Cánh Hoa Hồng

Chương 5: Không giống em, chỉ biết yêu thương anh trai




Năm giờ mười phút chiều, thang máy ở toàn nhà Trung Tâm Quốc Tế bắt đầu hoạt động thường xuyên hơn, những nhân viên tan sở nở nụ cười trên môi bước ra khỏi thang máy, Hạ Đình Diệp ung dung theo đám đông đi ra ngoài, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đứng ở cửa.

Giang Thu Niễu rất thích đẹp, dù mùa đông có lạnh đến mấy cô cũng không mặc áo khoác lông, bình thường đều chỉ mặc áo khoác len với giày ống cao, vừa thời thượng lại đẹp, nhưng lại không giữ ấm lắm.

Đúng là, đã lựa chọn phong cách thì nhất định phải vứt bỏ cái sự ấm áp, Giang Thu Niễu thẳng lưng bình tĩnh đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh gào thét cũng không để lộ một chút biểu hiện bị lạnh.

Sau gáy bị vỗ nhẹ một cái, Giang Thu Niễu quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Đình Diệp.

"Vẫn còn ngoan." Hạ Đình Diệp hơi nhướng mày, nở nụ cười: "lần này em không bỏ chạy."

Anh vẫn còn nhớ cái lần Giang Thu Niễu chạy chối chết kia.

Thật ra, mấy phút trước, Giang Thu Niễu rất muốn cúp máy và bỏ đi, nhưng nghĩ lại, cô không có làm gì sai, tại sao phải xấu hổ trước Hạ Đình Diệp chứ, miễn là cô không xấu hổ, thì người xấu hổ phải là Hạ Đình Diệp.

Cho nên Giang Thu Niễu mới không đi, thậm chí còn định ở lại dùng một bữa thật thịnh soạn cùng Hạ Đình Diệp, miễn phí ngu gì không ăn.

Giang Thu Niễu phớt lờ sự trêu chọc của Hạ Đình Diệp, hất hất cằm: "anh định mời em ăn gì vậy?"

Hạ Đình Diệp đút một tay vào túi, nghe vậy thì khẽ nghiêng đầu qua: "ai nói là anh mời em ăn?"

Giang Thu Niễu trợn tròn mắt, không thể tin nói: "dựa vào anh là ông chủ của tập đoàn lớn, chẳng lẽ ăn cơm cùng một cô gái còn phải AA sao!!" (cưa đôi)

Hạ Đình Diệp gật gật đầu: "hừmm, bây giờ đều đã bình đẳng giới rồi, AA cũng tốt."

Tuyệt vời.

"Vậy anh đi ăn một mình đi, em về trường ăn cơm căn tin."

Giang Thu Niễu quay đầu bước đi, Hạ Đình Diệp thấp giọng cười một tiếng, vươn tay kéo cô lại.

"Đùa em một chút thôi, muốn ăn gì, anh mời."

Giang Thu Niễu có chút mang thù, trực tiếp gọi tên một nhà hàng đồ Tây đắt nhất Cầm Cảng, Hạ Đình Diệp nghe xong liền đồng ý mà không mảy mây nhíu mày nhăn mặt.

.................

Giang Thu Niễu gọi rất nhiều món, nếu không phải Hạ Đình Diệp biết thói quen sống của cô, anh sẽ hoài nghi có phải hay không đây là lần đầu tiên cô được ăn ở nhà hàng Tây.

Hạ Đình Diệp tựa lưng vào ghế, vẻ mặt lười biếng, một tay chống lên bàn, đôi mắt đào sâu nhìn Giang Thu Niễu: "anh nghĩ chú và dì cũng không phải người keo kiệt, vậy sao em lại đói thành như vậy?"

Giang Thu Niễu ngẩng đầu từ trong thực đơn lên, liếc Hạ Đình Diệp một cái: "bình thường em rất tiết kiệm, tiêu tiền cũng không thể tiêu như nước."

"Ồ?"

Hạ Đình Diệp nhìn chiếc áo trên người Giang Thu Niễu, một chiếc áo khoác len hiệu Chanel và một chiếc túi Hermès đặt bên hông, anh tỏ vẻ hoài nghi về lời nói của cô.

Giang Thu Niễu cũng ý thức được lời mình nói có chút mâu thuẫn, cô đưa thực đơn cho phục vụ, ngồi thẳng người, hất tóc có chút kiêu ngạo.

"Em đang tiêu tiền cho những thứ mình nên tiêu, ăn uống thì nên đơn giản một chút."

Hạ Đình Diệp cong môi, từ chối cho ý kiến.

Món khai vị nhanh chóng được dọn lên, Hạ Đình Diệp vừa ăn vừa hỏi: "Năm nay tốt nghiệp rồi à?"

Giang Thu Niễu gật đầu: "dạ, em sẽ tốt nghiệp vào tháng sáu."

Hạ Đình Diệp cong môi lẩm bẩm: "thời gian trôi nhanh thật."

Trong ấn tượng của anh, Giang Thu Niễu hồi nhỏ y như một búp bê Barbie xinh đẹp, thích mặc những chiếc váy nhỏ xinh, ngày nào cũng để kiểu tóc khác nhau, nói chuyện bi ba bi bô, thích chạy sau lưng người lớn.

Lần đầu gặp cô là khi anh bảy tuổi, ở một hôn lễ, bị một đứa trẻ hai tuổi gọi là chồng, lúc đó Hạ Đình Diệp đã lờ mờ hiểu được định nghĩa của từ chồng này, phút chốc không biết phải làm sao, nhưng cuối cùng anh cũng nhận hoa của cô gái nhỏ.

Những cuộc gặp mặt sau đó đều không liên tiếp, chỉ những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh mới theo ba đến Cầm Cảng, sau đó thì đến Giang gia chơi vài ngày, chỉ có vài ngày để làm thân với cô gái nhỏ này. Dù là khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng mỗi khi chia tay, cô gái nhỏ đều tỏ vẻ không muốn, thậm chí có vài lần còn khóc lóc xin anh đừng đi.

Sau này, từ từ cả hai đều dần trưởng thành, cảm xúc của cô gái nhỏ cũng không dễ bộc lộ như khi còn bé, ở trước mặt anh nhiều thêm một phần thận trọng.

Cũng may thay, lúc Hạ Đình Diệp được nhận vào đại học Cầm Cảng và đến Cầm Cảng học, hai người dành nhiều thời gian cho nhau hơn, hình thành nên tình cảm, lúc bấy giờ mới có cảm giác là một thanh mai trúc mã như người lớn nói.

Đáng tiếc là, câu chuyện thanh mai và trúc mã chỉ kéo dài trong bốn năm đại học, không lâu sau khi tốt nghiệp, Hạ Đình Diệp rời Cầm Cảng ra nước ngoài, Giang Thu Niễu cũng bận rộn với việc học của mình, liên lạc cũng dần dần ít đi.

Và bây giờ, họ đều đã trưởng thành, không còn là bộ dạng non nớt của những đứa trẻ, những lần ở cùng nhau nhìn thì rất quen nhưng lại mang theo khoảng cách, như là người trưởng thành đang xã giao, lại như là đang tỏ vẻ tự nhiên thoải mái nói về chuyện xưa.

Trong khoảng thời gian mới về nước, Giang Thu Niễu dường như vẫn hòa hợp với anh như trước, giả vờ quen thuộc tự nhiên, giả vờ tự nhiên hào phóng, một người từng trải lõi đời như Hạ Đình Diệp sao có thể không nhìn ra được, nhưng Giang Thu Niễu không cố ý làm như vậy.

Cho nên anh đành phải tỏ ra mọi thứ vẫn giống như trước đây, hết lần này đến lần khác trêu chọc cô, để cô thoải mái, để cô tìm lại cảm giác hòa hợp trước đây của họ.

Nhưng dù sao thì cô gái nhỏ giờ đã trở nên trưởng thành, sao có thể dễ dàng và nhanh chóng như vậy được, nên Hạ Đình Diệp không khỏi thở dài và cảm thán rằng thời gian trôi nhanh quá.

Miếng bít tết đã được cắt đẩy qua cho Giang Thu Niễu, tay cầm dao của cô khựng lại, do dự một hai giây mới nhận lấy, nói một tiếng: "cảm ơn anh Đình Diệp."

Hạ Đình Diệp nhếch môi, không nói gì.

Người đã từng có mối quan hệ thân thiết giờ lại trở nên xa lạ dù ít dù nhiều cũng sẽ cảm thấy tiếc nuối, khổ sở, người không thích duy trì mối quan hệ cá nhân và chăm lo cho người khác như Hạ Đình Diệp vậy mà giờ phút này lại cảm thấy một tia chua sót.

Hai người đều lặng lẽ ăn, không khí buồn tẻ, bữa cơm tối này có vẻ như như sắp được kết thúc bằng một cách nhạt nhẽo như vậy.

Nhưng họ tình cờ gặp được một người ở nhà hàng.

Lúc nhìn thấy Hạ Đình Diệp trong nhà hàng, Bạch Nguyệt Chi rất ngạc nhiên, cô ta bước đến bàn và chào Hạ Đình Diệp một cách nũng nịu: "Đình Diệp, thật khéo."

Nghe thấy cách gọi hấp dẫn này, Giang Thu Niễu lập tức nổi da gà, Hạ Đình Diệp cũng cau mày.

Bạch Nguyệt Chi là bạn hồi đại học của Hạ Đình Diệp, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trường, Bạch Nguyệt Chi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhiệt liệt theo đuổi, khi đó Giang Thu Niễu không để tâm đến, còn giúp Bạch Nguyệt Chi tặng quà cho Hạ Đình Diệp, sau đó liền bị Hạ Đình Diệp giận rất lâu.

Theo đuổi bốn năm không theo đuổi xong, lúc Hạ Đình Diệp muốn đi nước ngoài Bạch Nguyệt Chi cũng định đi theo, nhờ bị người nhà ngăn cản nên mới không thành công.

Nói trắng ra là nếu Bạch Nguyệt Chi tỏ tình chín trăm chín mươi chín lần, thì Hạ Đình Diệp ước chừng phải từ chối tầm hơn một nghìn lần, nhưng mỗi lần bị từ chối thì Bạch Nguyệt Chi càng trở nên mạnh mẽ hơn, theo đuổi tấn công càng mãnh liệt hơn trước, thật sự là một cô gái hiếm có khó tìm.

Ví dụ như hiện tại, Bạch Nguyệt Chi vô cùng tự nhiên gọi phục vụ mang một cái ghế đến và ngồi xuống bên cạnh Hạ Đình Diệp.

Hạ Đình Diệp thở dài thườn thượt, liếc nhìn Giang Thu Niễu xin giúp đỡ.

Giang Thu Niễu nhướng mày lặng lẽ nhìn anh.

[Sao em phải giúp anh?]

Hạ Đình Diệp chân thành tha thiết nháy nháy mắt.

[Giúp anh lần này, anh sẽ đáp ứng một yêu cầu của em.]

Giang Thu Niễu chớp chớp mắt.

[Cái gì cũng được?]

Hạ Đình Diệp gật đầu.

[Cái gì cũng được.]

Giang Thu Niễu lau miệng, chải nhẹ tóc, khóe môi cong lên, lập tức nở một nụ cười quyến rũ.

"Chị Nguyệt Chi."

Bạch Nguyệt Chi nhướng mắt tươi cười rạng rỡ: "hả? Sao vậy Thu Niễu?"

Giang Thu Niễu khẽ nhún vai, biểu lộ vẻ buồn rầu và ngại ngùng.

"Gặp được chị Nguyệt Chi ở đây em thật sự rất vui, em cũng muốn ăn cùng chị một bữa cơm, nhưng...."

Giang Thu Niễu khẽ cười, nhướng mày, ngượng ngùng nhìn Hạ Đình Diệp: " hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của em và Đình Diệp, cho nên....em không muốn bị người khác quấy rầy."

Hạ Đình Diệp: "?"

Nụ cười trên mặt Bạch Nguyệt Chi đông cứng lại, một lúc lâu sau cô ta mới tiêu hóa được thông tin này, môi run rẩy: "các người.... các người không phải anh em sao, sao lại có thể ở bên nhau...."

Giang Thu Niễu che miệng cười nhẹ, bẽn lẽn phất phất tay, ngữ khí hờn dỗi: "ai da, em và Đình Diệp không phải anh em ruột, ngay từ đầu tụi em đã có hôn ước, sau này lớn lên cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau, hehe, Đình Diệp khi ấy còn đặc biệt đợi em trưởng thành mới thổ lộ với em, ôi thật là lãng mạng~"

Hạ Đình Diệp: "??"

Bạch Nguyệt Chi mơ màng một chốc, đến khi hiểu được ý tứ trong lời Giang Thu Niễu thì ngực lập tức phập phồng, cô ta kích động nói: "nhưng hai năm nay hai người đều độc thân! Năm ngoái em còn hẹn hò với Đường Nhĩ Thiều, sao hai người có thể ở bên nhau bốn năm được!"

Giang Thu Niễu dường như là bị Bạch Nguyệt Chi dọa sợ, hốc mắt lập tức đỏ lên, sốt ruột nói: " chị Nguyệt Chi đừng nói lung tung, em và Đường thiếu gia chỉ là bạn tốt thôi, chỉ có một lần kia là ngồi ăn cơm chung với nhau, sau đó thì mọi người cũng kéo tới, chị đừng có mà nói gió thành mưa!"

Giang Thu Niễu cắn môi, nắm lấy tay Hạ Đình Diệp, trong mắt đã lưng tròng nước mắt rồi, cô giống như một bông hoa trắng bị người ta khi dễ: "Đình Diệp, anh đừng nghe chị ấy nói bừa, em chưa từng hẹn hò với ai khác, em không có làm chuyện như vậy, anh phải tin em!"

Hạ Đình Diệp: "???"

Bạch Nguyệt Chi: "cô! Đình Diệp, tôi không tin hai người thật sự ở bên nhau, anh đã từng nói em ấy chỉ là em gái, hai người sao có thể...."

"Bạch tiểu thư." Hạ Đình Diệp nắm lấy tay Giang Thu Niễu, cuối cùng cũng nhập vai: "chúng tôi thật sự ở bên nhau, hơn nữa tôi thật sự rất yêu cô ấy, và tôi sẽ không bao giờ rời xa cô ấy."

Bạch Nguyệt Chi bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới nỗi nói không nên lời, cuối cùng che miệng khóc rời đi.

Được rồi.

Quá thảm, quá si tình, quá đáng thương!

Cô nhìn theo bóng dáng Bạch Nguyệt Chi rời đi, cảm thấy có chút thương hại cô ta, Giang Thu Niễu cau mày, lo lắng nói: "chị ấy sẽ không nghĩ quẩn đó chứ?"

Hạ Đình Diệp khẽ nhướng mày, cười: "sao em không nghĩ đến điều này lúc em nói chúng ta đã ở bên nhau bốn năm?"

Giang Thu Niễu chớp mắt, giọt nước mắt đọng lại trong mắt một phút trước giờ đã biến mất không thấy tăm hơi.

"Em đây không phải là chỉ muốn chị ấy hết hi vọng thôi hay sao, em đang giúp anh, sao anh lại đổ lỗi cho người ta~."

Thái dương Hạ Đình Diệp nhảy dựng lên: "Giang Thu Niễu, nói chuyện đàng hoàng."

"Ồ."

Giang Thu Niễu ngồi thẳng dậy, cô đột nhiên cảm thấy tay mình truyền đến một lực, cô liếc mắt nhìn xuống, và thấy tay cô và Hạ Đình Diệp bây giờ vẫn còn đan lấy nhau.

Sửng sốt hai giây, cả hai đồng loạt rút tay lại.

Có hơi xấu hổ.

Hạ Đình Diệp ho nhẹ hai tiếng, hỏi Giang Thu Niễu: "em ăn xong chưa?"

Giang Thu Niễu nhìn đồ ăn trước mắt, cảm thấy hơi chán ăn: "không ăn nữa, đi thôi."

Bước ra khỏi nhà hàng, nhiệt độ bên ngoài gần bằng không, Giang Thu Niễu bị lạnh đến run, Hạ Đình Diệp quay đầu lại nhìn Giang Thu Niễu.

"Mùa đông sao mặc ít vậy?"

Giang Thu Niễu không phục, chỉ chỉ quần áo trên người Hạ Đình Diệp: "anh cũng chỉ mặc áo khoác thôi kìa."

Hạ Đình Diệp: "anh là đàn ông, không sợ lạnh."

Giang Thu Niễu không cam lòng yếu thế: "em cũng không sợ lạnh!"

Hạ Đình Diệp bất lực nhìn Giang Thu Niễu đang run như cầy sấy, anh cởi áo khoác trên người xuống, lại một lần nữa dâng tặng cho Giang Thu Niễu.

Sau khi lên xe, Giang Thu Niễu cởi áo khoác ra để trên đùi, cô tò mò hỏi Hạ Đình Diệp: "Bạch Nguyệt Chi vừa xinh đẹp lại giỏi giang, gia cảnh cũng không tồi, sao anh lại không thích chị ấy?"

Hạ Đình Diệp quay xe, không chút để ý mà trả lời: "xinh đẹp, giỏi giang, gia cảnh tốt, vậy anh nhất định phải thích cô ta?"

"Vậy anh thích người như thế nào, anh Đình Diệp, chẳng lẽ nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chưa có bạn gái? Anh đã hai mươi bảy tuổi rồi mà còn chưa nói chuyện yêu đương, anh trai à, chẳng lẽ là anh thích đàn ông?!"

Hạ Đình Diệp liếc nhìn cô một cái.

Giang Thu Niễu nghĩ nghĩ xong lại nói: "hha, em cảm thấy có vẻ anh thích những nữ sinh gợi cảm, hay là đại mỹ nữ da trắng chân dài, ngực tấn công mông phòng thủ, anh, chẳng lẽ anh thích kiểu này?"

Hạ Đình Diệp: "không thích."

"Hả? Vậy anh thích kiểu nào, chẳng lẽ là kiểu trong sáng đáng yêu? Nhật Bản? Tiểu tươi mát?"

Hạ Đình Diệp: "....."

"Hay là tri thức nhẹ nhàng, phụ nữ trưởng thành nơi làm việc?"

Hạ Đình Diệp: "......"

Giang Thu Niễu hoàn toàn khó xử, chống cằm phiền não: "yêu cầu của anh Đình Diệp thật là cao, cái này không thích cái kia cũng không thích, anh cứ như vậy sẽ độc thân cả đời mất...."

Hạ Đình Diệp khẽ thở dài, anh nheo mắt, xe dừng đèn đỏ, anh nghiên đầu nhìn Giang Thu Niễu, sâu xa nói: "anh thích kiểu như em, được chưa?"

Giang Thu Niễu ngẩn ra.

Cô chớp chớp mở to mắt, ngã người ra sau: "anh Đình Diệp, chúng ta đã diễn xong rồi, anh vẫn chưa xuất vai ra nữa hả?"

Trên khuôn mặt anh nở một nụ cười nhạt, đuôi lông mày khẽ nhướng, Hạ Đình Diệp cười nhạo một tiếng, quay đầu lại, khởi động xe.

Giang Thu Niễu không hề mảy may đem câu đùa vui này của Hạ Đình Diệp để trong lòng, giờ này vẫn còn đang suy nghĩ Bạch Nguyệt Chi có điểm nào không xứng với Hạ Đình Diệp, vừa nghĩ còn vừa lầm bầm lầu bầu.

"Bất quá Bạch Nguyệt Chi tính tình quá mức tiểu thư, cảm xúc đặc biệt dễ bị tác dộng, khoảnh khắc vừa rồi ở nhà hàng khiến em xém chút nữa là không diễn được nữa."

"Haiz, chị ấy đúng là xúc động quá, tính tình hơi nóng nảy."

Cửa kính xe ô tô phản chiếu vẻ đẹp anh tuấn tinh xảo của người đàn ông, anh có vẻ chuyên chú lái xe, hình như không chút để ý Giang Thu Niễu đang nói gì.

Giang Thu Niễu nhìn Hạ Đình diệp, cái người không thèm đếm xỉa tới mình, bỗng nhiên lại lên cơn nghiện diễn.

Cô nghiêng người, lông mày đôi mắt nhìn Hạ Đình Diệp trìu mến, cái miệng nhỏ nhắn tô son đỏ như lá phong diệp bĩu môi, giọng điệu kiêu căng: "anh thích em như vậy, ở một chỗ với em, chị ấy sẽ không tức giận chứ! Haiz, chị ấy đúng là có chút dữ, không giống em, chỉ biết yêu thương anh trai~"*

*Đoạn này Thu Thu gọi anh trai là gie gie, câu nói này xuất phát từ một cô gái chơi trà xanh trên douyin, cô ấy gọi anh trai là gie gie, câu gốc là (mình chỉ dịch sơ thôi nha):

"Anh à, anh mua cho em cái kẹo mút này, bạn gái anh sẽ không tức giận chứ? Kẹo này ngon lắm anh ơi, ăn một miếng đi, anh ơi! Ăn một cái đi, ăn cùng một cây kẹo mút, bạn gái anh sẽ không ghen tị nếu biết điều đó chứ? Anh ơi, anh đang chở em đi trên chiếc xe đạp điện nhỏ, bạn gái của anh sẽ không đánh em nếu cô ấy biết điều đó chứ? Bạn gái của anh thật khủng khiếp, không giống như em, chỉ biết yêu thương anh trai thôi ~ "

Rít một tiếng, chiếc xe đột ngột dừng lại bên đường.

Cơ thể Giang Thu Niễu ngã về trước theo quán tính, lại bị dây an toàn kéo trở về.

Bị cô líu ríu suốt dọc đường, vẻ mặt Hạ Đình Diệp mang theo sự mệt mỏi, một người thong dong bình tĩnh trước sau như một như anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Hạ Đình Diệp nhìn Giang Thu Niễu, giọng trầm thấp hơi khàn nói một câu: "học làm người dẫn chương trình quả nhiên là ủy khuất cho em rồi."

"?"

"Không biết học viện điện ảnh kế bên có mở lớp dạy diễn xuất chuyên nghiệp không."

"........."

..................

HẾT CHƯƠNG 5.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thu Thu: mọi người nghe xem đây có phải tiếng người không.