Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô

Chương 3




4.

Sau khi chạy trốn đến Dương Châu, ta đã tiêu rất nhiều tiền để mua một căn nhà nho nhỏ toạ lạc ở khu sầm uất nhất Hồ Hạnh, cách nhà không xa là hồ Dương Lưu gợn sóng lăn tăn, đi về phía tây mấy trăm bước là nhà hàng nổi tiếng nhất Dương Châu- Lâm Tiên Các, đi thêm vài bước nữa là Tường Hí phường

Ta ăn đồ ăn ngon uống say ở Lâm Tiên Các mỗi ngày, sau khi ăn xong, ta đến Tường Hí phường nghe tiếng đàn tỳ bà du dương của Ngô Nùng, cuối cùng là trở về sân nhỏ để ngủ một giấc ngon lành.

Ban ngày ta thường đến Thành Y Các để mua ít quần áo, hoặc đến Tàng Châu Hiên để chọn một số đồ trang sức, thỉnh thoảng sẽ cùng Thanh muội - sống ở ngôi nhà bên cạnh, cùng đi ra hồ chơi.

Cuộc sống đã về hưu của một sủng phi, quả thật sảng khoái hết nấc

Một ngày nọ, Thanh Nhi đột nhiên hỏi ta rằng ta đã từng đến Khương Quốc ở phía bắc chưa.

Ta lắc đầu.

Cô gái nhỏ nói: "Phụ thân ta nói người dân Khương Quốc đó tuy lỗ mãng, nhưng ở nơi đó có tuyết rơi rất đẹp, bọn họ còn có các loại gia súc lông dài, ăn cực kỳ ngon!"

Ta vỗ đùi đứng dậy, nói đi là đi luôn, đứng dậy về nhà thu thập hành lí toàn đi lên phía bắc ăn thịt bò.

"Dì Nhu, dì điên rồi sao? Dương Châu cách Khương Quốc 108.000 dặm, đi đến một nơi xa như vậy chỉ vì thịt bò sao?"

"Tại sao không?"

Thực ra, ta nhất thời quyết định như vậy không phải là do say rượu.

Khương Quốc là địa điểm xuất hiện vô số lần trong cuốn sách gốc.

Mặc dù ta không thể nhớ nội dung của cuốn sách gốc, nhưng ta có ấn tượng sâu sắc về nơi đó.

Có lẽ phải thử vận may của mình ở đó xem sao.

Tối đến, ta nằm trên giường và nghiên cứu lộ trình di chuyển dựa vào bản đồ trên chiếc bao gai.

Cánh cửa kêu cọt kẹt, một bóng người cao lớn xuất hiện sau cánh cửa.

Ta rùng mình sợ hãi, hối hận vì đã không sớm thuê một cô nương biết võ để bảo vệ mình.

Một nam tử đứng ở trước cửa, sau đó từ từ mở cửa.

Khi ta nhìn rõ khuôn mặt của hắn, bỗng cảm thấy nực cười.

Thật buồn cười, một người lẽ ra phải ở trong cung sao có thể xuất hiện ở Dương Châu?

"Hoàng hậu, nàng cứ cho là trẫm dễ tìm ra đi."

Chắp tay sau lưng, Sở Dục đi tới bên chiếc giường nhỏ chạm trổ của ta, cúi đầu nhìn ta cười.

Giọng nói của hắn rất nhàn nhạt và yên bình đến nỗi ta không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, một chút cũng không.

"Thật trùng hợp, bệ hạ, ngài cũng tới Dương Châu chơi sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã muốn tát chính mình một cái.

"Không trùng hợp." Hắn nghiến răng nghiến lợi cười nhạo hai chữ*

(Bản gốc tác giả dùng 不巧”

Tim ta lỡ một nhịp, ta vội vàng bò ra khỏi giường, phịch một tiếng quỳ xuống đất, mặc kệ đầu gối đau đớn, dập đầu dập đầu.

Hắn lật tung chăn ra, ngồi ở mép giường và lắng nghe ta nói gà nói vịt.

"Bệ hạ, người nhất định rất ngạc nhiên vì sao thần thiếp lại xuất hiện ở nam Trường Giang đúng không? Chẳng qua là bởi vì một lão đạo sĩ nói năm nay thần thiếp có tội với thái tuế, nhất định phải tìm một nơi gần nước để tránh được tai họa, thiên cơ bất khả lộ cho nên thần thiếp không dám bẩm báo hoàng thượng!”

Hắn gật đầu, khom người đỡ ta dậy, dùng cánh tay phải ôm chặt eo ta:

“Nàng xuất cung đã hai tháng rồi, chắc là thoát kiếp rồi nhỉ?”

Đương nhiên là không, nếu không ta làm sao có thể nhìn thấy ngươi, tai ương là ở chỗ này đây.

Thấy tôi còn do dự, hắn càng dùng sức kéo ta vào lòng, thản nhiên: “Sao?”

"Đã qua rồi, đã qua rồi!” Ta thừa dịp bắt lấy cổ của hắn, khéo léo dựa vào.

"Thần thiếp vốn định hồi cung!”

Ta chỉ vào hành lý trong góc, điều đó có nghĩa là những gì tôi nói là đúng.

Hắn cười dịu dàng hơn, không giống như một vị hoàng đế, mà giống như một thư sinh tao nhã và dễ gần, hắn nhặt chiếc khăn trải giường bên cạnh gối của ta lên, vừa nhìn vừa nói:

"Hoá ra hoàng hậu chuẩn bị hồi công, ta còn tưởng nàng còn muốn đi nơi khác."

Các cơ trên mặt ta giật giật, hai tay vô thức siết thành nắm đấm.

Hắn đáng bị đánh! Chưa từng thấy qua người nào cần bị đánh mà còn lập dị hơn tên cầu hoàng đế này!

“Thần võ quân đã canh giữ ngoài phủ, hoàng hậu cùng trẫm đêm nay trở về cung được không?”

Sắc mặt Sở Dục âm trầm, nụ cười không chạm đến đáy mắt, nếu ta dám nói không, ta tin một giây sau hắn có thể bóp cổ ta.

“Mọi việc tùy ý hoàng thượng,”

Ta khúm núm ngoắc cổ hắn,"Thần thiếp nào dám để hoàng thượng ở trong viện chờ lâu, chờ thần thiếp thay quần áo thì cùng hoàng thượng lên đường.”

Hắn hào phóng gật đầu, sau đó siết chặt lấy eo của ta. Nở nụ cười nguy hiểm và cảnh báo:

"Đừng để ta phải đợi lâu.”

Ta thề, nhưng sau khi hắn ra ngoài, ta chui xuống gầm giường và lần theo lối đi bí mật đến tận nhà Thôi đại nương, cái này được ai đó đào sau khi ta mua nhà, và ngay cả Thôi đại nương cũng không biết.

Trèo lên ta cười một mình, cẩu hoàng đế, ta vào cung đã ba năm, đắm chìm trong mưu mô đã lâu, nay lại phải tính kế như thần!

Đường hầm không dài, thông suốt ra phía sau bể nước ở sân nhà đại nương, chiều cao của bể nước chỉ vừa đủ để ta bước lên bể thoát ra ngoài theo bờ tường.

Ta đẩy mở tấm vách ngăn chặn lối đi tối tăm.

Tự do, ta đến đây!

Nhưng không thấy thùng nước đâu, chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú cười quỷ dị dưới ánh trăng.

"Hoàng hậu, có cái gì xuống sao?"

Ta nhìn về phía sau Sở Dục, và thấy gia đình năm người của Thôi đại nương đã bị trói và một miếng vải nhét trong miệng, họ không dám phát ra âm thanh gì, co ro trong góc.

"Ha ha! Thần thiếp chơi trốn tìm, bệ hạ! Không phải là người đặc biệt bất ngờ sao?"

Ta cười khan, thấy Sở Dục bỗng nở một nụ cười quỷ dị.

Ta cười cười, thay đổi sách lược, nịnh nọt giang rộng cánh tay, chớp chớp mắt:

"Thần thiếp không đi lên được, người ôm thần thiếp lên đi."

Hắn lắc đầu: "Nàng đang bẩn."

Trèo hầm ai mà không bẩn! Ai trèo cũng bẩn!

Hắn ta chỉ khoanh tay đứng nhìn ta chui ra khỏi cái hố cao ngang ngực như nhìn cún con diễn trò.

Sở Dục, có ngươi kiếp trước là cún con thôi!