Lâm Ôn sợ Chu Lễ bị lạnh cho nên co ngón tay không dám chạm vào, Chu Lễ bẻ ngón tay của cô ra qua vạt áo, vừa cắn môi cô vừa thấp giọng hỏi: “Sao em không mặc áo lạnh?”
Mặt đối mặt, giọng nói càng dễ nghe hơn qua microphone, tay chân Lâm Ôn lạnh ngắt, nhưng trong lòng lại rạo rực, cô hôn Chu Lễ, giọng điệu nhẹ nhàng có chút hoạt bát, “Áo lạnh ở trên xe.” Cô nói.
“Xuống xe không biết mặc vào à?”
Lâm Ôn thành thật: “Em không nhớ.”
“Mình lạnh hay không mà cũng không biết?”
Lâm Ôn mạnh miệng: “Cũng đâu lạnh lắm.”
Chu Lễ siết một ngón tay cô: “Xem ra tay của em đã mất cảm giác.”
Lâm Ôn không muốn thừa nhận lúc nãy tay cô hơi cứng, cô dời đi: “Anh cũng không mặc áo lạnh, vậy anh có lạnh không?”
Chu Lễ không trả lời: “Câu này không phải là anh nên hỏi em hửm?”
Nhiệt độ cơ thể của đàn ông cao, tay Lâm Ôn đụng vào bụng Chu Lễ giống như từ bắc cực đến xích đạo, cô cố ý dán toàn bộ ngón tay lên, hỏi lần nữa: “Anh có lạnh không?”
Chu Lễ hít hà nho nhỏ, không phải quá lạnh, nhưng cũng bị kích động một chút.
Anh vỗ mu bàn tay Lâm Ôn: “Ngứa da phải không?” Miệng nói vậy, nhưng bàn tay lại chụp tay cô, áp sát vào bụng mình.
Lâm Ôn thấy anh thật sự bị lạnh, cô cong ngón tay: “Được rồi, em không lạnh nữa, anh buông ra đi.”
Chu Lễ thấy mềm mại trong lòng, ôm cô thật chặt, anh không vỗ được mông Lâm Ôn, chỉ có thể vỗ gốc đuôi như thể cô có đuôi thật sự, còn xoa xương cùng của cô. Môi Chu cọ đỉnh đầu cô: “Lại mâu thuẫn.”
Lâm Ôn nhạy cảm ưỡn lưng, hai tay vô thức áp sát vào bụng Chu Lễ, “Vậy em không khách sáo nhen.” Cô thì thầm.
Chu Lễ thật sự buồn cười, cẩn thận hôn lên mặt cô, đặt tay sau lưng cô, Lâm Ôn lại ưỡn về phía trước một chút, sống lưng siết chặt, không nhịn được ấn xuống eo và bụng Chu Lễ.
Chu Lễ hít sâu.
Tay anh nóng, không làm Lâm Ôn bị lạnh, ngón tay Chu Lễ trêu chọc xương sống của cô, hỏi cô: “Còn lạnh không em?”
Đã ấm áp từ lâu, Lâm Ôn lắc đầu: “Không lạnh nữa.”
Chu Lễ lại hỏi: “Em có nói với ba mẹ khi nào về không?”
Lâm Ôn đáp: “Trước đêm mai.”
Chu Lễ nhìn đồng hồ trên xe, hiện tại là 8 giờ 53 phút, trừ đi hai giờ mà Lâm Ôn trở về từ chỗ này vào ngày mai, Chu Lễ nói: “Còn lại mười chín tiếng đồng hồ.”
Lâm Ôn cũng quay đầu nhìn thoáng qua bảng điều khiển trung tâm.
Chu Lễ rũ mắt, thuận thế ngậm vành tai cô, ấn tay cô qua lớp áo, giọng nói trầm thấp: “Muốn ở trong xe không em?”
Anh áp sát lỗ tai cô, âm thanh cực nhẹ, Lâm Ôn ngứa không chịu nổi, rụt cổ lại.
Nghe Chu Lễ nói, Lâm Ôn có thể không hiểu, nhưng kết hợp với ánh mắt và động tác của anh, Lâm Ôn muốn giả vờ cũng không được.
Lâm Ôn lắc đầu nhưng không đẩy ra, cô ôm eo anh, nhịp thở dần dần rối loạn.
Bên ngoài xe, tuyết càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt trông giống như có người đổ từng giỏ sợi bông trong cơn gió lớn. Có lẽ bởi vì tết, các cửa hàng ven đường đều đóng cửa, thỉnh thoảng mới có xe chạy trên đường.
Chu Lễ tắt đèn xe, lúc này cảm giác an toàn của Lâm Ôn là do bóng tối mang đến.
Hai phút trước Lâm Ôn còn đang đứng trong gió lạnh, đông cứng thành một tác phẩm điêu khắc cũng không phát hiện. Hai phút sau cô nóng đến mức đầu óc mơ màng, cho đến khi khuỷu tay của cô vô tình đụng vào còi xe, một tiếng chói tai xuyên thấu khiến cô giật mình.
Lâm Ôn sợ hãi, Chu Lễ thở hổn hển ôm chặt cô.
Lâm Ôn túm quần áo anh, hô hấp hỗn loạn, đỏ mặt dỗ dành: “Mình đến khách sạn đi anh.”
Người thường dỗ người khác và người được dỗ bây giờ đổi vai cho nhau, Chu Lễ bật cười, hôn cô hai cái thật mạnh, gài áo ngực cho cô, đuổi cô: “Đi xuống.”
Lâm Ôn nhanh nhẹn đẩy cửa xe, Chu Lễ ngăn cô lại: “Không ngồi xe anh à?” Ý anh bảo cô ngồi ghế phụ.
“Em sẽ tự lái.” Lâm Ôn rất yêu chiếc xe của mình, không đành lòng để xe nằm trong trận tuyết lớn.
Chu Lễ đương nhiên biết cô trân trọng chiếc xe này. Giá chiếc xe là chín vạn, đây là tài sản riêng đắt giá nhất của Lâm Ôn. Lúc vừa mới mua, mỗi khi trên thân xe hơi dơ một chút, Lâm Ôn đều cẩn thận lau chùi.
Chu Lễ không nhịn được xoa đầu cô, lấy áo lạnh màu đen trên ghế phụ khoác lên vai cô, đội mũ lên, đuổi người lần nữa: “Đi đi.”
Áo của Chu Lễ to rộng, mũ cũng lớn, che hết nửa khuôn mặt Lâm Ôn, trước mắt cô đen ngòm, vén vành mũ lên, muốn nói không cần, chỉ có mấy chục mét, vài giây đã chạy tới.
Nhưng cô vừa mới mở miệng, Chu Lễ đẩy cửa xe ra: “Còn lại 18 giờ 50 phút, em mau lên.”
Lâm Ôn không nói nên lời, quấn chặt áo lạnh đi xuống xe, ăn một miệng tuyết.
Họ gặp nhau ở nơi hẻo lánh, các cửa hàng đóng cửa xung quanh đều bán đồ kim khí và tạp hoá, dụng cụ đánh cá bằng tre, v.v… Điều hướng tìm khách sạn gần nhất không được xếp hạng sao, chỉ có khách sạn nhỏ.
Họ đành phải đến trung tâm thành phố hơn bốn mươi mấy phút lái xe, bãi đậu xe của khách sạn đầu tiên họ hỏi ở ngoài trời, Lâm Ôn dừng xe, vội vàng đi xuống, ôm áo lạnh màu đen chạy tới chỗ Chu Lễ.
Chu Lễ miễn cưỡng đỡ lấy cô, mặc áo lạnh vào.
Vào khách sạn, hai người mới biết phòng đã kín vào dịp Tết, chỉ còn phòng tổng thống. Lâm Ôn thấy Chu Lễ đứng yên, rõ ràng đang có ý, cô sợ tới mức vội vàng nắm tay anh, nói nhỏ: “Đổi khách sạn khác!”
Lâm Ôn tiết kiệm một đống tiền cho Chu Lễ, nhưng lại lãng phí mười lăm phút. Tới khách sạn thứ hai, cuối cùng có phòng trống, Chu Lễ muốn một phòng suite, Lâm Ôn nói: “Có phòng loại giường lớn đó.”
Chu Lễ không giải thích, sau khi vào phòng anh giành giật từng giây để trân trọng thời gian còn lại.
Sau nửa đêm, Chu Lễ ôm người từ phòng ngủ chính bừa bộn đến phòng ngủ phụ khô ráo mát mẻ.
Phòng ngủ phụ chỉ bật một ngọn đèn đầu giường, Lâm Ôn thở thoi thóp, Chu Lễ mở một chai nước khoáng cho cô, hai tay Lâm Ôn ôm cái chai, uống ừng ực hết một nửa.
Mái tóc dài của cô xõa tung sau lưng, chiếc cổ nhô cao càng thêm mảnh mai, Chu Lễ vốn đang ngồi chống tay ở đầu giường, nhìn một lúc, anh lại gần, hôn lên cổ Lâm Ôn.
Lâm Ôn đưa nước khoáng cho anh, Chu Lễ ôm eo cô, kéo cô qua, uống hết chỗ nước còn lại.
Lâm Ôn lau vệt nước trên khóe miệng anh, lúc này mới nhớ: “Anh chưa ăn tối.”
“Ừm,” Chu Lễ lười biếng nói, “Anh lười mặc đồ.”
“… Anh quấn khăn tắm cũng được.”
“Lười quấn.”
Lâm Ôn bất lực: “Vậy em mặc đồ đây.”
“Quần áo của em ở đâu?”
Tất cả đều bẩn trên mặt đất, vương vãi khắp giường và phòng tắm.
Lâm Ôn có đem theo quần áo để thay, cô vốn định ở Giang Tây một đêm, nhưng lúc này quần áo ở trong xe.
“Anh không đói bụng hở?” Lâm Ôn hỏi.
“Chút nữa anh nấu chén mì.” Chu Lễ không sao cả.
Lâm Ôn ngồi dậy, Chu Lễ ôm cô lại: “Em làm gì đó?”
“Em nấu cho anh.”
Chu Lễ buông cô ra, Lâm Ôn quấn khăn tắm, đi nấu nước nóng trước. Chu Lễ nằm trên giường một lúc, nghe Lâm Ôn ở bên ngoài hỏi: “Ông bà nội anh còn ở Giang Tây phải không?”
Chu Lễ: “Ờ.”
“Sao anh chạy ra ngoài thế này?”
“Họ còn nhỏ à?”
“Họ lớn tuổi mà.”
“Cũng đúng nhỉ.” Chu Lễ nói, “Vậy anh về liền bây giờ.”
Lâm Ôn nghe lời: “Em tiễn anh xuống lầu nhé.”
Chu Lễ mỉm cười, đứng dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Ôn đang mở hộp mì ăn liền, Chu Lễ từ phía sau vòng qua cô: “Em cứ thế này tiễn anh xuống lầu à?”
Lâm Ôn nói “Ừm”.
Chu Lễ nói nhỏ: “Thử xem.”
Lâm Ôn đưa anh vào tình huống lúng túng: “Anh mở cửa trước đi.”
Chu Lễ dứt khoát bế cô lên: “Cùng nhau đi.”
“A…” Lâm Ôn cười, đánh cánh tay đang vòng trước bụng cô, “Đừng nghịch nữa, nước sôi rồi!”
Chu Lễ thả cô xuống, đè cô ra hôn.
Anh cầm ấm nước tới, hỏi Lâm Ôn: “Em ăn không?”
“Không ăn.”
Chu Lễ vừa rót nước nóng, vừa nghiêm túc nói với cô: “Em yên tâm, hiện tại ông bà nội anh vui đến độ quên cả trời đất, bên kia có nhiều bà con họ hàng chăm sóc cho họ.” Chu Lễ nói đến đây, định hỏi cô, “Còn em, đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra ngoài, em nói dối ba mẹ thế nào?”
Lâm Ôn bị vạch trần, nhưng không cảm thấy đỏ mặt. Cô đã quen ở trước mặt Chu Lễ, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng: “Em nói với ba mẹ là em tụ tập với đám bạn thời trung học.”
“Ồ, to gan nhỉ.” Chu Lễ đánh giá, “Không nói tiếng nào mà dám lái xe đường dài một mình.”
“Vậy anh cũng to gan luôn.” Lâm Ôn thì thào, đánh giá anh tương tự.
“Anh có thể thức khuya, em làm được à?”
Lâm Ôn vặn lại: “Em cũng thức khuya rất nhiều.” Ví dụ như trước đây cô thường ra ngoài ăn khuya vào lúc rạng sáng.
Chu Lễ cố ý bẻ cong ý cô: “Ừm, chính xác, nửa năm nay em thường thức theo anh.”
Lâm Ôn không nhịn được liếc nhìn đồng hồ treo tường trên tường khách sạn, đã hơn 1 giờ rưỡi sáng, cô xoay người nói: “Em nên đi ngủ.”
Chu Lễ nhanh tay kéo cô tới: “Em càng ngày càng có năng lực.”
Lâm Ôn mỉm cười, khăn tắm bị lỏng, Chu Lễ giật lấy, Lâm Ôn kiên quyết túm chặt.
Cuối cùng Chu Lễ đi vào phòng tắm lấy một cái, quấn khăn tắm xong, Lâm Ôn bị mùi thơm làm cho thèm nên ăn hai miếng.
Chu Lễ ăn không đủ, nấu thêm một hộp khác.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài cửa sổ khách sạn được bọc trắng xóa.
Mùa đông năm trước không có tuyết, nhưng năm kia và mùa đông năm kia cũng không có tuyết nhiều như vậy. Hẳn là không có người phương nam nào không thích ngắm tuyết, Lâm Ôn vịn cửa sổ, khuôn mặt gần như dính chặt vào.
Chu Lễ buồn cười, dọn bàn ghế tới, ngồi cùng cô bên cửa sổ sát đất trên ban công, vừa ăn vừa thưởng thức cảnh tuyết.
Tuyết rơi quá nhiều, đến buổi chiều, đường xá trong thành phố chưa kịp dọn sạch, họ không đi đâu cả, đành ở trong khách sạn xem TV trực tuyến.
Lúc 3 giờ rưỡi, Chu Lễ đi ra bãi đậu xe, lấy túi du lịch của Lâm Ôn đi lên. Lâm Ôn thay quần áo, Chu Lễ nói với cô: “Tuyết nhiều quá, em lái xe được không?”
Lâm Ôn đang mặc áo len, cô trả lời đầy tự tin: “Đương nhiên được.”
Chu Lễ giúp cô kéo áo len xuống, mái tóc dài bị quấn trong áo, Chu Lễ lấy tóc cô ra, “Lái xe chậm một chút em nhé, cùng lắm thì về nhà trễ hơn.” Chu Lễ dặn dò.
“Anh cũng vậy nha.” Lâm Ôn nói, “Anh đừng lo cho em, anh nhớ chậm lại đó.”
Hai người tách ra ở giao lộ đường cao tốc. Lâm Ôn chạy lên đường cao tốc trước, Chu Lễ phải rẽ phía trước, đi đến giao lộ đối diện Lâm Ôn.
Chu Lễ lái xe, tới đèn giao thông phía trước, nhìn thấy có một vụ tai nạn giao thông ở ngã tư. Đầu hai chiếc xe đều bị nát, hai người trông giống như chủ xe đang đứng ngoài xe, một người che trán, màu máu đặc biệt chói mắt trong không gian trắng bao la.
Chu Lễ quay đầu, chạy tới giao lộ cao tốc nơi anh định đi. Anh đạp ga, lái về phía trước một khúc, anh lại quay đầu, trở lại giao lộ của Lâm Ôn, anh bật đèn xi nhan, đi lên đường cao tốc.
Đi tới đi lui sẽ hơn 4 giờ, Chu Lễ định nhìn Lâm Ôn về đến nhà. Anh không gọi điện thoại cho Lâm Ôn, sợ cô mất tập trung vì nhìn gương chiếu hậu để tìm anh.
Đường tuyết trơn trượt, tốc độ xe Chu Lễ không nhanh lắm. Hiển nhiên Lâm Ôn cẩn thận hơn, tốc độ càng chậm, không bao lâu sau Chu Lễ đã đuổi kịp cô, nhưng ở giữa có vài chiếc xe, Chu Lễ không chen vào, chỉ thong thả theo đuôi.
Bông tuyết rơi đầy, cần gạt nước gần như không theo kịp tốc độ rơi xuống, Chu Lễ nhớ tới mùa đông hai năm trước, tuyết cũng rơi nhiều như vậy.
Mùa đông năm đó, Lâm Ôn học đại học năm thứ ba. Lúc ấy bọn họ có tụ tập vài lần sau lần đầu gặp mặt, nhưng họ vẫn “không thân”. Lâm Ôn giữ chừng mực với người khác phái, cô luôn duy trì một khoảng cách thích hợp, không có vẻ như cô xa lạ với bọn họ, nhưng không ai trong cả đám đàn ông bọn họ có thể nói một câu quen thân với cô.
Trước đêm giao thừa, trời bắt đầu đổ tuyết. Uông Thần Tiêu, Tiêu Bang và Nhậm Tái Bân uống chút rượu, ở trên đường nghe thấy có người kêu cứu, nói rằng ai đó đã rơi xuống nước.
Bọn họ khi đó đang ở cầu thang ngoài trời, từ cầu thang đi tới phía trước là một cái hồ, ba người tràn đầy nhiệt huyết, hy sinh thân mình, không chút nghĩ ngợi lao xuống lầu. Tuyết vừa tan nên mặt đất đóng băng, không có gì ngạc nhiên khi ba người đều bị ngã chổng vó, hai người gãy chân, một người xuýt nữa gãy cổ, anh em cùng cảnh ngộ được đưa vào bệnh viện.
Sau đó mọi người mới biết, người đã kêu cứu là một người mẹ trẻ tuổi, đứa con trai ba tuổi của cô bị rơi xuống nước. Đứa bé không phải rơi xuống hồ, chẳng qua là đang chơi ở vũng nước, người mẹ trẻ tuổi đang chơi đùa với con trai. Đám Tiêu Bang uống quá nhiều rượu nên tin là thật.
Viên Tuyết văng nước miếng tứ tung dạy dỗ bọn họ trong bệnh viện: “Ban ngày ban mặt mà say rượu, mấy ông bị phá sản hay là thất tình? Có phải do không mắc bệnh nặng nên hăng hái làm việc thiện? Cám ơn trời đất, nhờ mặt đất đóng băng cản mấy ông lại, nếu không thì đã nhảy xuống hồ rồi. Trời đất ạ, người nào không biết còn tưởng là mấy ông hẹn nhau tự tử chứ. Nhân tiện còn lên được tin tức xã hội, cho cái chết của mấy ông có ý nghĩa, để lại tiếng xấu muôn đời!”
Ba người đều trung thực, không còn mặt mũi để phản bác.
Viên Tuyết vẫn chưa xong: “Nếu không vì mấy ông giúp người nên mới bị tàn tật, Lâm Ôn sẽ không thèm tới bệnh viện thăm ba con sâu rượu!”
Phòng bệnh là dành cho hai người. Tiêu Bang và Uông Thần Tiêu ở chung phòng, Nhậm Tái Bân ở phòng bên cạnh. Đến trưa Nhậm Tái Bân ngồi xe lăn tới, lúc ấy Chu Lễ ngồi cạnh cửa sổ.
Tâm trạng anh rất tốt nên ký tên lên chân bó bột của Tiêu Bang, lúc Viên Tuyết đang bán đứng Lâm Ôn, anh ngẩng đầu, nhìn sang.
Lâm Ôn có lẽ không ngờ Viên Tuyết mau miệng như vậy, cô lúng túng kéo nhẹ tay áo của Viên Tuyết.
Sau khi nhận ra điều đó, Viên Tuyết da mặt dày vỗ Lâm Ôn: “Không cần nể mặt mấy con sâu rượu, sâu rượu chính là món nợ!”
Vẻ mặt Lâm Ôn dường như càng xấu hổ hơn, Chu Lễ lặng lẽ giật khóe miệng.
Mùa đông năm đó, Uông Thần Tiêu chưa kiếm được nhiều tiền nên không dám nói cho ba mẹ chuyện mình bị thương. Tiêu Bang dấn thân vào ngành công nghiệp sáng tác kịch bản giết người theo lý tưởng, bị trong nhà dạy dỗ một trận, cũng không dám báo cho ba mẹ biết. Về phần Nhậm Tái Bân, ba mẹ anh đã qua đời, chỉ còn một người mẹ kế với mối quan hệ lạnh nhạt.
Anh em có cùng cảnh ngộ thê thảm, tính tình Viên Tuyết lại tiểu thư, cho dù cô muốn chăm sóc người khác, tay chân cũng không đủ phối hợp.
Họ thuê một người chăm sóc, nhưng lại không thể nhờ người ngoài trên phương diện ăn uống.
Lâm Ôn nấu hai bữa cơm cho họ, nhưng cô đang đi học, thời gian có hạn, đưa cá cho người khác không bằng dạy người ta nguyên tắc bắt cá, cô dẫn Viên Tuyết vào bếp.
Sở dĩ Chu Lễ biết rõ là vì Viên Tuyết tự nhận cô không có năng khiếu nấu nướng, âm mưu để Chu Lễ thử tài nấu ăn của mình.
Nhà Chu Lễ có dì giúp việc, nhưng con trai của dì ấy chuẩn bị kết hôn, lúc đó anh cho dì nghỉ nhiều ngày. Nghe chủ ý của Viên Tuyết, Chu Lễ thẳng thắn buông một câu: “Bà cũng bị ngã giống ba đứa nó à?”
Mắng chửi người không cần phải thô lỗ, Viên Tuyết đuối lý, nhưng vẫn tức giận nhảy dựng lên, phàn nàn với Lâm Ôn trước mặt Chu Lễ.
Lâm Ôn tốt tính, một điều nhịn chín điều lành: “Để em làm.”
Vì vậy Lâm Ôn phụ trách làm đầu bếp, nhưng cô giao nhiệm vụ mua đồ ăn cho Viên Tuyết, lúc nấu ăn cũng yêu cầu Viên Tuyết phụ. Viên Tuyết đã từ từ học nấu ăn một cách tinh tế trong ba tháng đó, Lâm Ôn còn dạy cô: “Khi Uông Thần Tiêu xuất viện, chị bảo anh ấy đi mua đồ ăn những lúc ảnh rảnh rỗi, vào ngày nghỉ thì phải giúp chị.”
Viên Tuyết mở mang đầu óc. Sở dĩ Chu Lễ biết rõ như vậy là vì một ngày nọ Viên Tuyết nấu ăn, Uông Thần Tiêu lẩm bẩm sao hương vị khác quá, bị Viên Tuyết ào ào xổ một tràng, bắt anh sau khi xuất viện thì phải đi mua đồ ăn với cô, lại bán đứng Lâm Ôn lần nữa.
Chu Lễ xem trò cười hơn nửa tháng, không bao lâu sau anh bị sốt, không còn tinh thần coi chuyện cười của người khác.
Anh rất bận suốt mấy tháng đó, thiếu ngủ, khả năng miễn dịch suy yếu, đầu nặng chân nhẹ, cả người nhức mỏi. Sau khi truyền dịch vào buổi trưa xong, anh đến phòng bệnh của Tiêu Bang nằm một lát, đúng lúc Lâm Ôn đem đồ ăn tới, sẵn tiện múc một chén súp cho anh.
Chu Lễ uống súp xong, cầm chén không đi qua phòng bệnh bên cạnh. Trong phòng bệnh, Lâm Ôn đang cúi đầu gọt táo, Nhậm Tái Bân vỗ giường nói: “Em ngồi lên đây nè.”
Lâm Ôn lắc đầu: “Không cần.”
Nhậm Tái Bân kéo tay cô: “Lên đây đi.”
Chu Lễ đi vào, đặt cái chén không xuống, Lâm Ôn rút tay lại.
Sau đó anh lại truyền dịch thêm hai ngày nữa, bỏ lỡ bữa ăn.
Tốc độ xe giảm xuống, phía trước hình như kẹt xe, Chu Lễ bấm cửa sổ xuống, nhìn phía trước thăm dò. Gió cuốn tuyết bay ào ào tới, Chu Lễ đóng cửa sổ lại, tuyết dính trên áo len nhanh chóng tan thành nước.
Chu Lễ phủi phủi.
Năm ấy vào thời điểm tuyết rơi, Lâm Ôn đang học năm thứ tư.
Hôm đó là sinh nhật của Viên Tuyết, hẹn ở KTV, Lâm Ôn rất bận rộn với bài vở cuối học kỳ nên tới muộn.
Lúc đó mọi người đều say mèm, anh cũng say, nhắm mắt dựa vào sô pha, mơ màng nhìn thấy Lâm Ôn ngồi chỗ kia ôn bài. Anh cảm giác cơn say trào lên, Lâm Ôn đặt sách xuống, đem tới một bị khoai tây chiên cho anh.
Mùi Tom Yum Kung khiến anh càng buồn nôn, anh nôn ra, đẩy mặt Lâm Ôn để cô khỏi thấy.
Sau đó nghe lời Lâm Ôn, họ đưa Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu về nhà, bỏ mặc Tiêu Bang và Nhậm Tái Bân.
Đưa hai người kia về xong, Lâm Ôn định tự mình bắt xe về trường, cô hỏi anh: “Anh ở một mình được không?”
Anh hỏi ngược lại cô: “Thật sự bỏ mặc hai người kia à?”
“Anh quản được không?”
Anh cười: “Không.” Đó lần đầu tiên anh kéo cánh tay Lâm Ôn, nhét cô vào trong xe anh.
Mới vừa thả tay ra, một bông tuyết rơi trên mu bàn tay anh, trong chớp mắt đã biến thành giọt nước.
Tối đó, tuyết đầu mùa ập đến.
Anh đưa Lâm Ôn về trường, tài xế lái thay đang lái xe phía trước, quãng đường dài, một lúc sau tuyết rơi dày đặc, giữa đường nhìn thấy có người bị ngã trên vỉa hè, Lâm Ôn lo lắng: “Chắc Nhậm Tái Bân và Tiêu Bang sẽ không chạy ra khỏi phòng riêng phải không?”
Chu Lễ nghĩ đến chuyện năm trước: “Sợ họ lại bị ngã tàn phế à?”
Lời nói của Lâm Ôn không đầu không đuôi, có lẽ không ngờ anh có cùng suy nghĩ với cô, nghe vậy cô sửng sốt một chút, sau đó mới nói “Dạ”.
Chu Lễ gọi điện thoại cho KTV, nhờ họ theo dõi chặt chẽ, khóa cửa phòng cũng không thành vấn đề.
Lâm Ôn mím môi cười, Chu Lễ cất di động. Anh vẫn còn say, nhưng đầu óc cơ bản đã tỉnh táo, anh nói chuyện phiếm với Lâm Ôn suốt đoạn đường. Tới trường, xe ngừng ở cổng trường, Lâm Ôn cảm ơn rồi xuống xe. Sau khi đóng cửa, mới đi vài bước, có chiếc xe đạp điện bị trượt bánh xe, cả người lẫn xe đâm vào Lâm Ôn.
Chu Lễ xuống xe không kịp, Lâm Ôn bị đụng ngã, tay chân không bị thương, cô bị ngã ngửa đụng đầu, khi anh nâng dậy thì trông cô hơi đờ đẫn.
Chu Lễ lập tức đưa người đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng não bị chấn động, phải ở bệnh viện một đêm để theo dõi.
Chu Lễ ở lại với cô thì không thích hợp, anh đã thuê một người chăm sóc. Sáng hôm sau, anh nhờ dì giúp việc nấu đồ ăn. Tới bệnh viện, anh đứng ở cửa phòng bệnh, thấy Nhậm Tái Bân đang ngồi bên giường Lâm Ôn.
Lâm Ôn cầm cuốn sách nói: “Nếu thi cuối kỳ không đạt thì làm sao?”
Nhậm Tái Bân nói: “Không sao đâu.”
“Em bị ngã đập đầu.”
“Anh sẽ chọn một câu hỏi cho em.” Nhậm Tái Bân lấy sách của cô, lật vài trang, đọc câu hỏi cho cô.
Chu Lễ không khỏi nhớ tới chuyến tàu năm ấy, anh đã dạy toán cho cô, chỉ còn một bài chưa dạy. Anh nói anh đi toilet, quay lại sẽ dạy cô. Thật tiếc khi anh trở về, cô đã bỏ chạy.
Trước kia, thật ra Chu Lễ không có quá nhiều ý tưởng cụ thể. Anh để ý Lâm Ôn nhiều hơn, có lẽ vì Lâm Ôn là “bạn cũ”.
Nhưng ngày đó, anh xách hộp đồ ăn đứng bên ngoài phòng bệnh thì chợt nhận ra, khoảng cách bảy tám năm là quá xa, bây giờ cách nhau một cánh cửa cũng quá xa.
Anh gõ cửa, bước vào, cắt ngang hai người đang chìm đắm trong bài vở. Đặt hộp đồ ăn xuống, anh ngồi sang một bên, thản nhiên lật sách giáo khoa của Lâm Ôn.
Còn Nhậm Tái Bân đang thực hiện nghĩa vụ của người bạn trai, phụ trách múc súp ra cho Lâm Ôn.
Dòng xe cộ trên đường cao tốc hoàn toàn ngưng trệ, gió và tuyết vẫn còn, nhưng thời gian dường như ngừng trôi trên đoạn đường này.
Chu Lễ nắm vô lăng, thở ra, anh gọi điện thoại cho Lâm Ôn.
“A lô?”
Chu Lễ hỏi: “Tụi mình không gặp nhau bao lâu rồi em nhỉ?”
“Hở?” Lâm Ôn khó hiểu, “Hai tuần.”
“Thật ra vốn không cần mất nhiều thời gian như vậy. Hai ngày đầu tiên, ba mẹ em tới Nghi Thanh, em phải về nhà ở. Sau đó, bà con của gia đình em qua đời, em đến thành phố Bắc Dương để dự tang lễ, ông bà nội anh thì muốn tới Giang Tây thăm người thân…” Chu Lễ vừa nói, vừa mở cửa xe đi xuống.
Từ trước ra sau xếp thành một hàng dài, không thấy điểm cuối, nhiều người xuống xe kiểm tra tình hình.
Đầu óc Lâm Ôn không để ý tình hình giao thông, cô nghe người đàn ông đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Em đi công tác chỉ cần bốn ngày, nếu xa nhau bốn ngày, em cũng không cần làm đêm vào buổi tối. Em và anh sống chung không cần giấu ba mẹ em, người thân của gia đình em qua đời, anh có thể đi cùng em, anh tới Giang Tây cũng có thể đưa em theo. Chúng ta không cần phải xa nhau như vậy, cũng không cần tách ra một thời gian dài như vậy. Tất cả điều này chỉ cần một cái tên.”
Lâm Ôn nghe vậy thì ngẩn người, đột nhiên có người gõ kính xe cô, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Ôn nghe thấy hai giọng nói, một giọng đến từ bên tai cô, một giọng đến từ bên ngoài xe.
Đó là giọng nói trầm ấm mà cô rất quen thuộc, chúng chồng lên nhau.
Chu Lễ đứng giữa gió tuyết mênh mông, cúi đầu nhìn người trong xe, lãnh đạm nói: “Chúng ta kết hôn thì sẽ có đủ tư cách để làm những chuyện này.”