Cánh Cửa Xanh

Chương 16




Bầu không khí trong phòng tranh tràn ngập sợ hãi, nhưng Lạc Uyển lại đang đứng trước mặt Thẩm Cơ, đầu dựa vào thành hộp thủy tinh lạnh lẽo, nhìn nước đang từ từ dâng lên. Trong phòng tranh này có rất nhiều người nhưng chỉ có hai người còn sống, nhưng không lâu nữa

Thẩm Cơ cũng sẽ bị ngập chìm trong nước, chỉ còn mình cô sống sót và giương mắt nhìn cô ấy dần chết.

Bất chợt cánh cửa phát tiếng động, không quá lớn nhưng lại vô cùng chói tai. Lạc Uyển không dám và cũng không muốn quay đầu, có tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần, đến tận khi người đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.

Lạc Uyển từ từ ngoái khuôn mặt thấm đẫm nước mắt lại. Trong làn khói mỏng chỉ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú xuất hiện, nét mặt người đó mang vẻ đau buồn yếu đuối và bất lực. Trái tim Lạc Uyển như rơi xuống đáy vực: “Tiểu Mộ... ”

Tiếng khóc phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trái tim, cô nhắm mắt, quay đầu về hướng khác. Một giọt nước mắt lăn dài trên má rồi lặng lẽ rơi xuống.

“Đừng khóc, tôi sẽ không làm hại em đâu.” Một bàn tay ấm áp chìa ra nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt khuôn mặt cô.

Cô không sợ, bởi nếu bây giờ cô chết có lẽ là một niềm hạnh phúc.

“Tiểu Mộ, mở hộp ra, Thẩm Cơ sắp chết rồi, cầu xin anh.”

Cơ thể cô mềm nhũn quỵ xuống trước mặt Tiểu Mộ.

“Cầu xin anh, đừng giết người nữa, đừng phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, quá đủ rồi.”

Cô ngẩng đầu nhìn các cô gái trong những chiếc hộp thủy tinh đằng sau các bức tranh sơn đầu đã bị xé rách kia. Từng hàng từng hàng, từng lớp từng lớp, từng đội từng đội, chi chít chất đầy căn phòng treo đầy tranh sơn dầu này. Mỗi cô gái đều đẹp một vẻ lạnh lẽo, mắt mang ánh nhìn tuyệt vọng. Lý do họ chết chỉ có một, là đã yêu một người đàn ông không nên yêu. Nhưng cơ hồ cái chết cũng không hề cướp đi sức sống của họ, tất cả đều như vẫn sống để nhìn Tiểu Mộ, như vậy là quá đủ rồi. Linh hồn đã bị thối rữa nhưng cũng cần cứu rỗi.

Tiểu Mộ cũng quỳ xuống, nhẹ nhàng ôm Lạc Uyển đang run bần bật vào lòng: “Đây đều là những người con gái tôi từng yêu, nhưng chưa có ai làm trái tim tôi rung động như em, họ đều khiến tôi thấy khó chịu vô cùng”.

Lạc Uyển cúi đầu, nước mắt tuôn rơi như tràng hạt bị đứt đây, từng hạt từng hạt rơi lã chã xuống sàn nhà.

“Cho nên tôi luôn muốn đưa em đi xem đom đóm ở chỗ đó. Tôi nói với cô gái tự sát kia là tôi đã không yêu cô ấy nữa, nhưng cô ấy đã đi theo chúng ta đến đỉnh núi và suýt chút nữa đã giết chết em, là tôi không tốt đã khiến em sợ hãi.” Bàn tay Tiểu Mộ chạm vào đôi môi ấm áp của cô.

Lạc Uyển ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiểu Mộ. Đôi mắt trong veo như bầu trời xanh thẳm, cô kinh ngạc hỏi: “Anh đang quan hệ với cô gái kia? Cô gái kia tự tử là vì anh? Nhưng, còn Thẩm Cơ?”.

“Hừ, em cho rằng tôi chỉ có một người con gái thôi sao? Em cho rằng tôi thực sự yêu họ? Không, tôi chỉ mê mẩn giờ khắc họ chết đi, đắm say trong sự vĩnh hằng của họ, giống như sự vĩnh hằng của tranh sơn đầu, mười năm, một trăm năm cũng không bị già và xấu đi, không trở thành bùn đất.”

Tiểu Mộ đau khổ ôm đầu nói: “Tôi vẫn cho rằng, tôi sẽ không bao giờ yêu bất cứ người con gái nào, nhưng tôi đã lầm, bởi vì tôi đã yêu em. Tôi luôn chạy trn em, tôi không muốn giết em, không muốn biến em thành tiêu bản vĩnh viễn nằm trong lồng kính, bởi như vậy em sẽ rất cô đơn và lạnh lẽo”.

Tiểu Mộ ôm chặt Lạc Uyển đến mức cô không sao thở nổi. Có lẽ Thẩm Cơ trong hộp thủy tinh cũng nhìn thấy cảnh này, có lẽ cô ta cũng nghe thấy tất cả những lời ở bên ngoài. Bởi trông ánh mắt đầy hận thù của cô ta, ánh mắt căm hận thế giới, hận người đàn ông này, hận trò bịp bợm này, càng hận người con gái đã nhận được tình yêu chân thành của Tiểu Mộ.

Dường như Thẩm Cơ đã biết mình hoàn toàn thua, nên nỗi oán hận trong lòng đang dần trào dâng. Còn tất cả các oan hồn trong phòng tranh cơ hồ đang từ từ tiến đến dụ dỗ con tim ngập tràn thù hận của cô ta.

Lạc Uyển ôm chặt lấy Tiểu Mộ nói: “Tỉnh lại đi! Tiểu Mộ, tất cả không phải là lỗi của anh, tỉnh lại đi! Bà đã vì anh mà chết! Bà đã lấy sinh mạng của mình để đổi lấy linh hồn lạc lối của anh, cầu xin anh, tỉnh lại đi!”.

Tiểu Mộ nhếch mép nhìn Lạc Uyển vẻ khinh thường, rồi gằn giọng nói từng chữ từng câu: “Tôi thực sự muốn móc trái tim của em ra, xem trong trái tim em rốt cuộc có người nào?”.

Lạc Uyển thấy đau nhói, câu nói như kim châm kia khiến cô không thể chấp nhận được. Cô đưa tay ôm lồng ngực, một cơn đau dữ dội ùa đến.

Trong quán bar Lý Đại Lộ đang hậm hực uống rượu, đột nhiên cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực. Anh đứng đậy trả tiền rồi chạy như điên ra ngoài.

“Lạc Uyển, Lạc Uyển”, Tiểu Mộ da diết gọi tên cô. Anh cúi người, áp sát đôi môi ấm áp của mình lên khóe miệng Lạc Uyển. Sự dịu đàng và tinh tế đó cùng mùi hoa thoang thoảng khiến Lạc Uyển thấy chóng mặt, mọi thứ trước mắt dần nhòe đi.

Lạc Uyển vừa xoay người liền bị mùi hương gây mê trong miệng Tiểu Mộ làm cho mê mẩn.

Chợt nghe thấy lời hát mà cô gái như thở không ra hơi trong phòng tranh này cất lên: “Nếu đôi môi anh là liều thuốc độc nguy hiểm nhất, vậy cái chết của chúng em có lẽ là cõi đi về đẹp nhất”.

“Đây là đâu?” Lạc Uyển mở choàng mắt, phát hiện mình bị ngâm trong một cái bồn tắm lớn. Điều đáng sợ là vòi nước trong bồn tắm đang róc rách xả nước dưới chân, nước vô cùng ấm áp, có lẽ cũng là loại nước có thể cướp đi sinh mạng cô.

Cô muốn ngồi dậy nhưng không còn chút sức lực nào nữa. Cái chết đột nhiên đến thật gần, cô đang bình thản nằm đây, nhìn nước từng chút từng chút tràn ngập khắp cơ thể, cho đến khi tràn qua đỉnh đầu mình. Chẳng thể vật lộn, chẳng còn tranh đấu, cô đã hoàn toàn bất lực.

Bất ngờ bàn tay từ từ thò xuống, nhẹ nhàng xoa lên mặt cô. Gương mặt tuấn tú đến ghê sợ của Tiểu Mộ lại xuất hiện trong tầm mắt.

“Lạc Uyển, em không tưởng tượng được dáng vẻ khi em không nói chuyện đẹp như thế nào đâu, đẹp đến mức tôi cũng muốn được chết cùng em.”

Bàn tay Tiểu Mộ không ngừng mân mê khuôn mặt, chiếc mũi dài, khóe miệng và cả đôi mắt cô.

“Em đừng sợ, nhanh thôi, em sẽ mãi vĩnh hằng. Tôi đã nghiên cứu và chế ra loại nước thuốc này sẽ không làm cơ thể con người thối rữa, mà còn có thể duy trì được những đường nét dáng vẻ tựa như thật trước khi chết. Em không cần phải lo lắng về thời gian sẽ biến em trở thành một bà lão vừa già vừa xấu, cũng không cần phải lo lắng sau khi chết sẽ thối rữa dưới bùn đất, hoặc thiêu thành tro. Em sẽ mãi đẹp như thế, mãi đứng ngang với thời gian, trở thành một câu chuyện vĩnh hằng.”

Lạc Uyển đau lòng khép mi, cảm giác nước đã tràn qua tai. Dường như thần chết đang vẫy gọi ngay trước mắt, có lẽ chết là sự giải thoát tốt nhất cho cô lúc này.

Lý Đại Lộ lại xuất hiện trước mặt Thượng Quan Lưu Vân lần nữa. Hai người đối mặt nhau như hai con dê trên cùng một cây cầu, lại cùng hỏi một câu: “Lạc Uyển đâu?”. Nói xong câu này, cả hai người đều quay mặt đi nở nụ cười ngốc nghếch.



Trước mắt Lý Đại Lộ càng lúc càng hiện rõ chỗ Lạc Uyển đang ở, tòa nhà quen thuộc đó là công trình kiến trúc đẹp nhất của thành phố này.

Thượng Quan Lưu Vân vẫn lặng lẽ lái xe, chiếc xe lao vun vút trên đường, bởi anh tin vào trực giác của Lý Đại Lộ. Thêm nữa là khi thấy biểu hiện của Lý Đại Lộ thì chứng tỏ Lạc Uyển đang gặp nguy hiểm.

Lý Đại Lộ đang phân vân không biết có nên nói chuyện của Tiểu Mộ cho Thượng Quan Lưu Vân vào lúc này hay không. Lời nói đang định buột ra miệng thì anh lại không muốn mình là người nhiều chuyện, hơn nữa nếu Tiểu Mộ thực sự như bà ta nói thì Thượng Quan Lưu Vân không biết có lẽ sẽ tốt hơn.

Phòng tranh vẫn yên tĩnh như vậy, bên tai Lạc Uyển lúc này chỉ còn tiếng nước chảy. Cảm giác bị ngâm trong bồn tắm thế này không hề dễ chịu chút nào nhưng cô cũng chẳng có cách nào thoát ra được.

Mặc dù đang phải đối mặt với thần chết nhưng ngược lại Lạc Uyển rất bình thản. Những người và việc đáng trân trọng đều lần lượt hiện ra trước mặt. Điều cô nghĩ đến nhiều nhất lúc này chính là khúc hát mà mẹ đã hát lúc cô còn nhỏ.

“Năm tháng đã trôi qua tự lúc nào... biết bao nhiêu chuyện đã qua đi...” Giọng mẹ rất hay, mỗi lần bị ốm, mẹ lại ôm cô vào lòng rồi hát bài hát này. Vì thế cô cũng bi ba bi bô học theo làn điệu du dương đó.

Lúc sắp lìa xa dương thế điều người ta nghĩ tới nhiều nhất chính là vòng tay ấm áp của mẹ hiền.

Cô lặng yên chờ đợi, Tiểu Mộ quay đầu hỏi cô: “Em có biết vì sao em không bị cho vào hộp thủy tinh không? Đó là bởi anh yêu em nhất, nên mới để em trong bồn tắm lớn”.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nói láo! Vì anh cảm thấy cô ấy là mẹ của anh nên anh chuẩn bị để bà ấy chết thêm lần nữa”.

Tiểu Mộ đứng đậy, nhìn người bước vào phòng, sau đó nói vẻ xem thường: “Lý Đại Lộ, anh thật có bản lĩnh khi tìm ra được chỗ này! Xem ra kẻ mù đúng là khác với mọi người”.

“Đừng quên, khi bà anh mất cũng là lúc mắt tôi đã khỏi. Chính bà anh đã truyền sức mạnh để tôi được thấy lại ánh sáng, còn nói cho tôi biết thân thế của anh. Đương nhiên mục đích chỉ có một, là không để anh rơi xuống địa ngục, để cứu rỗi linh hồn anh, có điều, xem ra anh không cứu được nữa rồi”, Lý Đại Lộ hờ hững nói. Nhưng vẫn cảnh giác liếc nhìn mức độ nguy hiểm của Lạc Uyển đang bị ngâm trong cái bồn tắm kia.

Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra, một người thở hồng hộc chạy vào, là Thượng Quan Lưu Vân.

Anh bất ngờ nhìn thấy một căn phòng với đầy những chiếc hộp thủy tinh chứa các cô gái. Chỉ biết trân trân đứng nhìn mà miệng không thốt nên lời. Sau đó lại nhìn thấy Tiểu Mộ, sắc mặt lúc trắng bệch lúc đen sạm, môi run cầm cập nói: “Tiểu Mộ, đây không phải là sự thật, đây không phải là em làm đúng

“Anh, là em làm”, Tiểu Mộ ung dung thừa nhận.

“Không!” Thượng Quan Lưu Vân nhìn thấy Lạc Uyển đang bị ngâm trong bồn tắm thì hét lên rồi lao đến.

“Pằng”, một tiếng súng vang lên. Thượng Quan Lưu Vân đứng lặng, viên đạn kia bay sượt qua tai, anh đau đớn quay đầu lại nhìn Tiểu Mộ, nói: “Em muốn giết anh? Tiểu Mộ, chúng ta lớn lên cùng nhau, vậy mà bây giờ em muốn giết anh?”.

“Anh, đừng bước qua, em không muốn làm anh bị thương. Có điều nếu anh nhất định muốn can thiệp vào chuyện của em, cũng đừng trách em không khách khí”, trông bộ dạng của Tiểu Mộ rất kiên quyết.

“Tại sao? Tại sao lại như thế? Tiểu Mộ, trong thế giới này em cần gì có nấy, bạn gái, xe hơi, nhà cửa, tình yêu, tình thân, quyền lực, tiền bạc, tướng mạo, em cần gì có đó, tại sao em phải làm như vậy? Tiểu Mộ!” Thượng Quan Lưu Vân bước từng bước tiến lên phía trước. Ngước mắt nhìn đứa em yêu dấu của minh, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể ngờ được hung thủ giết người mà Lạc Uyển luôn muốn tìm lại chính là em trai mình. Còn Lý Đại Lộ lại chạy đến giữ chặt Thượng Quan Lưu Vân đã sắp nổi khùng.

Tiểu Mộ vểnh mặt cười cợt. Khuôn mặt kia sao mà đáng sợ đến vậy. Lạc Uyển trừng mắt nhìn, bất giác cô nhớ đến giấc mơ kia, Tiểu Mộ trong giấc mơ mang một khuôn mặt của thiếu nữ. Người thiếu nữ đó mang nét mặt này, thù hận sâu cay, muốn hủy diệt tất cả. Chắc chắn Tiểu Mộ bị ma nhập rồi, Lạc Uyển tự an ủi.

“Ha ha, tôi điên, đương nhiên, tôi đang điên. Từ khi sinh ra tôi đã điên rồi, nhưng người điên không phải là tôi, là mẹ anh.”

Thượng Quan Lưu Vân đau đớn hỏi lại: “Mẹ anh lẽ nào không phải mẹ em?”.

Lý Đại Lộ đứng bên cạnh nói: “Trước khi qua đời bà đã cho tôi biết, Tiểu Mộ và anh là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ cậu ta vốn là người tình của bố anh, sau đó, do không chịu được cô đơn nên đã tự sát. Tiếp đến bố và mẹ anh gặp tai nạn, bà thấy Tiểu Mộ cũng là cốt nhục của nhà Thượng Quan, không nỡ để cậu ta lưu lạc đầu đường xó chợ nên mới đón cậu ta về”.

“Không phải, mẹ tôi không phải người tình lăng nhăng gì, bà ấy rất đẹp, mái tóc dài mượt, đôi môi đỏ thắm, thích mặc quần áo ngủ bằng tơ lụa, ôm gối hát bài Đêm Thượng Hải, lông mày của bà cũng đẹp vô cùng, ng như vầng trăng, bà ấy không phải là vợ lẽ, bà ấy không phải là tiểu thiếp.”

Lạc Uyển vẫn đang bị hôn mê nằm trong bồn tắm lớn. Vào giây phút đối mặt với cái chết, cô nhìn thấy có một người phụ nữ đang nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mộ từ phía sau, dáng vẻ rất dịu đảng, thấm đẫm tình mẫu tử, đây có lẽ chính là người mẹ đã tự sát của Tiểu Mộ! Tuy cô không nhìn thấy mặt người phụ nữ kia nhưng thấy cách bà ôm Tiểu Mộ đầy đau khổ, bất an và cả tuyệt vọng. Bà ấy muốn kéo anh quay đầu, cũng không muốn linh hồn Tiểu Mộ đi vào ngõ cụt.

Trong hôn mê, Lạc Uyển khó khăn nói: “Tiểu Mộ, anh hãy dừng tay lại. Những gì anh làm đã khiến linh hồn mẹ anh không thể yên nghỉ, mau dừng tay đi!”.

Những lời nói đứt quãng kia vọng ra từ trong bồn tắm lớn, Tiểu Mộ quay đầu nhìn Lạc Uyển, đột nhiên mái tóc dài đẹp của Lạc Uyển đang nổi bồng bềnh cùng khuôn mặt cô cũng từ từ thay đổi, mái tóc bắt đầu mọc dài ra nhanh chóng, còn khuôn mặt cơ hồ đang biến thành một người khác.

Lý Đại Lộ gọi to: “Tiểu Mộ, mau dừng tay, mẹ anh đã nhập vào người Lạc Uyển. Anh mà không dừng tay, không chỉ Lạc Uyển phải chết, linh hồn của mẹ anh cũng không thể siêu thoát”

Nhưng Tiểu Mộ lại đờ đẫn quỳ xuống, khẽ tựa đầu vào bồn tắm, nhẹ nhàng hôn lên đó. Qua lớp kính trong suốt giống như đám mây của bồn tắm có nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi, khóe môi của mẹ.

Anh vẫn tiếp tục nói: “Mẹ, vì sao bỏ con lại một mình! Con hận mẹ”.

Nước mắt anh đã rơi. Đúng khoảnh khắc chạm vào mặt kính của bồn tắm, bỗng nhiên khung cảnh đều thay đổi, mọi thứ trước mắt đều biến mất. Ánh mặt trời chiếu vào từ trên ban công, bên ngoài vẳng lại giọng hát của người con gái trong đĩa hát... Một người con gái đang ngồi trước bàn trang điểm, mái tóc dài xõa xuống, một khuôn mặt diễm lệ xuất hiện trong gương giống như bông hoa lan nở rộ lúc nửa đêm vậy.

Tiểu Mộ sửng sốt nhìn người con gái đó, là mẹ anh. Bà vẫn trẻ như thế, anh đang đứng sau lưng bà, nhưng bà không hề hay biết.

Trong gương không phản chiếu bóng anh. Anh dường như đang đứng ở chỗ nào đó trong không gian này để ngắm nhìn người mẹ xinh đẹp.

Từng cảnh từng cảnh bắt đầu hiện ra trong gương, là cảnh tượng khi mẹ đang sống trong nhung lụa giu sang, rồi hình ảnh mẹ thời niên thiếu đang ngồi trên chiếc xích đu rất lớn, đang nghịch hoa ở sau vườn. Một người đàn ông trung niên lặng lẽ đứng trên chiếc cầu nhỏ ngắm nhìn khoảng sân rộng, ánh mắt tự cao tự đại, và cơ hồ mọi thứ đều thuộc về ông ta.

Thiếu nữ đứng dậy, nhõng nhẽo nói: “To gan, đây là nhà tôi, không cho phép ông ngắm nhìn như thế”

“Ha ha, cô tên là gì?”

“Vì sao tôi phải nói cho ông?”

“Bởi vì sẽ có một ngày, không chỉ tòa nhà này mà ngay cả cô cũng sẽ thuộc về ta.”

“Khẩu khí lớn đấy! Ông tên là gì?”

Mặt người đàn ông trung niên kia cúi xuống, ánh mắt sắc như lưỡi dao đâm vào trái tim người thiếu nữ: “Thượng Quan Nho! Cô có bằng lòng đi cùng ta không?”

Mặt thiếu nữ ửng hồng, phía sau vẳng lại tiếng gọi của bà vú: “Tiểu thư Minh Châu, ông chủ gọi cô”.

“Minh Châu, cô quả nhiên là viên ngọc sáng nhất trong tòa nhà này.”

Lần đầu tiên Minh Châu nghe thấy có người trực tiếp gọi tên mình. Vì thế trong lòng chợt xao động, không dám tiếp tục nói chuyện nữa mà vội quay đầu bỏ chạy. Chiếc áo dài trắng bạc dịu dàng ôm lấy cơ thể thanh xuân, trông giống như bông hoa lan trắng đang nở, treo ở cành cao nhất trên cây trong đại viện này, được người đời ái mộ.

Năm đó, trong thành phố xuất hiện một hào phú mới nổi, mọi người gọi là Thượng Quan Nho. Vốn liếng rất hùng hậu, thủ đoạn và đầu óc làm ăn của ông ta khiến những thương nhân già đều phải bái phục.

Rất nhiều người lũ lượt đầu quân cho Thượng Quan Nho, vì không muốn gây thù chuốc oán đến khuynh gia bại sản nên ai nấy đều phục tùng ông ta. Trong thành chỉ có nhà họ Lý dám đối kháng, nhưng Lý gia cũng tự biết, cuộc đối đầu này sẽ không tiếp tục được lâu, họ sẽ thảm bại.

Ông chủ Lý và Thượng Quan Nho đang ngồi thưởng trà trước sườn núi dựng đứng xanh biếc, cùng bàn luận về cuộc chiến ác liệt này khi nào kết thúc. Thượng Quan Nho giơ hai đầu ngón tay, yêu cầu của ông ta chỉ có hai thứ là đại viện nhà họ Lý và tiểu thư Minh Châu của Lý gia

Ông chủ Lý phẩy tay áo bỏ đi. Đại viện mất rồi có thể xây lại, còn Minh Châu, cô con gái duy nhất mãi đến lúc về già mới sinh được, sao có thể tặng cho kẻ địch.

Thương trường như chiến trường, binh bại như núi đổ, một đêm ông chủ Lý hô to: “Thượng Quan Nho, mối hận này đời sau ta sẽ báo”, rồi thổ huyết mà chết. Ông chủ Lý vừa mất đại viện liền bị Thượng Quan Nho mua lại.

Lúc bước đến đầu cầu, trông thấy trên chiếc xích đu vẫn là thiếu nữ ngồi đó trông rất giống Minh Châu. Mặc dù gia cảnh đã lụn bại, nhưng hào quang mà nàng thiếu nữ đó tỏa ra lại không hề giảm. Chiếc áo tang màu trắng, ngay cả bông hoa trắng trên đầu cũng đoan trang đến mức khiến người ta ngộp thở.

Minh Châu bước từng bước tới trước mặt Thượng Quan Nho, cúi người nói: “Đại viện để cho ông, xin ông hãy cho người nhà tôi một chỗ nương thân”.

Thượng Quan Nho nhìn khuôn mặt đẹp lộng lẫy nhưng nhuốm màu đau thương của cô liền vẫy tay một cái, đầy tớ lui hết ra khỏi đại viện.

“Người xưa nói, một nụ cười đáng giá ngàn vàng, ta không dám bảo cô cười, nhưng một lời của cô cũng đáng giá ngàn vàng rồi.”

Minh Châu từ từ cúi người hành lễ, nhưng một luồng sáng trắng hiện ra đằng sau tay áo cô. Con dao mà cô đã giấu lao thẳng đến ngực Thượng Quan Nho.

Nhưng không ngờ con dao đó chợt dừng giữa không trung,

Thượng Quan Nho đã đưa tay ra nắm lấy lưỡi dao. Máu chảy ròng ròng qua kẽ tay, nhỏ xuống nền đá xanh trên cầu.

“Ông cho rằng tôi sẽ cúi đầu trước ông, để mong ông cho một chốn dung thân sao? Lý gia chúng tôi chưa đến mức thấp hèn như thế.” Minh Châu thấy hành thích không thành liền quay ngược mũi dao đâm lên ngực mình rồi từ từ quỵ xuống: “Đời tôi không báo được thù cho cha, con cháu đời sau vẫn phải báo”.

Người con gái đó từ từ ngã xuống bụi hoa hải đường.

“Mau cứu tiểu thư, bất luận bằng cách nào!”, trong sân vang lên tiếng kêu gào của Thượng Quan Nho.

Tuy mạng của Minh Châu được cứu nhưng cô nhất thực. Thượng Quan Nho bê cháo đến trước giường, cũng không nhìn cô, chỉ nói: “Có đời sau hay không còn chưa biết, nhưng tôi chỉ biết, nếu đời tôi có thù giết cha thì tôi nhất định sẽ báo, và đương nhiên tôi cũng đã báo. Năm đó cha tôi chỉ là một thủ quỹ của nhà họ Lý, gia đình cô mắc nợ nhưng lại đổ hết lên đầu cha tôi, cha tôi cũng vì tức mà chết, thù này tôi đã báo rồi”.

Bát cháo vàng quánh thơm phức đặt trong chiếc khay.

“Nếu cô thực sự có chí khí, thì hãy tiếp tục sống để báo thù, chứ không phải là học theo cách mà các cô gái ngu xuẩn vẫn hay làm là tự mình tìm đến cái chết.”

Chỉ vì câu nói này mà Minh Châu liền mở mắt, đầy hận thù nhìn người đàn ông đang thổi sáo trước giường kia. Đất trời bên ngoài đang đua nhau khoe sắc.

Minh Châu không rời khỏi đại viện mà trở thành người đàn bà thứ hai của Thượng Quan Nho. Sống trong đại viện thâm sâu này, mưa gió bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Thế giới ngoài kia có biến hóa ra sao cũng không liên quan đến cô. Ý chí sinh tồn của cô chính là tìm cơ hội thích hợp nhất để giết chết Thượng quan Nho.

Cùng với sự ra đời của Tiểu Mộ, cô cũng có tất cả. Gắng giữ gìn sắc đẹp thanh xuân của mình, nhưng lại chẳng cách nào có được người đàn ông kia. Ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô đã bị rung động sâu sắc. Nụ cười, hơi ấm trên cơ thể cùng đôi môi ngọt ngào của người đàn ông kia, tất cả đều đã in đậm trong tâm hồn cô.

Hận không thể hận, yêu không thể yêu, thù không thể báo, ân cũng không thể tiếp tục, cô liền đổ đầy nước vào bồn tắm. Sau đó buông dài mái tóc và ngồi trên bàn trang điểm, uống mấy ngụm rượu hồng, rồi ngân nga hát bài hát đó, ngắm nhìn đứa con trai đã say ngủ rồi hôn nó đầy yêu thương.

Bất ngờ, cô nhảy vào bồn tắm lớn.

Tiểu Mộ giật mình tỉnh dậy. Anh tìm mọi cách ngăn mẹ lại, nhưng hết lần này đến lần khác, ngón tay anh đều tuột khỏi cơ thể mẹ. Tiếng gọi yếu ớt đau đớn của đứa con trai, người mẹ cũng không nghe thấy. Đó đều là ảo giác, không phải sự thật.

Anh chỉ có thể giương mắt nhìn mẹ trong chiếc bồn tắm lớn, lặng lẽ vô hồn, chẳng thể cứu được nữa, quá khứ đã qua không thể bù đắp.

Cơ thể xinh đẹp của Minh Châu đang dần chìm xuống nước, nhưng cô vẫn ngước đầu nhắm mắt nghe nhạc. Cô nghĩ đến những ký ức tươi đẹp của ngày trước, giọt nước mắt long lanh chảy trên má. Bất chợt cô vùi đầu xuống nước, chân tay khua khoắng không ngừng, cơ thể cũng dần chìm xuống, hình như không còn sức để đỡ lấy cơ thể mình.

Cô từ từ trượt xuống, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt vào cạnh bồn tắm. Miệng vẫn mấp máy như đang nói lời nào đó. Đây là triệu chứng của cơn đau tim, là căn bệnh di truyền trong dòng họ cô, là kiếp nạn của đời cô.

Tiểu Mộ không biết cầu cứu ai chỉ biết giương mắt nhìn người mẹ đang lên cơn đau tim mà chẳng thể giúp được gì. Cả cơ thể Minh Châu đã ngập trong lòng bồn tắm. Nước vẫn đang róc rách chảy. Bàn tay nắm chặt vào mép bồn tắm cuối cùng cũng tuột mất.

Xuyên qua thành bồn tắm có thể nhìn thấy Minh Châu đang ngẩng mặt nhìn trời. Cơ thể đã chìm xuống đáy nước, tóc xõa tứ phía giống như một con rắn nhỏ đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Mộ nhìn ra chỉ thấy một bé trai khoảng bốn năm tuổi đẩy cửa phòng tắm. Tiểu Mộ biết bé trai có tướng mạo thanh tú cùng đôi mắt trong suốt như thủy tinh kia chính là mình. Anh muốn chặn tầm nhìn của đứa bé đó lại, không cho nó nhìn thấy cảnh trong bồn tắm.

Nhưng cậu bé lại đi xuyên qua người anh, đi về phía bồn tắm, Tiểu Mộ mặt đầm đìa nước mắt gọi to: “Đừng, đừng nhìn”.

Cậu bé kia đứng sững trước bồn tắm đang chứa người mẹ đã chết của mình. Cậu ta trợn trừng mắt, sợ hãi đến mức mắt không động đậy.

Giây phút đó, người mẹ mang khuôn mặt đẹp vô cùng, ánh mắt yên bình nhìn cậu từ đáy nước, từ bi như thánh mẫu. Nhưng cậu bé đã quỳ xuống, ngước mắt nhìn chằm chằm vào người mẹ trong bồn tắm lớn, miệng lầm bầm: “Mẹ, vì sao mẹ lại vứt bỏ Tiểu Mộ? Mẹ, sau này Tiểu Mộ sẽ nghe lời, mẹ đừng đi”.

Cậu bé này cho rằng người mẹ đã vứt bỏ mình để rời khỏi thế gian, bởi vì ngày ngày cậu đều nghe thấy tiếng khóc thút thít của mẹ. Nhưng cậu không hề biết tiếng thút thít này là bởi quá yêu, chứ không phải vì tuyệt vọng khi không thể báo thù.

Tiểu Mộ cúi người, luôn miệng nói với cậu bé: “Không phải đâu, mẹ không vứt bỏ em, đây là ngoài ý muốn”.

Cậu bé kia lại nói: “Mẹ, cầu xin mẹ đừng bao giờ rờ con”.

Tiểu Mộ nhìn thấy một người con gái đang từ từ ngồi dậy bên trong bồn tắm lớn.

Đó không phải là người mà là linh hồn của mẹ. Vì sự khẩn cầu của đứa trẻ mà người mẹ không thể siêu thoát, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ từ phía sau, bám theo chẳng rời.

Tiểu Mộ nhìn nụ cười của người phụ nữ đó. Nụ cười tuy thiếu sinh khí nhưng lại rất đỗi dịu dàng. Thì ra mẹ chưa bao giờ rời xa anh, còn anh lại rơi xuống địa ngục tối tăm, bởi anh đã già không biết bao nhiêu người.

Tiểu Mộ tiến lên phía trước chạm vào má mẹ. Khoảnh khắc tay chạm vào, mọi ảo giác xung quanh đều biến mất, chỉ có chiếc bồn tắm lớn vẫn đựng đầy nước. Tiểu Mộ như điên dại nhoài người ôm lấy cô gái đã chìm xuống đáy bồn tắm lớn kia, vừa ôm vừa gọi: “Không, mẹ, mẹ vẫn cứu được”.

Lạc Uyển ho sặc sụa, khuôn mặt đã ngấm nước trở nên tái mét. Chỉ thêm một phút nữa thôi trái tim cô sẽ ngừng đập. Nhưng Tiểu Mộ đã ôm lấy cô, nhìn cô mở mắt và mừng rỡ nói: “Mẹ không sao. Trời ạ! Mẹ không sao thì tốt rồi”.

Tiểu Mộ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lý Đại Lộ đang dùng súng chỉa vào đầu mình, lạnh lùng nói: “Đưa Lạc Uyển cho Thượng Quan Lưu Vân”. Ánh mắt Tiểu Mộ dần sáng trong trở lại, anh đã thoát ra khỏi ảo giác, anh nhìn Lý Đại Lộ liền cười rồi nói: “Tôi lúc nào cũng coi thường anh, cho rằng anh chẳng qua chỉ là một thằng chuyên lừa ăn lừa uống, nhưng tôi phải thừa nhận, cũng có lúc tôi sai”.

Thượng Quan Lưu Vân nhìn thấy Thẩm Cơ bên trong hộp kính sắp không cứu được nữa, vội nói với Tiểu Mộ: “Mau thả Thẩm Cơ, cô ta sắp không chống đỡ được nữa rồi”.

Tiểu Mộ chuyển Lạc Uyển cho Thượng Quan Lưu Vân, bước đến bên cạnh chiếc hộp thủy tinh đựng Thẩm Cơ, quay đầu lại nói: “Cô gái này không phải là người tốt, để cô ta chết cũng có sao?”.

“Cho dù là người tốt hay người xấu, chúng ta đều không có quyền tước bỏ mạng sống của người khác, anh không thể giết người.” Súng của Lý Đại Lộ vẫn chĩa vào anh.

“Thôi được, bây giờ tôi cũng không muốn giết người nữa.” Tiểu Mộ ấn vào cái nút ẩn sâu trong tường. Một miếng thủy tinh đột ngột đổ ầm xuống, Thẩm Cơ từ trong đó ngã ra ngoài, rơi bịch xuống nền nhà. Được hít thở không khí trong lành khiến sắc mặt cô ta thay đổi.

Lý Đại Lộ vẫn chĩa súng vào Tiểu Mộ, vừa bước qua đỡ Thẩm Cơ vừa nói với Tiểu Mộ: “Tôi với anh đi tự thú!”.

Tiểu Mộ xoay đầu lại, hỏi Thượng Quan Lưu Vân: “Anh, anh cũng muốn em đi tự thú chứ?”.

Thượng Quan Lưu Vân đứng giữa hai người, không biết nên làm thế nào.

Tiểu Mộ cười nhạt, chỉ vào Thượng Quan Lưu Vân rồi nói: “Anh vẫn mãi không có sự quả quyết. Lúc nhỏ em cướp đồ chơi mà anh thích nhất, anh cũng chỉ lặng lẽ nhìn em như vậy. Sau này khi đã trưởng thành, em cướp bạn gái của anh, anh cũng nhìn em lặng im như vậy. Bây giờ em muốn giết người anh yêu thương nhất, anh vẫn lặng im nhìn em như thế. Khuyết điểm lớn nhất của anh là trái tim quá mềm yếu, không dám đưa ra bất cứ quyết định nào”.

Thượng Quan Lưu Vân mắt ngấn lệ nói: “Đúng, em nói đúng, anh không có được bản lĩnh, không nhẫn tâm, không được tự do như em. Lúc bà nói trong gia tộc chúng ta phải chọn một người để thừa kế gia nghiệp, anh đã đứng dậy, nhường lại không gian tự do tự tại để em đi làm những việc em thích. Bởi anh là anh trai em, mặc dù có lẽ em chưa từng coi anh là anh trai, nhưng anh là anh trai em, đây là sự thật, vĩnh viễn không thể thay đổi”.

Thượng Quan Lưu Vân không thể nói tiếp được nữa. Sự đau buồn trong đôi mắt anh còn thẳm sâu hơn cả lúc Lạc Uyển vừa nhìn thấy Tiểu Mộ. Sự ra đi của bà cùng những việc em trai đã làm gần như sắp đánh gục anh.

Trong phòng tranh đã hình thành hai phái, Lạc Uyển đã bình thường trở lại cùng Thẩm Cơ lảo đảo chạy về phía Lý Đại Lộ và Thượng Quan Lưu Vân. Lạc Uyển được Lý Đại Lộ ôm, còn Thượng Quan Lưu Vân nhìn thấy Thẩm Cơ đáng thương cũng chạy lại đỡ lấy cô ta.

Bốn người đều ngước ánh mắt nhìn Tiểu Mộ. Lý Đại Lộ vẫn cầm súng chĩa về phía anh ta, nhưng cả bốn người đều cảm thấy sợ người đàn ông tuấn tú này. Mặc dù anh ta không còn đủ sức giết người nữa, nhưng bốn người dường như vẫn cảm nhận được một sức mạnh đang đè nén chặt mình.

Sức mạnh đó cơ hồ càng lúc càng tăng, tay của Lý Đại Lộ bắt đầu run lên, rõ ràng cảm giác nguy hiểm cứ từng đợt từng đợt dội vào lòng anh. Đại Lộ liền vẫy tay, nói với Thượng Quan Lưu Vân: “Chúng ta đi!”.

Nhưng cùng với tiếng kêu sợ hãi của , mọi người đều sững lại. Thẩm Cơ chỉ vào những chiếc hộp thủy tinh trong phòng tranh, hét lên: “Họ động đậy rồi, họ động đậy rồi”.

Lý Đại Lộ quay đầu lại nhìn thì thấy những thi thể nữ trong các hộp thủy tinh ngâm chất lỏng treo trên tường kia cơ hồ đã sống trở lại với hàng ngàn hàng vạn con mắt đang nhìn đám người Lý Đại Lộ một cách hung dữ, giống như muốn bảo vệ bảo bối của mình vậy.

Thẩm Cơ sợ hãi, tinh thần hoảng loạn, cơ thể mềm nhũn rồi ngã vào lòng Thượng Quan Lưu Vân.

Lạc Uyển và Lý Đại Lộ vừa nắm chặt tay nhau vừa lùi lại phía sau. Nhưng đầu ngón tay của các thi thể nữ kia đang từ từ cử động, bắt đầu cầm nắm, có xác chết nữ bắt đầu cười nhõng nhẽo. Tiểu Mộ quay đầu lại để thưởng thức “Tuyệt tác” của mình. Lạc Uyển đã nhận ra các xác chết nữ kia đều trong tư thế giống tư thế trong bức tranh sơn dầu mà Tiểu Mộ đã vẽ.

Trái tim Lý Đại Lộ thắt lại, cảm giác này vô cùng kỳ lạ. Một đám xác chết đang khoe ra mọi tư thế ở bên trong chiếc hộp thủy tinh kia nhằm nịnh bợ Tiểu Mộ. Cảnh tượng kia đẹp đến mức đáng sợ, đến mức khiến người ta muốn bỏ chạy.

Tiểu Mộ lại bắt đầu chuyên tâm vẽ lên tấm vải trắng kia, cơ hồ mọi thứ trên thế giới đều không còn liên quan đến anh ta nữa.

Lý Đại Lộ khẽ ra hiệu ý bảo bốn người mau chạy ra ngoài. Họ đã từ từ lùi sát đến lối cửa ra, Thượng Quan Lưu Vân kéo cánh cửa rồi định đỡ Thẩm Cơ đi ra.

Mọi hành động đều được tiến hành lặng lẽ, ai nấy đều sợ làm kinh động đến các thi thể nữ ngâm trong những chiếc hộp thủy tinh, và cả Tiểu Mộ đang say sưa sáng tác tranh giữa đám thi thể kia.

Thượng Quan Lưu Vân lôi Thẩm Cơ đến bên cạnh cánh cửa đã mở, đang bước ra được một nửa thì dường như Thẩm Cơ bất ngờ tỉnh lại khi phải chịu đựng nỗi sợ hãi từ cơn gió lạnh ban đêm thổi vào, mà hét to: “Tôi đang ở đâu đây?”.

Nếu ánh mắt của Lý Đại Lộ có thể phun lửa thì Thẩm Cơ đã sớm trở thành lợn quay rồi.

Không kịp nữa, các thi thể đang say đắm trong phòng tranh nhất loạt quay đầu nhìn bốn người bằng ánh mắt căm hận. Còn Tiểu Mộ khẽ nhíu mày vẽ rất không hài lòng về việc các xác chết người mẫu kia không tôn trọng nghề nghiệp.

Vô số các cánh tay thò xuyên qua lớp thủy tinh chống đạn dễ dàng như xuyên qua lớp không khí, tiếp đó là những đôi chân thon dài. Điều kỳ lạ là các xác chết vừa gặp gió thì bắt đầu thối rữa, dung nhan tươi mới giống như hoa nở lúc đẹp nhất kia, trong thoáng chốc đã lụi tàn như màu của tàn tro, tóc tai rụng hết, răng long ra, da trở nên nhăn nheo.

Rời khỏi chất lỏng mà Tiểu Mộ đã đặc chế kia, bọn họ chẳng qua chỉ là một cái xác bình thường. Thế nhưng nhiều xác chết cứ từ từ bước ra từ trong hộp, lại còn tràn ra cửa, thực sự không thoải mái chút nào.

Lý Đại Lộ gào lên “Chạy”, rồi ôm lấy Lạc Uyển bỏ chạy như điên. Vừa đến gần cánh cửa cạnh ban công, một tay kéo mở cửa, chạy được mấy bước. Chẳng hiểu sao đột nhiên lại chạy trở lại, vừa hay va vào Thượng Quan Lưu Vân đang ôm Thẩm Cơ, Thượng Quan Lưu Vân trách cứ hỏi: “Sao không xuống?”

Lý Đại Lộ chỉ vào cầu thang nói: “Có bản lĩnh, anh xuống trước đi!”.

Thượng Quan Lưu Vân thò đầu nhìn xuống. Trời ơi! Phía dưới cầu thang chi chít bóng người, chen chúc từ trên ban công xuống tận phía dưới, từng chỗ rẽ kia đều có bóng người, ban đêm ở đâu ra lắm người thế? Đám người này còn đang chạy lên trên, bây giờ mà chạy xuống chẳng phải là tìm đến cái chết sao!

Anh ta cũng lùi trở lại, im lặng hồi lâu không nói gì. Lý Đại Lộ thấy vậy liền kéo anh ta rồi đưa cho một thanh sắt không biết vớ được ở chỗ nào. Hai người đàn ông để hai cô gái đứng cạnh ban công rồi nắm chặt thanh sắt trong tay, đứng kề vai nhau. Ai cũng biết thanh sắt này không thể đánh nổi số đông xác chết kia, nếu cố gắng đi xuống cũng chỉ là một con đường chết. Nhưng, nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác, phía sau còn có hai cô gái cần được bảo vệ nữa. Lúc này đây đàn ông mà không dũng cảm ra mặt thì thật uổng phí làm đấng nam nhi.

Lạc Uyển khẽ đứng đậy. Gió đêm bên ngoài táp vào mặt cô, ánh đèn điện bên dưới hình như rất sáng, cô ngoái đầu xuống nhìn bãi đỗ xe bên dưới, xe nào xe nấy trông nhỏ như con kiến. Cô đã xác định rõ, nếu thấy tình hình có gì bất ổn cô sẽ nhảy từ chỗ này xuống là được, tránh làm liên lụy đến hai người đàn ông này. Họ có thể tháo chạy được thì để cho họ tháo chạy.

Thẩm Cơ lại đứng dựa sát vào Thượng Quan Lưu Vân cất giọng nũng nịu. Giọng nói đó được phát ra vào lúc này nghe chối tai vô cùng, giống như có dao đâm vào màng nhĩ vậy.

Đám thi thể nữ kia ùn ùn kéo ra từ phòng tranh. Vòng vây càng lúc càng nhỏ lại, ngón tay của Lý Đại Lộ và Thượng Quan Lưu Vân đều đã trắng bệch nhưng vẫn ra sức nắm chặt thanh sắt.

Đám xác chết kia mang khuôn mặt vô cảm. Trước tình hình vòng vây càng lúc càng nhỏ lại thì dù không bị ăn mất, bốn người Lý Đại Lộ cũng sẽ bị bóp nghẹt đến chết.

Vậy mà vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, những xác chết kia đột nhiên không động đậy nữa mà quay đầu nhìn vào một chỗ. Mấy người Lạc Uyển cũng nhìn theo, chỉ thấy Tiểu Mộ đang đứng cạnh mép ban công, trông thật cao lớn hùng vĩ giống như con chim chuẩn bị sải cánh bay trong không trung. Hai tay dang rộng, vẻ mặt tươi cười, nhìn qua bên này.

“Không”, Lạc Uyển thét lên một tiếng, “Đừng, Tiểu Mộ, đừng đứng đó, rất nguy hiểm”.

Thượng Quan Lưu Vân ném thanh sắt xuống, định chạy đến liền bị Lý Đại Lộ ngăn lại. Thượng Quan Lưu Vân vừa giằng ra vừa gào: “Xuống đây, Tiểu Mộ, có chuyện gì chúng ta hãy cùng nhau nói, em mau xuống đi”.

Tiểu Mộ vẻ mặt rạng ngời, lặng lẽ nhìn Lạc Uyển, nhẹ nhàng nói: “Anh, Lạc Uyển, em không quay đầu lại được nữa”.

“Tiểu Mộ, anh đừng làm chuyện ngu ngốc”, Lạc Uyển đã lạc giọng. Những xác chết nữ kia đang chen lấn nhau chạy về phía Tiễu Mộ. Mặc dù họ đều đã chết bởi bàn tay người đàn ông này, nhưng họ vẫn say đắm anh.

“Anh, nếu có kiếp sau, anh hãy nhường Lạc Uyển cho em, anh vẫn làm anh trai của em có được không?”, Tiểu Mộ cười rồi nói với Thượng Quan Lưu Vân. Nụ cười tinh nghịch đó giống như năm ấy Tiểu Mộ cầm quả táo đưa cho anh ăn, nhưng trước khi đưa cho anh, cậu còn cắn một miếng thật to.

Thượng Quan Lưu Vân đã giằng ra được liền chạy như bay đến. Giờ phút này anh biết rằng, bất luận Tiểu Mộ có làm chuyện gì không phải với anh thì anh đều không hận, không trách cậu ấy, đây mới chính là tình cảm anh em máu mủ thực sự. Trong lòng anh, Tiểu Mộ mãi mãi là đứa em trai đáng yêu, tinh nghịch và hiền lành luôn ỷ lại vào anh. Vì thế dù nó đã làm chuyện gì, anh cũng không thất vọng về nó.

Vào khoảnh khắc này, Thượng Quan Lưu Vân đã hiểu vì sao bà lại lựa chọn cái chết để cứu rỗi linh hồn Tiểu Mộ. Nếu người thân của anh đang chịu đau khổ trong địa ngục, linh hồn đang đi lạc lối cũng sẽ dùng tất cả để đánh đổi.

Thượng Quan Lưu Vân vừa chạy vừa gào: “Tiểu Mộ, đừng sợ!”.

Tiểu Mộ cười đầy mãn nguyện rồi lại đưa mắt nhìn Lạc Uyển, ánh mắt lặng lẽ không nói nên lời, nhưng ngàn vạn lần cũng chỉ là một lời xin lỗi, anh không cố ý làm hại cô, chỉ vì anh yêu cô, muốn vẻ đẹp của cô mãi được vĩnh hằng.

Lạc Uyển cũng lặng lẽ nhìn Tiểu Mộ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô biết mình không thể cứu được anh, tội lỗi như vậy không ai có thể giúp nỗi, chỉ có tự anh.

Cơ thể Tiểu Mộ dần đổ về phía sau, giống như một chú chim đang lao mình vào màn đêm đen kịt. Cuối cùng linh hồn anh cũng có thể tự do bay lượn, sẽ không còn bị vướng bận vì những chuyện đã xảy ra. Đôi mắt Tiểu Mộ đang hướng lên trên, nhìn thấy giọt nước mắt của anh trai. Thượng Quan Lưu Vân nhìn gương mặt ngã ra sau của Tiểu Mộ, anh chìa tay ra nhưng Tiểu Mộ đã rơi xuống, giọt nước mắt kia xuyên vào tim gan, đuổi theo Tiểu Mộ.

Các xác chết trên ban công kia đau đớn vô cùng. Họ cũng lao mình nhảy xuống theo Tiểu Mộ, vừa rời khỏi ban công tất cả những thi thể đó đều biến thành vô số các vì sao lấp lánh.

Trong lòng họ đã không còn sự cố chấp và vướng bận, họ đã thực sự được giải thoát.

Lạc Uyển và Lý Đại Lộ lặng lẽ đứng phía sau Thượng Quan Lưu Vân. Những vì sao sáng chói chiếu trên bầu trời đêm khiến dòng lệ trên mắt Lạc Uyển long lanh, đẹp vô cùng.