Sau khi Giang Ly bình phục và xuất viện, toàn bộ đội chuyên án lại khôi phục lại hoạt động ngày thường, hình thức làm việc giữa Tô Ngôn và anh cũng không thay đổi gì mấy, hai người dường như rất công tư phân minh, nhanh chóng trở thành trạng thái “vợ chồng già” với nhau.
Ba tên lưu manh Thái Thành Tể, Hạng Dương và Đinh Khải Nhạc cũng không biết chuyện xảy ra giữa hai người, vì thế mỗi lần nhìn vào bộ dạng nguội lạnh của họ mà gấp đến nỗi hận không thể tự mình dạy cho họ biết thế nào là mối quan hệ giữa nam nữ trưởng thành.
Vì vậy, ba người cứ hễ rảnh rỗi là đến tìm Giang Ly tâm sự.
Thái Thành Tể: “Đội trưởng Giang, chắc anh cũng hiểu ý của tôi rồi đúng không? Hửm? Không phải anh em dọa anh đâu nhé, tuổi anh cũng không còn nhỏ rồi, đừng có bày ra bộ dạng chó mèo đều ghét đó nữa, không mau nhổ củ cải trắng bên cạnh đi. Anh thấy củ cải không tốt à? Nếu không nhanh nhổ đi thì đến lúc con lợn anh già rồi thì có nhổ cũng không được đấy…”
Anh ta còn chưa dứt lời thì đã bị Hạng Dương đánh một cái vào gáy rồi giả vờ nhìn sang Tô Ngôn đang đùa nghịch với hoa cỏ cạnh cửa sổ, thấy cô không có phản ứng gì liền hắng giọng: “Thái Bao, anh nói gì thế? Gì mà củ cải trắng rồi lại heo, anh dám so đội trưởng Giang với heo đấy à?” Anh ta vừa nói vừa khoa tay múa chân về phía Giang Ly: “Anh từng thấy… con heo nào đẹp trai thế này, cao 1 mét tám mươi mấy thế này chưa?”
Anh ta lập tức đẩy Thái Thành Tể ra, đặt mông ngồi lên bàn làm việc của Giang Ly rồi tận tình khuyên bảo: “Nhưng mà đội trưởng Giang à… Chuyện này tuy Thái Bao nói bậy nhưng cũng có lý đó, dù anh có nổi tiếng hơn chúng tôi một chút, nhưng cũng đã là chuyện trước đây rồi. Bây giờ anh tự lấy chứng minh thư của mình ra xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi đi, có một số việc anh nhất định phải để ý, anh trai nói cho cậu biết nhé, tuổi tác của người đàn ông có ảnh hưởng trực tiếp tới một số chức năng đấy. Ví dụ như là… thận…”
“Phụt…” Đinh Khải Nhạc đang giả vờ đến máy đun nước bên cạnh phun một ngụm thật xa, bị sặc đến ho khan, sau vài hơi mới dịu lại được, anh ta tỏ ra vẻ mặt hết sức ghét bỏ: “Anh Thái, anh Hạng, hai người nói gì đó có sức thuyết phục hơn đi!”
“Sao không tự nhìn lại chứng minh thư của mình đi…” Câu cuối của anh ta cố tình cúi đầu lẩm bẩm như đang nói với chính mình, nhưng tất nhiên vẫn bị hai người kia nghe được, không nói một lời bèn như mãnh hổ chụp mồi, ba người lăn lộn nhau khắp văn phòng.
Tô Ngôn quay đầu nhìn đám người tưng bừng kia, sau khi thu mắt lại thì vừa nhỏ đám cỏ dại trong chậu hoa vừa mím môi cười, đôi mắt hơi cong lên.
Giang Ly nhìn chăm chú góc nghiêng của cô hơn 10 giây, sau đó ngồi thẳng người, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không để ý đến ba người đang tranh cãi bên cạnh.
…
Qua Tết, nhiệt độ thành phố Nam Thành đã bắt đầu ấm lên, chồi non trên nhành cây cũng lớn rất nhanh, có vẻ như chỉ cần một trận mưa xuân ấm áp cũng có thể kích thích thiên nhiên sinh trưởng.
Gần đây trong đội hiếm khi bận rộn, cộng thêm trong dịp Tết Nguyên Đán đồn cảnh sát địa phương đã luân phiên nhau trực ban, vì vậy Giang Ly và Tô Ngôn mới có 2 ngày nghỉ cùng nhau.
Gần giữa trưa hôm đó, Tô Ngôn vội vàng sửa soạn rồi đi xuống lầu cắp một miếng bánh mì, ra cửa chuẫn bị đi giày vào. Trịnh Tuệ đang ngồi trên ghế sô pha cắm hoa nhìn cô một cái, chậm rãi mở miệng hỏi: “Ra ngoài với Tiểu Ly à?” Vừa rồi bà ta nghe có tiếng xe ngoài cửa, đứng dậy liền nhìn thấy một chiếc SUV.
“Vâng…” Miệng Tô Ngôn nhai nuốt bánh mì, đang nghĩ phải nói thế nào với bà ta, chẳng ngờ đối phương căn bản không để ý chút nào.
“Không mang túi theo à, vất vả lắm mới có 2 ngày nghỉ, tối nay vẫn về đúng không?” Trịnh Tuệ cúi đầu loay hoay với đám hoa của mình, nhưng những lời nói ra đều rất uy lực.
“…” Tô Ngôn gượng gạo gãi đầu không đáp lại, tùy tiện nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi đẩy cửa ra ngoài.
Sau khi cô lên xe, Giang Ly rất tự nhiên chồm sang giúp cô thắt dây an toàn, tiện thể còn hôn đôi môi lạnh của mình lên gò má cô rồi lập tức khởi động xe lái ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Tô.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tô Ngôn chớp mắt hiếu kỳ.
Giang Ly chỉ cười không nói gì, khoảng 10 phút sau, chiếc SUV tiến vào một cư xá mới được xây dựng, chỗ này cách Cục thành phố không xa, chỉ khoảng nửa tiếng đi xe. Tô Ngôn nhìn cư xá ven sông ngoài cửa sổ, trong lòng hơi giật mình, dường như đã nghĩ ra gì đó.
Xe chạy vào tầng hầm ga ra, sau đó Giang Ly dẫn cô vào thang máy, lên tầng 16. Nhà ở đây cũng được xem là căn hộ cao cấp, mỗi tầng chỉ có 1 hộ, khi Giang Ly mở cửa ra thì hai người lần lượt vào.
Vừa vào đã thấy một cửa sổ sát đất siêu lớn, đứng đó có thể phóng mắt nhìn ra cảnh sông xa xa và những ngọn núi phủ đầy cây xanh. Căn hộ này rộng khoảng 200 mét vuông, phòng nào cũng rất rộng, có 3 phòng ngủ và 1 phòng đọc sách, phong cách trang trí tối giản, màu sắc ấm áp rất thoải mái.
Sau khi đi vài vòng, Tô Ngôn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng dáng của Giang Ly phản chiếu trên mặt kính đang đưa tay ôm cô từng phía sau: “Em có thích không?”
Vì hơi thở nóng rực của anh ở cổ mình nên cô hơi nghiêng đầu một chút rồi “Ừm” một tiếng.
Bên tai là giọng cười trầm thấp của anh, anh lại tiếp tục hôn khẽ lên lỗ tai nhỏ nhắn của người trong lòng mình, sau đó xoay người vào phòng bếp, thành thạo lấy một cái tạp dề màu xám tro xuống mang vào.
Tô Ngôn xoa xoa vành tai đang đỏ ửng vì hành động vừa rồi của anh, sau đó đi đến ngồi xuống cạnh bàn ăn, ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang bận rộn trong phòng bên, khóe miệng âm thầm cảm thán: Bạn trai quá đẹp trai rồi. ┭┮﹏┭┮
…
Trong phòng ăn im ắn, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng dao nĩa chạm vào đĩa, Tô Ngôn nuốt miếng bít tết cuối cùng xuống bụng, vươn tay lấy ly rượu bên cạnh rồi một hơi uống hết sạch. Vì quy định trong ngành nên cả hai đều uống rất ít, không biết có phải vì rượu hôm nay uống hơi mạnh không mà mới có vài ngụm đã khiến má cô nóng lên, không cách nào dịu xuống được.
Cô vô thức lấy cái ly dán vào má mình, cảm giác lành lạnh khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Giang Ly mỉm cười, cũng uống hết rượu vang trong ly sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh cô.
Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, đầu óc hơi mơ màng, cho đến khi người kia bóp cằm cô, hai đôi môi chạm vào nhau, trong miệng cô tràn ngập hương vị của anh thì cô mới nhắm mắt lại. Nụ hôn này dường như khác với mọi khi, nó mang lại cho cô một cảm xúc trước nay chưa từng có.
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Chuyện gì sẽ xảy ra…
Những suy nghĩ trong đầu cô đã trở thành một mớ hỗn độn vì những động tác của anh, không cách nào tháo gỡ được. Ngay lúc anh thả lỏng tay ra, chiếc ly cũng rơi xuống mặt thảm, phát ra một tiếng vang.
Rượu còn sót lại bên trong chảy ra tấm thảm màu be, đỏ thẫm đến chói mắt.
Sáng sớm hôm sau, Tô Ngôn bị ánh nắng chiếu vào giường làm cho tỉnh giấc, còn chưa kịp mở mắt đã cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát hết cả, dù thể lực cô như thế vẫn không kìm được mà hít vào một hơi. Cô từ từ mở mắt ra, hình như có âm thanh từ phòng bếp truyền đến, còn có hương thơm thoang thoảng trong không khí.
Cô chật vật đứng lên, ai ngờ vừa ngồi dậy đã hoảng hốt ngã trở về. Cô nâng bàn tay phải của mình lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào trên ngón vô danh đang phản chiếu ánh nắng khiến lòng người say đắm.
Hồi lâu cô vẫn chưa hoàn hồn lại được, cho đến khi Giang Ly đẩy cửa phòng ngủ ra, thân hình cao lớn tựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn cảnh tượng này.
Tô Ngôn mấp máy môi, nhìn anh một chút rồi lại nhìn tay mình, sau vài phút mới thốt ra một câu: “Lớn quá rồi, không tiện mang theo xuất cảnh…” Cũng không biết có phải vì vừa tỉnh ngủ hay không mà lúc cô nói chuyện lại hơi có âm mũi, nghe có cảm giác như đang làm nũng vậy.
Vẻ mặt hơi lo lắng của Giang Ly nghe thấy câu này liền lập tức thả lỏng, anh bước tới bên giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay trắng nõn kia. Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: “Không sao, chúng ta mua lại cái mới.”
Ngoài cửa sổ là non xanh nước biếc.
Dường như không còn khoảnh khắc nào tuyệt vời hơn bây giờ.