Chu Lễ không định ngủ, anh chỉ muốn thanh tĩnh một đỗi. Bình thường anh có thể thức khuya, nhưng hiện giờ mới nhắm mắt không bao lâu, tinh thần liền hoàn toàn chùng xuống, lúc anh mở mắt thì đã 3 giờ rưỡi.
Chu Lễ mở di động, cánh tay có hình xăm và cô gái punk vẫn chưa trả lời, tiếng nhạc rock ‘n roll còn tiếp tục vang lên.
Thế giới bên ngoài phòng riêng ồn ào và điên cuồng, ngày đêm đảo lộn, trong phòng riêng lại ấm áp bình yên, thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Chu Lễ nhìn người trong vòng tay.
Dưới lông mi cô có một quầng thâm, rõ ràng mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô không tốt, lúc này cô ngủ rất say, hơi thở cũng nông hơn. Hương thơm của rượu hòa với vị ngọt của kẹo, giống như một loại hương liệu hỗ trợ giấc ngủ tốt nhất.
Chẳng trách ngay cả anh cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ.
Màn hình di động bị tắt, đột nhiên không thấy rõ, Chu Lễ gõ nhẹ vào màn hình, khuôn mặt Lâm Ôn lại hiện lên trong ánh sáng mờ ảo.
Khuôn mặt này xinh đẹp hơn chín năm trước. Chín năm trước cô còn nhỏ, là nữ sinh trung học cơ sở 14-15 tuổi, ngũ quan còn non nớt ngây thơ.
Lần thứ hai anh nhìn thấy cô, cô đã trưởng thành hoàn toàn, khuôn mặt giống như giờ phút này, xinh đẹp đến mức khiến người ta có thể nhìn thấy trong đám đông chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua, nhưng hơi thở của cô lại quá nhẹ nhàng, vẻ đẹp này làm tăng thêm sự dịu dàng và giảm bớt sự kinh ngạc về sắc đẹp, khiến người ta thân thiết hơn.
Thật ra Chu Lễ chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cô, cũng không ngờ nhiều năm trôi qua, anh có thể nhận ra cô chỉ trong nháy mắt.
Khi đó Nhậm Tái Bân đang học năm thứ ba, một ngày nọ cậu ta bất ngờ thông báo rằng mình đã có bạn gái.
Chu Lễ không quan tâm lắm, cuộc sống của anh đầy công việc bận rộn và sự nghiệp đang lên, một ngày của anh được sử dụng như hai ngày, các loại hình giải trí và giao tiếp đều gây khó chịu, gặp gỡ và tán gẫu với bạn thân là khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của anh, anh lười đến độ ngay cả lời nói cũng tiết kiệm.
Tiêu Bang và Uông Thần Tiêu rất tò mò, hỏi đủ chuyện, còn muốn xem ảnh.
Nhậm Tái Bân nói: “Cô ấy học đại học bên cạnh, sinh viên năm ba.”
Uông Thần Tiêu nói: “Mày vậy mà cũng được à, trâu già gặm cỏ non!”
Tiêu Bang nhận xét: “Chênh lệch 4 tuổi, không phải 14 tuổi.”
Uông Thần Tiêu nói: “Dù vậy thì cậu ấy cũng lời!”
Tiêu Bang nói: “Mày còn muốn nghe hay không?”
Vì thế Nhậm Tái Bân tiếp tục kể quá trình bọn họ gặp nhau, tìm hiểu nhau rồi yêu nhau.
Hai người gặp nhau tại một sự kiện kết nối, cô gái trầm lặng và xinh đẹp, không nói chuyện nhiều với người ta. Nhậm Tái Bân đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, lấy hết can đảm để theo đuổi, từ mua cơm, đưa dù, đến việc đồng hành đến thư viện, đuổi theo rất lâu mới thành công nắm tay.
Nhậm Tái Bân lật ảnh trong di động, Tiêu Bang và Uông Thần Tiêu chụm đầu nhìn, hai người đồng thanh: “Xinh quá!”
Chu Lễ không tham gia náo nhiệt, điện thoại công việc cắt ngang thời gian ngắn ngủi của anh, anh chào rồi rời đi.
Sau đó, Nhậm Tái Bân mở miệng ngậm miệng đều nói về cô bạn gái nhỏ này.
Bạn gái nhỏ quá xinh, anh được các bạn cùng phòng hiện tại nhất trí khen ngợi.
Bạn gái nhỏ rất dịu dàng, nói chuyện to tiếng là một hành động khó khăn đối với cô.
Bạn gái nhỏ đặc biệt hiền lành, tài nấu nướng không ai sánh kịp.
Bạn gái nhỏ vô cùng nghe lời, anh bảo cô làm gì thì cô làm cái đó.
Chu Lễ nghe đến nỗi lỗ tai trở nên chai sạn.
Một ngày sau, Chu Lễ không đi làm.
Anh thức dậy lúc 6 giờ sáng, chạy bộ rồi trở về ăn sáng, ăn xong thì xem tin tức buổi sáng, sau đó lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Hai giờ sau, anh nhìn Chu Khanh Hà lên máy bay đến Hồng Kông.
Đây là ngày thứ mười một sau khi Chu Khanh Hà ra tù, câu cuối cùng Chu Khanh Hà nói với anh trước khi lên máy bay là: “Ba chỉ hối hận đã bỏ lỡ thời gian đại học của con.”
Ra khỏi sân bay, Chu Lễ lái xe không mục đích.
Thành phố này rất lớn, anh sống ở đây từ nhỏ, nhưng cũng chưa đi khắp các ngõ ngách, ít nhất trong ngày hôm nay, anh cảm thấy khắp nơi đều xa lạ.
Khi nhiên liệu gần cạn kiệt, anh mới phát hiện anh đã tới gần trường đại học.
Chu Lễ dạo quanh ngôi trường quen thuộc, cuối cùng đến phòng ngủ của Nhậm Tái Bân. Nhậm Tái Bân không có ở đó, bạn cùng phòng nhận ra anh nên mở cửa cho anh.
Hôm nay anh dậy quá sớm, luôn thấy nhàm chán. Không cần đi làm, cả ngày đều rảnh rỗi, anh lên giường của Nhậm Tái Bân ngủ bù.
Trong lúc mơ màng ngủ, Chu Lễ nghe những cuộc đối thoại ngắt quãng giữa nam và nữ.
Nam nói: “Em giúp anh giặt nhé.”
Nữ nói: “Được.”
Nam vui vẻ nói: “Để anh lấy thau cho em!”
Nữ rất bình tĩnh: “Anh lấy xà bông giặt quần áo tới đây luôn.”
Một lúc sau: “Đây nè.”
“Anh trộn lên.” Cô gái chỉ huy.
Một lúc sau, cô gái nhỏ nhẹ dạy bảo: “Màu đậm và màu nhạt nên ngâm riêng, hai chất liệu khác nhau, ngâm cái này một lúc là được, cái này thì cần ngâm lâu một chút.”
Chu Lễ bị đánh thức, anh từ trên giường ngồi dậy, nhìn cái gương hình chữ nhật nghiêng phía dưới.
Anh là người thực dụng, trước đó, các thuật ngữ văn học và nghệ thuật không phù hợp với anh chút nào, nhưng vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên nghĩ tới cái từ mà anh đã nghe thấy ở sân bay vài giờ trước, thời gian.
Trong 6 năm, cô gái nhỏ cũng lặng lẽ trưởng thành.
Đối diện với ánh mắt của người trong gương, người kia rõ ràng giật mình.
Gương mặt Chu Lễ căng thẳng cả ngày, trong chớp mắt, toàn bộ cơ mặt mới thả lỏng, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Anh xuống giường.
Quần áo còn ngâm trong thau.
Anh nghĩ, hóa ra cái gọi là “Cậu ta bảo cô ấy làm gì thì cô làm cái đó”, cô ấy đã làm như thế này.
Nhậm Tái Bân giới thiệu bọn họ.
“Đây là anh em của anh, Chu Lễ.”
“Đây là bạn gái của tao, Lâm Ôn.”
Anh lại nghĩ, hóa ra “Ôn Ôn” chính là Lâm Ôn.
“Chào anh.” Lâm Ôn nhẹ nhàng chào hỏi trước.
“…… Chào em.” Cuối cùng anh lại nghĩ, hóa ra cô không nhớ.
Di động tắt màn hình, Chu Lễ bật nó lên.
Màn hình sáng lại.
Lặp đi lặp lại không biết mệt, Chu Lễ không ngừng ngắm gương mặt này trong ánh sáng mờ ảo.
Cho đến khi cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.
“Ôi mẹ ơi, tôi xuýt nữa……”
Chu Lễ nhíu mày, giơ ngón tay lên.
Cô gái punk hiểu rõ, lập tức nén giọng lại, thì thào: “Tôi bận muốn điên luôn, xuýt nữa quên mất hai người, lúc nãy đang uống nước mới nhớ khi nhìn thấy cú điện thoại của anh gọi cho tôi.” Đã gần bốn giờ rưỡi, trời sắp sáng.
“Được rồi, tôi ngồi một lát, cô cứ đi làm việc của mình đi.” Chu Lễ nói.
Cô gái punk nhướng mày tỏ vẻ hiểu rõ, cô nhẹ nhàng đóng cửa, không làm bóng đèn nữa.
Lâm Ôn vẫn nhắm mắt, Chu Lễ tiếp tục nhìn cô.
Đợi một lúc, Chu Lễ nói nhỏ: “Cô ảnh hậu nhỏ bé, giả vờ cái gì?”
Lâm Ôn: “……”
Lâm Ôn còn chưa nghĩ ra nên nói gì và làm gì sau khi mở mắt.
Trí nhớ của cô rất rõ ràng, biết những gì đã xảy ra trước đó. Cô không thật sự say, cơn say nho nhỏ chỉ làm phóng đại cảm xúc và ham muốn của cô.
Hiện tại ngủ một giấc, cơn say dần vơi đi, lý trí lại chiếm thế thượng phong, cảm xúc và ham muốn đang lặng lẽ hành quân.
Mí mắt Lâm Ôn run run, đang định mở mắt, nhưng Chu Lễ không cho cô cơ hội.
Thời điểm cô gái punk bước vào, Chu Lễ cảm giác được sự run rẩy rất nhỏ trên vai, người đã tỉnh lại giả vờ chưa tỉnh, đơn giản là đang suy nghĩ xem có muốn làm con rùa đen rút đầu hay không.
Làm người không làm, lại muốn làm rùa đen, Chu Lễ chỉ muốn bóp cổ con rùa.
Chu Lễ nhéo cằm Lâm Ôn, trực tiếp chặn môi | lưỡi của cô.
Lâm Ôn la lên, bị anh đè trên sô pha.
Cảm xúc và ham muốn lại phất cờ và reo hò, tiếng trống vang inh ỏi.
Nửa giờ sau, hai người bước ra khỏi phòng riêng, sự náo nhiệt của quán bar đã tan.
Chào hỏi xong, Chu Lễ đưa Lâm Ôn rời quán bar, Lâm Ôn hoàn toàn quên mất chiếc nhẫn.
Trời đang hửng sáng, trên đường không có người, không khí hơi ngột ngạt, có vẻ hôm nay sẽ mưa.
Đang là mùa mưa, ngày hôm qua trời mưa ở thị trấn Ninh Bình, hôm nay đến lượt ở đây.
Chu Lễ hỏi: “Hôm qua em đi công tác thật à?”
Thị trấn Ninh Bình chỉ là một thị trấn nhỏ, thậm chí không phải là một huyện, không thể hội họp hay triển lãm, lời nói dối của Lâm Ôn sẽ bị lộ tẩy.
Tay Lâm Ôn bị Chu Lễ bóp, vừa bực vừa nóng. Cô cúi đầu, vốn muốn nhìn bàn tay mình một chút, không ngờ lại thấy trên mu bàn tay của Chu Lễ có dấu răng.
Lâm Ôn mới ngủ được ba tiếng, thiếu ngủ trầm trọng, nhìn màu sắc cũng khác, đây là do mệt mỏi gây ra.
Dưới sự mệt mỏi của thị giác, dấu răng đặc biệt rõ ràng.
Lâm Ôn sửng người, sau đó gõ răng mình.
Đường phố vắng tanh, âm thanh lanh lảnh, Chu Lễ nhìn cô, buồn cười nhéo cằm cô: “Sao vậy em?”
Lâm Ôn quay đầu lại: “Không có gì.”
Chu Lễ vẫn chờ câu trả lời của cô.
Lâm Ôn suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng nói: “Hôm qua em không đi công tác, em đến thị trấn Ninh Bình để tìm ba mẹ.”
Khi Chu Lễ nghe lời thú nhận của cô, trái tim anh mềm ra không thể giải thích được, anh thả lỏng tay, không nắm chặt nữa.
“Họ đến đó làm gì?” Anh hỏi.
Lâm Ôn nói: “Nơi đó có một ngôi chùa, ba mẹ em đi theo một dì trong tiểu khu.”
Chu Lễ hỏi: “Ngôi chùa có vấn đề hửm?” Nếu không, ngày hôm qua Lâm Ôn cớ gì nói dối.
“Cũng không thể nói là có vấn đề, ngôi chùa là chính quy, nhưng hành vi của họ quá cường điệu.” Lâm Ôn kể những gì cô nhìn thấy cho Chu Lễ nghe.
Cô nói về những lo lắng ban đầu của mình, cũng nói ba mẹ sẽ ở lại chùa một tháng, nhưng không nói lý do tại sao ba mẹ đi chùa.
Hai người lên xe, đón ánh bình minh của một ngày mới, vừa nói chuyện vừa về nhà.
Sau khi đến tiểu khu, trời bắt đầu đổ mưa.
Chu Lễ muốn mượn WC, cho nên xuống xe cùng Lâm Ôn. Trước khi hai người xuống xe thì trời vẫn còn quang, vừa xuống xe thì trời mở toang, gió cuốn mưa khiến cả người ướt đẫm.
Lên lầu, Lâm Ôn lấy một cái khăn mới cho Chu Lễ.
Lâm Ôn định tắm rửa rồi ngủ một giấc, buổi chiều sẽ đến công ty.
Hỏi Chu Lễ, anh nói: “Anh phải tới đài truyền hình lúc 9 giờ.” Chu Lễ tùy ý lau nước mưa, sau đó hỏi, “Nhà em có gì ăn không?”
Lâm Ôn đi vào bếp nhìn, hỏi anh: “Anh ăn mì không?”
“Ăn.”
Mấy tiếng đồng hồ trước mới ăn thịt BBQ, Lâm Ôn hiện tại không đói bụng. Cô nấu mì đơn giản cho Chu Lễ, chuẩn bị bỏ thêm hai loại rau và một cái trứng chiên.
Chu Lễ đi vào bếp nói: “Em đi tắm đi, anh tự mình làm.”
Lâm Ôn do dự: “Anh làm được không?”
Chu Lễ buồn cười: “Yên tâm, sẽ không phá nhà bếp của em đâu.”
Lâm Ôn gật đầu, cô rất buồn ngủ, lấy rau và trứng gà trong tủ lạnh ra, sau đó vào phòng tắm để tắm rửa.
Chu Lễ lười rửa rau, anh đập một cái trứng gà, thêm một muỗng muối, ba phút sau mì ra khỏi nồi.
Ăn xong mì mình nấu, phòng tắm vẫn còn tiếng nước chảy. Chu Lễ rót ly nước, ra sô pha ngồi.
Anh còn ngủ ít hơn Lâm Ôn, đầu hơi đau.
Nhìn thời gian, mới hơn 6 giờ, sô pha hơi nhỏ, không nằm xuống được, Chu Lễ ôm cánh tay, định ngồi ngủ một lúc.
Đang mơ màng ngủ, anh mơ hồ nghe thấy Lâm Ôn kêu anh.
“Chu Lễ? Chu Lễ?”
Lâm Ôn nấp sau cửa phòng tắm, gọi rất khẽ.
Cô buồn ngủ đến mức đầu óc uể oải, tắm xong mới phát hiện mình quên lấy quần áo để thay.
Sau khi cố nhịn trong phòng tắm một lúc lâu, cô mở he hé cửa, gọi người một cách khó hiểu.
Từ phòng tắm chỉ nhìn thấy phòng ăn, không nhìn được phòng khách. Không có ai trong phòng ăn, trên bàn cũng không có chén, không có âm thanh của máy hút khói trong bếp.
Lâm Ôn kêu vài tiếng nhưng không nghe phản ứng. Chu Lễ 9 giờ phải tới đài truyền hình, hiện tại chắc anh đã về nhà tắm rửa và thay quần áo.
Lâm Ôn tưởng Chu Lễ đã đi rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, quấn chặt khăn tắm, sau đó mới đi ra khỏi phòng tắm.
Chu Lễ mơ màng mở mắt, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn trắng nõn từ phòng tắm chạy vào phòng ngủ chính.
Anh quay đầu lại, nhìn trần nhà một lúc mới tỉnh, anh đứng dậy đi ra ban công.
Lâm Ôn thay quần áo xong, cầm khăn tắm chuẩn bị đi vào toilet. Bước ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng WeChat đổ chuông.
Di động của cô vẫn còn ở trong túi, âm thanh WeChat hình như không phát ra từ trong túi.
Lâm Ôn đi ra phòng khách lấy túi, cô vừa mới lấy điện thoại trong túi ra thì thấy Chu Lễ đang đứng trên ban công.
Lâm Ôn sửng sốt.
“Tắm xong rồi à?” Cửa ban công mở một nửa, Chu Lễ kéo cửa ra, vẻ mặt tự nhiên.
“À…… Dạ.” Lâm Ôn nóng mặt, “Anh ở ngoài ban công nãy giờ hả?”
“Ừ,” Chu Lễ chỉ vào điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, “Hút điếu thuốc.”
“Ờ……” Lâm Ôn nói, “Hồi nãy em có kêu anh, anh không nghe thấy sao?”
“Không nghe thấy, em kêu anh có chuyện gì?”
Nhiệt độ cao trên mặt Lâm Ôn dần dần giảm xuống: “Không có gì, em tưởng anh về rồi.”
“Anh hút xong sẽ đi.” Chu Lễ nói, “Tìm thứ gì đó để anh gạt tàn thuốc.”
“Ờ.”
Lâm Ôn đi vào phòng ngủ lấy ra một cái thùng rác để bàn.
Chu Lễ búng tàn thuốc vào thùng rác hình con gấu, sau đó đặt thùng rác lên tủ cạnh ban công.
Lại có âm thanh WeChat vang lên, di động của Lâm Ôn vẫn nằm trên tay cô, cô cúi đầu mở ra.
Chỉ có một WeChat, âm thanh WeChat trước đó không phải từ di động của cô.
WeChat là do Viên Tuyết gửi, gồm một chuỗi dấu chấm than ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, ngày mai Nhậm Tái Bân trở về!!!”
Lâm Ôn không che khi đọc tin nhắn, Chu Lễ đứng đối diện, nhìn ngược cũng đọc được nội dung WeChat.
Hai phút trước anh cũng nhận được WeChat của Uông Thần Tiêu. Các từ gây sốc và dấu chấm câu của Uông Thần Tiêu giống hệt Viên Tuyết, ngoại trừ các câu dài hơn rất nhiều và vô nghĩa.
Tin nhắn mà Lâm Ôn nhận được chỉ vài chữ, đọc xong mất tối đa hai giây, nhưng cô không nói gì mà xem trong bốn giây.
Chu Lễ ném hai điếu thuốc chưa hút vào thùng rác nhỏ hình con gấu, dùng một tay ôm cô vào lòng.
Lâm Ôn ngẩng đầu.
Chu Lễ nói: “Anh muốn nhắc nhở em.”
“…… Cái gì?”
“Nếu em không đi ngủ, chiều nay đi làm sẽ ngủ gật.”
“……”
Chu Lễ cười, bế Lâm Ôn lên.
“A……” Lâm Ôn vịn vai anh khẽ lên tiếng.
Chu Lễ vừa ôm cô đi vào trong vừa nói: “Anh còn muốn nhắc em.”
Mặt Lâm Ôn nóng lên: “Anh muốn nói gì thì nói mau lên!”
Chu Lễ ôm cô đi thẳng vào phòng tắm, đặt cô xuống đất, anh lấy máy sấy tóc treo ở trên tường xuống: “Nếu em bắt cá hai tay, anh sẽ không khách sáo với em.”
“…… Cái gì?”
“Muốn biết không?”
“……”
Hai người im lặng nhìn nhau trong gương một hồi, Lâm Ôn mới nặn ra lời nói: “Anh khách sáo với em khi nào?”
Chu Lễ ở sau lưng cô, nâng cằm cô và quay mặt cô sang trái.
Anh cúi đầu, tìm môi | lưỡi của cô, sau đó hôn khắp vành tai của cô và thì thầm: “Ngốc à, đây là khách sáo đó.”
Sống lưng Lâm Ôn tê rần, mặt sắp bốc khói, cô cầm máy sấy tóc, ấn mạnh công tắc, gió nóng thổi qua mái tóc ướt đẫm rồi thổi vào gương mặt “không biết xấu hổ” phía sau.