Editor: Trà Xanh
Trước khi Chu Lễ hỏi câu đó, anh đã biết câu trả lời.
Anh không ngạc nhiên cũng không thất vọng, trò chuyện xong, anh dựa vào ghế trong bệnh viện, nhìn lên bầu trời xanh.
Điều hòa nhiệt độ trong nhà ở Hồng Kông dường như không tốn tiền, ba mặt hành lang này toàn là kính, ánh mặt trời xuyên thấu, cố gắng xua tan cái lạnh trong bệnh viện.
Đáng tiếc ánh mặt trời không chiếu tới ngoài hành lang. Bước ra khỏi hành lang, xung quanh chỉ có hơi lạnh.
Mấy ngày nay Chu Lễ ngủ không đủ giấc, anh ngồi đây năm phút, thân thể hơi ấm lên, anh lại vực dậy tinh thần, trở về phòng bệnh của Chu Khanh Hà.
Điều dưỡng viên vừa mang bộ đồ ăn ra, nhẹ nhàng đóng cửa, nhìn thấy Chu Lễ, cô định mở cửa lại.
Chu Lễ ngăn cô: “Ông ấy đã ngủ rồi à?”
Điều dưỡng viên nói với Chu Lễ: “Ông Chu mới nằm xuống, còn chưa ngủ.”
Chu Lễ nhìn bộ đồ ăn, điều dưỡng viên lại nói: “Vừa nãy ông ấy uống một chén súp nhỏ, không ăn được cơm.”
Hai ngày nay Chu Khanh Hà bị tức ngực và tim đập nhanh, kèm theo nôn mửa, không biết khi nào thì chén súp miễn cưỡng uống vào sẽ trào ra.
Chu Lễ nói với điều dưỡng viên: “Chút nữa tôi phải rời chỗ này, chắc khoảng trưa mai sẽ quay lại, nhờ cô chăm sóc kỹ cho ông ấy.”
Điều dưỡng viên gật đầu: “Anh yên tâm.”
Chu Lễ quay lại căn hộ để lấy đồ, khi đang đi ra cửa thì di động rung lên, là Tiêu Bang gọi đến.
Sau khi Tiêu Bang tiễn Lâm Ôn thì lại tiếp đón người chơi, cho tới khi dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, anh mới có thời gian uống miếng nước, nhân tiện gọi điện thoại cho Chu Lễ.
Tiêu Bang không nói Lâm Ôn tới cửa hàng vì nhớ Chu Lễ, anh đang chăm sóc ba anh, Tiêu Bang cũng hiểu điều này. Anh nói vòng vo: “Tháng này chưa báo cho mày các tài khoản, chừng nào mày về để tao chuẩn bị trước.”
Chu Lễ ngăn một chiếc taxi ở bên đường: “Bây giờ tao về.”
Tiêu Bang ngớ người: “Cái gì?”
Trời tối, Chu Lễ đi ra khỏi sân bay, Tiêu Bang khoanh tay, đợi ở lối ra với vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Lễ xách theo cái túi, không ngờ Tiêu Bang sẽ tới, anh nheo mắt: “Mày tới đón tao à?”
Tiêu Bang quan sát anh, thấy khí sắc của Chu Lễ không tốt, rõ ràng thiếu tinh thần. Anh thả lỏng cánh tay, giọng điệu cố gắng không quá cứng nhắc: “Lên xe rồi nói.”
Tiêu Bang không có xe, anh mượn xe của nhân viên Tiểu Đinh.
Xe bụi bặm, không gian bên trong xe hơi chật, Chu Lễ điều chỉnh vị trí ghế ngồi, Tiêu Bang lái xe, hỏi: “Chú Chu sao rồi?”
“Thì cũng vậy.” Chu Lễ không muốn nhắc tới.
Tiêu Bang hiểu tính tình của Chu Lễ, Chu Lễ không muốn nói thêm, chứng tỏ tình hình không ổn.
Tiêu Bang lại hỏi: “Bà nội mày đâu?”
“Còn ở trong viện.”
“Mấy ngày nay mày ở trong bệnh viện cả ngày hay sao?”
“Ừm.”
“Có thường liên lạc với Lâm Ôn không?”
Chu Lễ luôn nhìn ra ngoài kính chắn gió không có chút cảm xúc, khi nghe tên của Lâm Ôn, anh mới quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện.
Tiêu Bang nói: “Lâm Ôn đã tới cửa hàng của tao lúc chiều, đừng hỏi tao vì sao cô ấy tới, làm sao tao biết được. Tao trò chuyện với cô ấy một lát về mày, sau đó cô ấy đi về.”
“…… Nói chuyện gì về tao?”
“Mày thì có cái gì tốt để nói.” Tiêu Bang kể cho anh một vài câu chuyện mà anh đã nói lúc chiều, sau khi nói xong thì liếc nhìn anh.
Chu Lễ rũ mắt.
Tiêu Bang nói thẳng: “Có nhớ lúc trước tao đã nhắc nhở mày không?”
Anh đã nhắc nhở Chu Lễ hai lần, một lần ở biệt thự của Uông Thần Tiêu, lúc đó Chu Lễ đã ra tay nhưng Lâm Ôn chưa phát hiện.
Một lần khác ở nhà ba mẹ Uông Thần Tiêu.
Lần đó anh nói: “Mày không thể xác định được mày có thể duy trì sự hứng thú này trong bao lâu.”
Câu trả lời của Chu Lễ dành cho anh là: “Không ai biết chuyện tương lai, nhưng tao đã qua giai đoạn cảm thấy thích cô ấy.”
Tiêu Bang nhớ lại xong và nói: “Bây giờ mày nói đi là đi. Tao biết mày bị bất đắc dĩ, nhưng tao có thể nói một câu không? Chuyện tương lai thật ra đã được nhìn thấy trước từ lâu. Mày luôn có đức tính này, cảm thấy hứng thú thì dùng cả trăm ngàn cách, có được thì dễ dàng vứt bỏ. Mày định đối với cô ấy thế nào?”
Tốc độ xe không nhanh không chậm, vừa vào thành phố đã 10 giờ, nhiệt độ ban đêm giữa tháng 7 gần 35 độ, cửa sổ xe được kéo xuống, hơi nóng ập vào mặt.
Khi đi ngang qua cổng trường trung học, Chu Lễ nói: “Dừng xe.”
Tiêu Bang chậm rãi tấp qua một bên: “Chưa tới.”
“Tới rồi.” Chu Lễ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, cởi dây an toàn rồi xuống xe.
Quán ăn khuya đối diện ồn ào nhộn nhịp, quán BBQ lão Kỷ có vẻ đông khách nhất, các quầy lớn chật kín chỗ ngồi, chỉ còn một bàn có một người ngồi.
Có lẽ thấy ở đây còn chỗ trống, hoặc vì lý do khác, ba người đàn ông đứng bên cạnh bàn, hí hố thương lượng ngồi chung bàn với cô gái đang ngồi.
Đồ nướng trên bàn bốc khói nghi ngút, Giang Tiểu Bạch đã vơi nửa chai, Lâm Ôn cầm chai rượu, ngẩng đầu nhìn ba người, đôi mắt sáng ngời, đôi môi căng mọng ngọt ngào.
Cô từ chối thẳng: “Xin lỗi, không ngồi chung.”
Ba người đàn ông càng bực bội.
“Đừng như vậy, người đẹp bé bỏng.”
“Chúng tôi mời chầu này nhé?”
“Cô sống gần đây phải không, tôi thấy cô thường xuyên.”
Người đàn ông mặc áo thun đen vừa nói vừa cúi xuống kéo ghế ra.
Kéo được một nửa thì bị lực cản, người đàn ông nhìn thấy có một bàn chân móc cái ghế, lực của chân mạnh đến nỗi có thể kéo gã xuống. Ghế văng ra khỏi tay gã, chân kim loại phát ra một âm thanh sắc bén trên mặt đất.
Người đàn ông loạng choạng, đỡ cái bàn, khả năng chịu tải của cái bàn bị hạn chế, mặt bàn rung chuyển.
Lâm Ôn lập tức vịn lại, động tác của Chu Lễ nhanh hơn, anh ổn định bàn, ngồi xuống chiếc ghế mới bị người khác kéo.
Người đàn ông muốn chửi, ngẩng đầu thấy Chu Lễ cao lớn, sắc mặt không dễ chọc, gã xổ ra hai chữ trong miệng, sau đó bỏ đi với đồng bọn.
Lâm Ôn vẫn cầm Giang Tiểu Bạch, hai cánh tay đặt trên bàn.
Cái bàn không còn rung chuyển nữa, nhưng thị giác của cô hình như đang lắc lư.
“Em chưa ăn tối à?” Chu Lễ lên tiếng trước.
“…… Ừm,” Ánh mắt Lâm Ôn dừng lại, cô nắm chặt chai rượu nói, “Bữa tối không đói, vừa nãy đói bụng nên tới đây ăn một chút. Sao anh về rồi?”
Chu Lễ rút chai rượu trong tay cô, soi dưới ánh đèn, còn lại một nửa.
Anh lật cái ly thủy tinh bên cạnh đũa, rót rượu vào: “Anh muốn ăn tối với em.”
Lâm Ôn nhìn rượu trong suốt rót vào cái ly, âm thanh ào ạt, từ cạn tới đầy.
Chu Lễ rót một ly cho mình, đặt chai rượu trước mặt Lâm Ôn.
Lâm Ôn lại cầm chai rượu.
Cơ thể người đàn ông ấm nóng, mới một lúc mà chai rượu đã dính hơi ấm của Chu Lễ.
Lâm Ôn nói: “Em gọi đồ nướng không nhiều lắm, gọi thêm chút cho anh nhé?”
Cô chỉ gọi mười lăm xiên, một phần không lớn, trong đó một nửa là rau củ.
Chu Lễ cầm một xiên nói: “Đừng lo, ăn trước đi.”
“Dạ.”
Hai người chậm rãi ăn đồ nướng, uống rượu, Lâm Ôn hỏi: “Chừng nào anh về Hồng Kông lại?”
“Sáng mai.”
Lâm Ôn gật đầu.
Rượu uống nhanh, cạn sạch ngay lập tức, Lâm Ôn lấy một chai khác trong túi xách.
Chu Lễ nhìn cô làm ảo thuật, cầm chai rượu, anh mở cho cô.
Chu Lễ hỏi: “Trong túi xách còn không?”
“Còn.”
“Còn mấy chai nữa?”
“Ba chai.”
“…… Em uống tối đa là bao nhiêu?”
Lâm Ôn lắc đầu: “Không biết, em chưa thử.”
“Vậy tối nay thử xem.”
“Được à.” Lâm Ôn rất dứt khoát.
Chai rượu đi về phía Lâm Ôn, ly rượu đi về phía Chu Lễ.
Lâm Ôn nói: “Anh uống ít thôi, sáng mai anh phải lên máy bay.”
Chu Lễ nói: “Tửu lượng của anh tốt hơn em.”
“Anh có biết tửu lượng của em đâu.” Lúc trước họ đã thử uống say, nhưng mức đó cơ bản không tính là say.
“Em không uống rượu 60 độ được.”
“Đây đâu phải 60 độ.”
“Không tin thì đánh cuộc đi.”
“Đánh cuộc gì?”
“Để nghĩ ra rồi nói.”
Lâm Ôn không phản đối.
Khi đang uống, WeChat của Lâm Ôn vang lên, mẹ cô gửi cho cô một bức ảnh của Phật Như Lai, bảo cô nhìn đức Phật trước khi ngủ để được phước lành, phù hộ cô có một giấc mơ đẹp vào ban đêm.
Lâm Ôn mỉm cười, đặt di động xuống, cô nhìn Chu Lễ, nói một cách cẩn thận: “Anh còn nhớ lúc chúng ta ở chùa có tìm các nhà sư để nói chuyện không?”
“Nhớ rõ,” Chu Lễ nói, “Đạo lý của họ đều như nhau.”
Khi đó Lâm Ôn không yên tâm, Chu Lễ đưa cô đi đến mỗi đại điện, gặp các nhà sư thì nói chuyện.
Những lời của các nhà sư vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của họ.
“Sa bà là một thế giới không có sự hoàn hảo, đừng làm điều ác, thực hành mọi điều lành, thanh lọc bản thân.”
“Những người tới đây đều gặp phải đủ loại bất hạnh, người bị bệnh nặng thì tôi sẽ kêu họ đi khám bệnh, nhưng có người đến vì tâm bệnh. Bệnh trong người thì dễ chữa, tâm bệnh rất khó chữa, họ cần một nơi tâm linh để dựa vào.”
Bởi vì nhà sư nói thuật ngữ chuyên môn “tâm bệnh”, không có lừa dối mọi người một cách mù quáng, Lâm Ôn mới yên tâm, để ba mẹ ở tạm trong chùa.
Trên thực tế, những người đến ngôi chùa đó phần lớn đều có tâm bệnh, ví dụ như ba mẹ của Lâm Ôn, ví dụ như dì Lý, người đã dẫn ba mẹ cô đến đó.
Dì Lý mắc chứng trầm cảm nặng, như bà đã kể, bà từng nghĩ tới vô số cách tự tử.
Các nhà sư nói rằng, những gì bạn quan tâm là khoảng trống trong chai, những thứ bạn không thường thấy là khoảng trống bên ngoài chai.
Bạn quan tâm đến sự nghiệp, thành tựu, tình yêu… cho dù có vĩ đại đến đâu cũng chỉ nằm trong chai, nếu bạn không buông bỏ được bản thân thì sẽ không thể trân trọng thế giới tuyệt vời bên ngoài chai.
Những lời này là nói cho “những người như dì Lý” nghe, nhưng người bị bệnh trầm cảm không bỏ qua được, họ không cố ý mắc phải căn bệnh này, họ không kiểm soát được trạng thái tinh thần, không phải phối hợp điều trị là có thể chữa khỏi.
Lâm Ôn rất rõ điều này, cho nên cô không trách Chu Lễ, thế nhưng, Lâm Ôn vuốt chai rượu nói: “Thời gian học trung học cơ sở, em bị cô lập. Ban đầu em rất sợ hãi, cảm giác cô độc thật kinh khủng, nhưng con người có khả năng thích nghi. Khi em từ từ thích nghi với sự cô độc, em nghĩ, cô độc cũng không có gì không tốt, em không cần bạn bè, không cần bất cứ tương tác xã hội nào, nhưng vào mùa hè trước năm nhất của trung học, em đã đọc được một tin tức.”
Theo báo chí đưa tin, một người đàn ông Nhật Bản không đi làm, cũng không có bạn bè, trước đây không có giao tiếp với ai từ lúc hai mươi tuổi cho đến hơn 50 tuổi, cuối cùng ông ta chết ở trong nhà, cho đến khi thi thể bốc mùi hôi thì hàng xóm mới phát hiện.
Lâm Ôn đọc tin này xong, tựa như bị người ta đập mạnh một cái.
“Em không muốn chết như ông ta.” Lâm Ôn nhẹ giọng nói, “Cho nên lúc đó em quy định cho bản thân cần phải kết bạn, tương lai phải có đồng nghiệp, có người yêu, có chồng con bình thường.”
Nhưng cô hy vọng tất cả các mối quan hệ giữa người với người là đơn giản nhất, cô chọn bạn có tính tình đơn giản, cô chọn bạn trai, ít nhất là ở thời điểm cô lựa chọn, người ấy cũng đơn giản.
Điều cô khao khát, luôn là mối quan hệ ổn định và lâu dài.
Chu Lễ là một ngoại lệ, anh khác với tất cả mọi người, anh giống như xoáy nước, dễ dàng thu hút người khác, so với ngôi chùa kia, anh mới giống người làm hoang mang lòng người hơn.
Lâm Ôn nhìn Chu Lễ, đôi mắt anh thăm thẳm đen nhánh dưới ánh đèn đêm, luôn tập trung vào cô.
Cô muốn sự ổn định và lâu dài, không phải là ngày về mơ hồ với một tương lai mịt mờ.
Giọng của Lâm Ôn hơi run rẩy, giống như không kiểm soát được, nhưng cô biết mình đang nói điều gì.
“Em biết anh không dễ dàng gì, em không trách anh, nhưng mà Chu Lễ, em không muốn luôn luôn hiểu chuyện như vậy, lúc nào em cũng là người thông cảm cho người khác. Em không trách anh, anh cũng đừng trách em.”
Bàn nhỏ, cánh tay Chu Lễ lại dài, Lâm Ôn vừa nói câu đó xong, anh đưa tay về phía đối diện một cách dễ dàng, lòng bàn tay ôm mặt Lâm Ôn, dùng chút sức giống như nhéo cô.
“Em ngốc rồi à?”
Trong mắt anh có tia máu đỏ, không biết có phải do mệt mỏi hay không.
Mặt không bị đau, Lâm Ôn lặng lẽ nhìn anh, lẩm bẩm: “Hết đồ nướng rồi, em giúp anh gọi thêm.”
Khay đồ nướng trống trơn, chỉ còn mấy que tre để liếm.
Gọi đồ nướng phải đi vào tiệm, Lâm Ôn đứng dậy, Chu Lễ đứng lên theo.
Lâm Ôn nói: “Anh đứng lên làm gì?”
Chu Lễ nói: “Anh đi với em.”
“Vậy anh đi gọi đi.”
“Đi chung.”
“Không ai trông chỗ ngồi.”
Chu Lễ nắm chặt tay cô: “Không có chỗ ngồi thì thôi, mình đi chung.”
“……”
Hai người cùng đi vào tiệm để gọi đồ nướng, lúc trở ra vẫn còn chỗ ngồi.
Sau khi năm chai Giang Tiểu Bạch cạn sạch, Lâm Ôn không thể bước thẳng được nữa. Chu Lễ dứt khoát cõng cô, Lâm Ôn nằm trên lưng anh, có lẽ do say nên hồ đồ, cô giơ tay che mắt Chu Lễ.
Chu Lễ đã băng qua vạch vằn, lúc này đang đi trên vỉa hè bên sông, anh dừng chân nói: “Anh đang đi.”
Lâm Ôn nhẹ nhàng hỏi: “Anh mở mắt ra sẽ thấy gì?”
Chu Lễ có uống rượu nhưng thật ra không say, lúc này men say mới lên một chút, cổ họng anh hơi nóng.
Yết hầu Chu Lễ lăn lộn, anh trả lời: “Thấy em.”
Lâm Ôn bỏ tay xuống.
Chu Lễ tiếp tục đi về phía trước như đang đi dạo, không chút vội vàng.
Trên sông có phao trôi nổi, người câu cá lại tới, cách đó không xa có một người phụ nữ tóc dài đang đứng, lẹ mắt giơ tay chào họ “Hi”.
Lâm Ôn say rượu vẫn không quên lễ phép, cô nằm trên lưng Chu Lễ, giơ tay lên cao đáp lại: “Hi.”
Giọng nói luôn mềm mại nhẹ nhàng, mang theo chút uể oải vì hơi say.
Chu Lễ mỉm cười, nhấc người lên trên.
Cõng về đến nhà, anh đưa Lâm Ôn vào phòng tắm.
“Em tự tắm được không?” Anh hỏi.
Lâm Ôn gật đầu.
Cửa phòng tắm đóng lại, bên trong có tiếng đụng đồ rất to, Chu Lễ lập tức đẩy cửa ra.
Lâm Ôn đụng vào cửa kính, đau đến nỗi cô phải ngồi xuống và che trán. Chu Lễ bước tới ôm cô, lấy tay cô ra, thấy trên trán cô có một vết đỏ, anh xoa cho cô, nhíu mày buồn cười: “Thôi, tối nay em đừng tắm.”
Tuy Lâm Ôn say nhưng không hoàn toàn mất trí nhớ. Cô không nhớ hôm nay mình đi công tác về, sau khi trở về lại rửa xe rồi chạy tới chỗ Tiêu Bang, nhưng cô nhớ mình đổ mồ hôi cả người, trên người có mùi mồ hôi.
Lâm Ôn nhíu mày nói: “Em muốn tắm.”
“Em có đứng vững đâu.”
“Em ngồi tắm.”
“……”
Chu Lễ đem một băng ghế nhỏ đến cho cô.
Lâm Ôn ngồi trên băng ghế cởi quần áo, cầm vòi sen quay về phía mình, nhưng cô quên vặn vòi sang vị trí nước nóng, nước lạnh ào ào chảy ra, cô rùng mình run rẩy, làm rớt vòi sen.
Chu Lễ không yên tâm nên đứng canh ngoài cửa, nghe thấy âm thanh không ổn, anh lại đẩy cửa ra.
Vòi sen ngửa lên trời, cửa kính không đóng, nước bắn tung tóe khắp nơi, Lâm Ôn ngồi trên băng ghế, hai tay ôm đầu gối co ro, ướt nhẹp nhìn về phía cửa.
Chu Lễ nhìn chằm chằm cô, cho đến khi trên vòi sen dưới đất đổi hướng, nước bắn lên người Lâm Ôn, anh mới xoa giữa hàng mày, đóng cửa phòng tắm, cởi quần áo, bước vào phòng tắm để hầu hạ người ta.
Tắm xong, Chu Lễ quấn người cô thật kỹ, ôm cô về phòng ngủ.
Lâm Ôn lăn ở trên giường, muốn chui vào trong chăn, Chu Lễ nắm vai cô, đè cái khăn quấn tóc bị cô nới lỏng: “Đừng nhúc nhích, anh đi lấy máy sấy.”
Lâm Ôn vẫn nghe lời, thật sự nằm bất động.
Chu Lễ mặc đồ cho cô, giúp cô sấy tóc, ga giường không tránh khỏi bị ướt, sấy tóc xong, anh nhân tiện sấy luôn ga giường. Lâm Ôn không biết, cánh tay cô duỗi ra, bị nóng, lập tức rụt tay lại vì quá đau.
Chu Lễ tắt máy sấy, kéo cánh tay cô ra, thấy đã bị nóng đỏ bừng, anh lập tức đi vào bếp lấy một chai nước đá, đắp lên cánh tay Lâm Ôn.
Lâm Ôn chóng mặt, cơ thể lại mát mẻ, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.
Chu Lễ ngồi dưới đất, đắp nước đá cho cô, vén tóc kiểm tra trán của cô.
Còn vài tiếng nữa là trời sáng, Chu Lễ không muốn ngủ, anh chườm cho Lâm Ôn xong, nhân tiện uống nước luôn.
Mãi đến 5 giờ 40 phút, anh mới đứng dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó lên lầu tìm một bộ quần áo sạch để thay.
Trở lại phòng ngủ chính, Lâm Ôn vẫn còn ngủ, Chu Lễ nhỏ nhẹ gọi cô: “Ôn Ôn?”
Người say rượu ngủ rất say, Chu Lễ gọi vài lần, Lâm Ôn mới miễn cưỡng mở mắt.
Chu Lễ nói: “Anh đi đây.”
Lâm Ôn vô thức: “Anh đi đâu?”
“Sân bay.”
“…… Ờ.” Lâm Ôn nhớ lại, lần trước Chu Lễ tự lái xe ra sân bay, cô nói, “Chìa khóa xe của anh ở trên tủ giày.”
“Anh đã gọi xe, xe của anh tạm thời để chỗ em.” Chu Lễ nói.
“Ờ.”
“Trông giúp anh nhé.”
“Dạ.”
“Chờ khi anh quay lại sẽ lái.” Chu Lễ vén tóc Lâm Ôn, nói nhỏ, “Ngày anh về sẽ lái ngay lập tức.”
“…… Ừm.”
Chu Lễ hôn trán cô: “Em ngủ tiếp đi.”
Khi mắt Lâm Ôn sắp nhắm lại, cô nghe thấy một câu thì thầm khó hiểu.
“Em chưa hiểu hết về anh.”
Âm thanh đó giống như được phát ra từ một đường hầm, sâu thẳm và dài lâu, Lâm Ôn tưởng mình đang nằm mơ, cô bất giác chớp mắt.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lâm Ôn nhắm mắt lại, ý thức chệnh choạng, dường như đã nằm rất lâu, dường như mới nằm vài giây, cô đột ngột bật ra khỏi giường, không kịp mang dép lê, chạy như bay tới cửa, mở cửa, không có tiếng bước chân ở hành lang.
Lại chạy ra ban công, vịn khung cửa sổ nhìn xuống lầu, dưới lầu cũng không có dấu vết của Chu Lễ.
Buổi sáng gió hơi nóng, mặt trời chưa ló dạng, mây tía phía chân trời đã nhuộm thành một màu vàng chói mắt, Lâm Ôn lấy tay che trán, không mở mắt ra nổi.
Một lát sau, dưới lầu vang lên tiếng cãi nhau của một cặp vợ chồng.
“Sao xe không nổ máy?”
“Hai tháng không chạy, đương nhiên không bắt lửa, tháng trước anh gọi điện thoại kêu em chạy một chút, em có nghe đâu!”
Bên kia, xe cộ trên đường thưa thớt, cửa hàng kịch bản giết người mở cửa ra, Tiêu Bang tiễn mấy người khách quen suốt đêm, vẫy tay chào, anh ngáp và vươn vai.
Trên bầu trời chỉ có mây, không có máy bay, Tiêu Bang coi giờ, chưa tới giờ chuyến bay cất cánh.
Không biết tối hôm qua hai người kia ăn đồ nướng đến mấy giờ, và đã nói những gì.
Tiêu Bang không khỏi nhớ tới những lời Chu Lễ nói trên xe.
Tối hôm qua anh nói Chu Lễ luôn là đức tính này, cảm thấy hứng thú thì dùng trăm ngàn cách, được rồi thì có thể dễ dàng vứt bỏ.
Thật ra anh đã nói những lời này rất nhiều lần trước khi Lâm Ôn xuất hiện, chẳng hạn như Chu Lễ đánh tennis, hay là Chu Lễ chơi mô tô, hứng thú của Chu Lễ đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh.
Thế nhưng Chu Lễ luôn luôn chẳng thèm đáp lại anh.
Cho đến tối hôm qua.
Khi đó vẫn còn ở trên đường cao tốc sân bay, có người chuyển làn để vượt qua, Tiêu Bang lái xe kém hơn, không đủ kỹ năng, xuýt nữa bẻ lái trong tình trạng căng thẳng, giọng nói bình tĩnh của Chu Lễ lúc này mới phát ra.
“Tao không lưu luyến những cái đó nên có thể dễ dàng vứt bỏ. Đừng so sánh với Lâm Ôn, mày ngậm miệng lại, tao ngủ một lát.”
Cửa lại mở ra, người chơi suốt đêm trong một phòng trò chơi khác bước ra, Tiêu Bang đứng sang một bên, khi mọi người rời đi, anh mới ngáp dài, vô lại cửa hàng.
Trong tiểu khu lần lượt có người tập thể dục buổi sáng, cặp vợ chồng kia còn cãi nhau dưới lầu.
Nếu xe không chạy một thời gian sẽ không khởi động được.
—— “Chờ khi anh quay lại sẽ lái.”
—— “Ngày anh về sẽ lái ngay lập tức.”
Cô muốn sự ổn định và lâu dài, không phải là ngày về mơ hồ với một tương lai mịt mờ.
Nếu anh muốn sẽ lái xe ngay lập tức khi quay về, anh nhất định phải có mặt ở đó trong khoảng thời gian này.
Lâm Ôn đứng trên ban công, nắm chặt tượng phật bằng ngọc trên cổ.:,,.