Cánh Hoa Nở Trong Bão Tố

Chương 40: Giữa Vòng Tay Cứu Rỗi




Hiểu Tâm bước vào nhà, từng bước chân run rẩy, tim đập liên hồi như thể muốn vỡ tung trong lồng ngực. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ngoài phố hắt vào. Cô khẽ gọi lên, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.

Đột nhiên, từ trong bóng tối, một bóng người lao ra. Chưa kịp phản ứng, Hiểu Tâm đã bị một cú đấm mạnh đánh thẳng vào người, khiến cô ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đau đớn và choáng váng, cô nằm đó, cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng những cú đá liên tiếp từ kẻ đó đã khiến cô không thể cử động được.

"Con mẹ mày! Mày giấu tiền ở đâu hả?" Giọng nói đầy căm phẫn và quen thuộc vang lên, xuyên thẳng vào tâm trí cô.

Hiểu Tâm cảm nhận rõ ràng từng cú giẫm đạp tàn nhẫn lên cơ thể mình. Những cơn đau chạy dọc khắp cơ thể, nhưng nỗi đau lớn nhất lại là từ trái tim cô. Trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra, người đàn ông đang hành hạ cô không ai khác chính là cha của mình.

Ông ta lại đến tìm cô, lại vì tiền để mua rượu.

Cố gắng dùng chút sức lực còn lại, Hiểu Tâm hét lên trong tuyệt vọng, "Tôi đã nói là không có tiền rồi mà! Ông cũng đừng đến đây tìm tôi nữa có được không? Tôi xin ông đấy!"

Nhưng lời cầu xin của cô chẳng khiến ông ta dừng lại. Ông ta càng giận dữ hơn, cúi xuống đánh mạnh vào đầu cô, kèm theo tiếng quát lớn: "Tao là cha của mày đó! Mày ăn nói với cha mày như vậy à!"

Nỗi đau thể xác và tinh thần như hòa quyện, biến thành một cơn ác mộng kinh hoàng. Hiểu Tâm chỉ biết cắn răng chịu đựng, nước mắt lăn dài trên má, lòng dấy lên sự căm phẫn nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Trong thâm tâm cô, tình yêu thương và lòng trắc ẩn với người cha ruột dường như đã tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và khinh miệt.Căn nhà vẫn tối tăm, nhưng trong tâm trí Hiểu Tâm, một tia sáng mong manh

vẫn còn đó. Cô phải thoát khỏi nơi này, khỏi con người này, khỏi cuộc sống đầy bi kịch này. Nhưng vào lúc này, tất cả những gì cô có thể làm là chịu đựng, chờ đợi cơ hội để thoát ra khỏi địa ngục tối tăm này.

Hiểu Tâm nằm co ro trên sàn nhà, toàn thân đau đớn và mệt mỏi đến mức không thể đứng dậy nổi. Ông ta, người cha bạo lực của cô, vẫn không ngừng quát tháo, những lời chửi rủa đầy căm phẫn tràn ngập căn phòng tối tăm. Khi thấy cô kiệt sức, không còn phản kháng, ông ta dừng lại, bước về phía công tắc và bật đèn lên. Ánh sáng chói lòa làm Hiểu Tâm phải nheo mắt, cố gắng thích nghi với sự thay đổi đột ngột.



Ông ta tiến đến túi xách của cô, bắt đầu lục lọi một cách hung hãn. Cô nằm đó, thở dốc, trong lòng chỉ có một mong ước duy nhất: thoát khỏi địa ngục này. Nhưng túi xách của cô chẳng chứa được bao nhiêu tiền. Ông ta lục tung mọi thứ, nhưng chỉ tìm được một số tiền ít ỏi.

“Mẹ mày! Có nhiêu đây thì mua được bao nhiêu chứ! Khốn khiếp!” Ông ta gầm lên, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận. “Tay chân lành lặn mà còn không kiếm ra tiền được thì giờ tao cho mày què luôn!”

Nói xong, ông ta hùng hổ bước đến bàn học, kéo mạnh chiếc ghế gỗ ra, tạo ra âm thanh chói tai khi nó cọ sát với sàn nhà. Hiểu Tâm cảm thấy nỗi sợ hãi như dâng trào, cô cố gắng kết người lùi về sau, hy vọng tìm được một chút an toàn. Nhưng sức cô quá yếu, còn ông ta thì mạnh mẽ hơn, nhanh chóng áp sát cô.

Ông ta giương cao chiếc ghế lên, nhằm thẳng vào đôi chân gầy guộc của Hiểu Tâm mà phang xuống. Cô nhắm chặt mắt, cả cơ thể run rẩy, chuẩn bị đón nhận cơn đau khủng khiếp sắp ập đến.

Thế nhưng, giây phút mà cô tưởng rằng tất cả đã kết thúc, chiếc ghế đột ngột dừng lại giữa không trung. Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng: “Khốn kiếp! Mày là đang làm cái trò gì vậy hả?”

Hiểu Tâm mở mắt ra, hơi thở hổn hển và ngập tràn sự ngạc nhiên. Trước mặt cô là Mộ Hàn, người mà cô không ngờ sẽ xuất hiện vào lúc này. Cậu đang giữ

chặt chiếc ghế, ngăn không cho nó giáng xuống người cô. Ánh mắt cậu đầy căm phẫn và quyết liệt, nhìn thẳng vào người cha của Hiểu Tâm, không hề nao núng.

Ông ta liền buông chiếc ghế trong tay ra nói “ Đây là chuyện gia đình của tao! Không liên quan đến mày! Biến đi chỗ khác trước khi tạo cho cả hai..”

Hiểu Tâm nhìn thấy ánh mắt giận dữ của người cha khi ông ta buông chiếc ghế xuống, giọng nói đầy đe dọa: "Đây là chuyện gia đình của tao! Không liên quan đến mày! Biến đi chỗ khác trước khi tạo cho cả hai..". Nhưng trước khi ông ta kịp dứt lời, Mộ Hàn đã nhanh như chớp ném chiếc ghế văng ra xa, không cho ông ta cơ hội phản kháng. Cùng lúc đó, Mộ Hàn tung ra một cú đấm mạnh mẽ, đấm thẳng vào mặt ông ta.

Ông ta ngã nhào xuống đất, mặt tái nhợt đi vì cơn đau, nhưng cơn tức giận của Mộ Hàn chưa dừng lại ở đó. Cậu lao đến, không khoan nhượng, đấm liên tiếp vào mặt ông ta với tất cả sự phẫn nộ. Từng cú đấm giáng xuống như trút hết mọi căm ghét và nỗi đau mà Hiểu Tâm đã chịu đựng suốt bao năm qua.



Hiểu Tâm ngồi bên cạnh, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, lòng cô tràn ngập nỗi sợ hãi. Mộ Hàn tiếp tục đánh không ngừng, đến khi gương mặt của người cha chỉ còn là một mảng máu đỏ, biến dạng đến mức không còn nhận ra được.

Hiểu Tâm không thể đứng yên thêm nữa. Dù toàn thân đau đớn, cô cố gắng bò lại gần, cố ngăn cản Mộ Hàn. "Mộ Hàn, dừng lại! Dừng lại đi!" Cô hét lên trong nỗi hoảng sợ.

Nhưng cơn giận dữ trong lòng Mộ Hàn quá lớn, cậu hất tay Hiểu Tâm ra, đẩy cô ngã xuống sàn. Sự đau đớn lướt qua cơ thể, khiến cô nhăn mặt, nhưng Hiểu Tâm không bỏ cuộc. Cô biết nếu không ngăn lại, Mộ Hàn sẽ đánh ông ta đến chết. Cô cắn răng, dùng chút sức lực cuối cùng bò lại gần Mộ Hàn, lần này cô giữ chặt tay cậu, đôi mắt đẫm nước nhìn vào cậu, nài nỉ: "Mộ Hàn! Làm ơn, dừng tay lại đi! Đừng để chuyện này trở nên tồi tệ hơn nữa!"Tiếng nói của Hiểu Tâm run rẩy, nhưng trong đó chứa đựng tất cả sự tuyệt

vọng và lo lắng. Mộ Hàn, nhận thấy giọng cô, hơi thở dồn dập của cô, cuối cùng cũng dừng lại. Đôi bàn tay cậu run rẩy, từng cú đấm chậm dần rồi ngừng hån.

Mộ Hàn thở hắt ra, buông tay khỏi người đàn ông nằm bất động trên sàn. Cậu nhìn xuống gương mặt đầy máu của ông ta, rồi quay lại nhìn Hiểu Tâm, nhận ra ánh mắt đầy lo lắng và đau đớn của cô. Cậu đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Hiểu Tâm vẫn còn run rẩy, nhưng cô biết rằng mọi thứ đã kết thúc. Cô bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Hàn, như muốn giữ chặt lấy cậu, giữ chặt lấy sự bình yên mà cậu đã mang lại, dù trong khoảnh khắc tăm tối nhất của cuộc đời cô.

Mộ Hàn nhẹ nhàng kéo Hiểu Tâm vào lòng, vòng tay mạnh mẽ của cậu bao bọc lấy cô như muốn bảo vệ cô khỏi mọi đau đớn và sợ hãi. Cậu cúi đầu xuống, xoa xoa mái tóc rối bù của cô, giọng nói dịu dàng và trấn an: "Không sao đâu, Hiểu Tâm. Không sao nữa rồi."

Câu nói của Mộ Hàn như một tia sáng giữa bóng tối, như một làn gió mát xoa dịu nỗi đau đang gào thét trong lòng Hiểu Tâm. Cảm giác tủi thân, nỗi sợ hãi, và những giọt nước mắt bị kìm nén bấy lâu chợt trào dâng. Trong vòng tay ấm áp của Mộ Hàn, cô không thể giữ lại nữa, tất cả vỡ òa ra thành tiếng nức nở.

Hiểu Tâm khóc như chưa bao giờ được khóc, để cho những giọt nước mắt cuốn đi mọi đau khổ, mọi sợ hãi và tủi nhục mà cô đã phải chịu đựng suốt thời gian qua. Cô không cần phải mạnh mẽ, không cần phải cố gắng tự mình gánh vác tất cả nữa, vì giờ đây, trong vòng tay của Mộ Hàn, cô biết rằng mình đã tìm thấy một nơi an toàn.

Mộ Hàn chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, không nói thêm lời nào. Cậu để cô khóc, để cô giải tỏa hết nỗi lòng, và chỉ thì thầm những lời nhẹ nhàng, như để khẳng định rằng cậu sẽ luôn ở đây, bên cô, dù có chuyện gì xảy ra.Trong khoảnh khắc ấy, cả hai như tìm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn, một sự an ủi và đồng cảm mà không cần lời nói. Bóng tối vẫn bao trùm căn phòng, nhưng trong lòng họ, một tia hy vọng mới đã bắt đầu le lói, báo hiệu cho một tương lai mà họ sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua.