Cánh Hoa Nở Trong Bão Tố

Chương 19: Vòng Tay Ấm Áp




Hiểu Tâm mở mắt nhưng vẫn cảm thấy một chút mơ màng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng cô đang nằm ôm vào vòng tay ấm áp của Mộ Hàn. Cảm giác an toàn và yên bình từ cậu làm cho cô cảm thấy bớt lo lắng.

"Cô ổn chứ?" Mộ Hàn hỏi với giọng nói dịu dàng và quan tâm.

Hiểu Tâm cảm thấy lòng ấm áp tràn ngập khi nhận được sự quan tâm của Mộ Hàn. "Ừ, cảm ơn cậu," cô trả lời, cố gắng ngồi dậy từ vị trí nằm.

Mộ Hàn cử động một chút để giúp cô, sau đó nhận ra rằng cô vẫn còn yếu đuối và mệt mỏi từ vết thương và cơn ác mộng. "Cô cứ nằm nghỉ ngơi đi" cậu nói nhưng không áp đặt.

Hiểu Tâm cảm thấy lòng biết ơn trước sự quan tâm và sự chăm sóc của Mộ Hàn. "Cảm ơn cậu," cô nói một lần nữa, ánh mắt nhìn vào cậu với lòng biết ơn.

Mộ Hàn chỉ cười nhẹ và gật đầu. "Không có gì đâu" cậu nhấn mạnh.

Cô đồng ý và nằm trở lại, đóng mình trong tấm mền và cảm nhận sự ấm áp của không gian quanh cô. Dần dần, cô bắt đầu cảm thấy sự an tâm trỗi dậy, biết rằng cậu đang ở bên cạnh và sẵn sàng giúp đỡ nếu cô cần.

Trong khi Hiểu Tâm nằm nghỉ ngơi, Mộ Hàn vẫn ngồi bên cạnh cô, đặt mắt nhìn ra khung cửa sổ, nhìn những giọt mưa vẫn rơi lặng lẽ ngoài kia. Trong đầu cậu, những suy nghĩ về cuộc sống, về tương lai và về Hiểu Tâm đang văng vẳng.

Cậu lại nhìn Hiểu Tâm, thấy mồ hôi trên trán của cô bắt đầu chảy ra, cậu đưa tay lên sờ, thì phát hiện giờ đây người cô đang rất nóng, có thể là bị sốt rồi, cậu nhẹ nhàng ôm cô đặt lên trên giường của mình, rồi đi lấy khăn và nước ấm chườm lên trán cô.

Song, cậu quyết định ngồi bên cạnh chăm sóc cô suốt đêm, để đảm bảo rằng sẽ luôn có mặt mọi lúc cô cần.

Rạng sáng, cô tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang nằm trên giường của Mộ Hàn, nhìn bên cạnh thì không thấy Mộ Hàn đâu cả, cô liếc xuống thì bắt gặp ngay Mộ Hàn đang nằm gục bên giường. Sự lo lắng ngay lập tức tràn ngập trong tâm trí của Hiểu Tâm. Cô nhẹ nhàng đưa tay đến vai Mộ Hàn và lắc nhẹ cậu.

"Mộ Hàn, tỉnh dậy đi," Hiểu Tâm nói với giọng nói êm đềm, cố gắng đánh thức cậu.

Cậu mở mắt một cách chậm rãi, ánh mắt mờ mịt. Mặt cậu trông mệt mỏi và căng thẳng sau một đêm dài thức trắng bên cạnh Hiểu Tâm.

"Mộ Hàn, cậu sao vậy?" Hiểu Tâm nói với lo lắng, đặt tay lên trán của anh để kiểm tra nhiệt độ.

Mộ Hàn cảm thấy lòng ấm áp với sự quan tâm của Hiểu Tâm. Cậu cố gắng nắm lấy tay cô và cười nhẹ.

"Tôi ổn, chỉ hơi mệt một chút thôi," cậu nói, giọng điệu êm dịu. "Cô thế nào rồi? Khoẻ hơn chưa?"

Hiểu Tâm nhìn vào ánh mắt của Mộ Hàn, thấy sự quan tâm chân thành. Cô cảm thấy lòng an tâm và biết ơn vì có cậu ở bên cạnh.

"Tôi cũng đang cảm thấy tốt hơn," cô trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng. "Cảm ơn cậu đã ở đây cùng tôi."

Nói rồi cô định bước xuống giường để đi về, để còn đi học nữa nhưng đã bị cậu ngăn lại: "Cô định đi đâu vậy?"

Cô ngạc nhiên đáp: " Thì sáng rồi, trời cũng đã tạnh mưa, tôi phải về rồi, cậu nghĩ ngơi đi, không làm phiền cậu nữa"

Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi ra về, vì thức cả một đêm để chăm sóc cô nên bây giờ Mộ Hàn cũng không còn chút sức lực nào nữa. Cậu ngã lưng xuống giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi Hiểu Tâm ra về, cô không thể không cảm thấy lòng mình xao xuyến trước sự quan tâm và chăm sóc của Mộ Hàn. Cảm giác ấm áp vẫn còn đọng lại trong tim cô khi cô rời khỏi căn phòng của cậu.

Hiểu Tâm về đến nhà với tâm trạng hòa mình giữa những cảm xúc khôn xiết. Cô không thể nào quên được những giây phút êm đềm nằm trong vòng tay của Mộ Hàn, những lời quan tâm và sự chăm sóc từ cậu. Nhưng cùng với đó, sự lo lắng dành cho Mộ Hàn vẫn bám theo cô, khiến cho cô không thể tập trung vào bất kỳ công việc nào.

Trong suy nghĩ của Hiểu Tâm, hình ảnh của Mộ Hàn vẫn hiện hữu, một hình ảnh mệt mỏi và căng thẳng. Cô lo lắng rằng cậu có thể đang giấu đi sự đau khổ và mệt mỏi của mình, để không làm phiền ai khác. Cô nhớ lại những khoảnh khắc khi cậu ôm cô, dành tình cảm và quan tâm cho cô mà không nghĩ đến bản thân.

Mặc dù cảm thấy mệt mỏi, nhưng Hiểu Tâm quyết định trở lại nhà của Mộ Hàn để chăm sóc cậu. Cô không thể để cậu ở một mình trong tình trạng đó. Dù không biết liệu Mộ Hàn có chấp nhận sự giúp đỡ từ cô hay không, nhưng cô cảm thấy mình cần phải làm điều đó.

Trở lại căn phòng của Mộ Hàn, Hiểu Tâm thấy cậu đang nằm nghiêng về phía bên cạnh giường. Sự lo lắng tràn ngập khi cô thấy cậu vẫn chưa tỉnh táo. Cô đến gần và nhẹ nhàng vuốt nhẹ vào vai cậu.

"Mộ Hàn" cô nói với giọng nói êm đềm, cố gắng đánh thức cậu.

Cậu vẫn nằm im lìm, mặt trầm trồ và hơi thở yếu ớt. Hiểu Tâm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi thấy Mộ Hàn không phản ứng gì. Cô đặt lòng bàn tay lên trán của cậu, cảm nhận sự nóng rát phát ra từ da.

"Mộ Hàn" Hiểu Tâm nói một lần nữa, giọng nói trở nên lo lắng hơn.

Cậu mở mắt một cách chậm rãi, ánh mắt mờ mịt nhưng dường như đã có chút sự nhận biết. Mộ Hàn cố gắng nắm lấy tay của Hiểu Tâm, cảm nhận sự ấm áp từ đôi bàn tay nhỏ bé kia.

"Tôi... tôi..." Cậu lắp bắp, nhưng không thể hoàn thành câu nói. Mộ Hàn cảm thấy một cơn đau nhói xé lòng, nhưng cậu cố gắng đứng dậy, với sự quyết tâm trở lại nhưng bất thành. Cậu run rẩy, dường như không còn sức lực để kiềm chế.

Hiểu Tâm nhận ra sự yếu đuối và bất lực trong ánh mắt của Mộ Hàn. Cô không thể không làm gì khi thấy người bạn đang yếu đuối trước mắt mình. Cô ôm cậu, đặt đầu cậu lên vai, cố gắng an ủi.

"Cậu phát sốt rồi, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi" cô nói, giọng nói dịu dàng và an ủi.

Mộ Hàn cảm nhận được sự ấm áp và sự an ủi từ Hiểu Tâm, nhưng cậu vẫn không thể nào đứng dậy. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn như ngập tràn trong cơ thể cậu, khiến cho mọi cố gắng đều trở nên vô ích.

Dù vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng Mộ Hàn vẫn cố gắng đưa ra hình mẫu của một người mạnh mẽ, để không làm phiền đến Hiểu Tâm. Nhưng trong lòng cậu, sự biết ơn và ấm áp dành cho cô vẫn không ngừng trỗi dậy.