trương Lương. Mà theo cô phân tích theo nơi vứt xác cùng mức độ sạch sẽ của 3 thi thể, tất cả đều cho thấy Bùi Toa Toa một mình gây án.

Bùi Toa Toa rất may mắn mới có thể gặp được Trương Lương lúc đó.

Cô ta tạo ra một hình tượng ảo tưởng với Trương Lương chỉ để lợi dụng đối phương mà thôi.

Bùi Toa Toa bị câu trả lời này của cô làm cho sửng sốt, mấy giây sau mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt rất không cam lòng: “Cho dù bọn mày có bắt được tao thì tao cũng là bệnh nhân tâm thần.” Mấy năm nay, bệnh tâm thần giống như là kim bài miễn tử, mặc kệ gây nên tội gì cũng có thể trốn thoát.

“Yên tâm đi, cô chỉ là một kẻ biến thái, không phải bị tâm thần đâu.” Tô Ngôn cười gằn.

Bùi Toa Toa: … Cô ta khinh người như vậy mà không ai quản à???