Cánh Cổng Phản Chiếu

Chương 9




Ban đêm ở thành phố, tiết trời khá mát, cơn mưa phùn ban ngày không thể cọ rựa hết sự dơ bẩn ở nơi đây nhưng cũng giúp cho nhiệt độ không khí giảm xuống vài độ.

Charles vừa đi vừa quan sát xung quanh. Trong đêm tối, ánh mắt của hắn đặc biệt sáng, thậm chí với một góc nhìn thích hợp người ta có thể thấy ánh trăng lóe ra từ đôi mắt ấy, một ánh sáng lạnh lẽo.

Ở hạ thành có rất nhiều vấn đề, rất nhiều tội phạm và rất nhiều tội ác. Cũng chính vì nơi đây vô cùng nguy hiểm, trong đêm tối mỗi người đều là thợ sẵn, đồng thời cũng là con mồi của kẻ khác. Vì vậy mọi người đều rất cản thận, vô cùng cảnh giác với thế giới này và không bao giờ mạo hiểm.

Lúc này, toàn thân Charles tỏa ra hơi thể nguy hiểm, thậm chí chính hắn còn không cảm nhận được. Nhưng những người sống ở đây đều có thể cảm thụ được.

Càng gần tới quảng trường trung tâm, những ngọn đèn ven đường càng sáng, những con ngõ nhỏ chằng chít ở hạ thành cũng dần dần hiện ra trước mắt Charles.

Cách đó không xa, trong một con ngõ nhỏ có phần sáng sủa, có mấy bóng người từ trong ngõ chiếu hắt ra, Charles đi tới đầu ngõ và nhìn qua.

Trong ngõ, một người đàn ông nằm dài trên mặt đất, đầu bê bết máu. Nhưng gã vẫn còn thở thoi thóp, vô cùng thê thảm. Trên mặt đất, máu vẫn đang chảy, nếu như gã không được cầm máu kịp thời thì sẽ không sống được bao lâu nữa.

Bốn gã thanh niên trên người mặc áo da có đính gai kim loại, đang đứng cạnh người đàn ông nọ. Mái tóc của những gã này bị nhuộm lòe loẹt, trên lông mày, xương gò má và quai hàm đều xỏ khuyên chi chít.

Bốn tên nghe thấy tiếng bước chân từ phía đầu ngõ thì đồng thời quay lại nhìn Charles.

Cả đám đang lục lọi quần áo người đàn ông kém may mắn, rồi không thèm đếm nhét vội một nắm tiền vào túi. Sau đó, chúng bước tới phía Charles.

Bầu trời tối đen và lạnh lẽo, tuy rằng thời gian này đã là cuối xuân đầu hè, nhưng trời vẫn rất lạnh.

Một chút gan lì cuối cùng của mùa đông cùng với con mưa phùn ban ngày khiến cho nhiệt độ hạ xuống rất thấp. Tuy rằng Charles vẫn còn trẻ, nhưng cũng không được như đám này, có thể mình trần khoác mỗi manh áo da không tay. Thế này thì lạnh quá đi chứ.

Một tên liếm lưỡi dao, một tên vung vẩy cây gậy thép, Charles lui lại hai bước, nói ra ý định của mình:

"Tôi tới tìm người, các anh có thấy..."

Hắn nói ngắn gọn, rồi tả lại hình dáng của Charly:

"... một cô bé như vậy đi qua đây không?"

"Đấy là em gái tôi, tôi không tìm thấy nó, nếu các anh nhìn thấy thì cho tôi biết với..."

Trong bốn đứa, tên nhỏ nhất chỉ tầm thiếu niên ngẫm nghĩ một thoáng rồi thật thà đáp:

"Hình như chưa thấy..."

Lời của nó còn chưa dứt, ở phía sau, tên thanh niên lớn tuổi hơn đã tát vào đầu gã, rồi vân vê con dao găm trong tay, nhìn Charles nói:

"Đưa tiền mặt đây, nếu không mày sẽ giống kia kìa..."

Ngón tay cái hắn chỉ ra sau, hướng về phía người đàn ông đang gục trên mặt đất.

Ánh mắt của Charles tập trung vào người tên nhỏ tuổi nhất hỏi lại:

"Cậu biết xung quanh đây là địa bàn của ai không?"

Có lẽ bởi vì cảm xúc và tư duy bị chấn động kịch liệt mà rất nhiều thứ lộn xộn trong đầu hắn dần dần hiện ra. Những thứ này có một phần hữu ích với hắn, còn phần lớn không có chút ý nghĩa nào.

Một mặt hắn cắn răng chịu đựng sự đau đớn do rất nhiều tin tức ập tới, một mặt phải xử lý tình huống trước mặt.

Tên thiếu niên há hốc miệng, ánh mắt hèn nhát liếc qua ba người phía trước, mắt gã run lên, không nói gì.

Là bởi vì bọn này sao?

Ánh mắt Charles rời khỏi tên thiếu niên này, chuyển tới người ba tên còn lại. Tên cầm đầu có mái tóc mào gà nhuộm bảy sắc cầu vồng, phần da đầu cạo trắng được xỏ vài cái khuyên kim loại tầm ba ngón tay.

Trên người hắn xở quá nhiều khuyên, nhìn đã muốn buồn nôn.

Hình như đầu mào gà đang tức giận, hắn vừa văng ra một lô xích xông những câu chửi bậy mà Charles không hiểu được, vừa nghiêng ngả cầm dao đâm tới Charles.

Ban đêm, hạ thành có chết vài người thì cũng chỉ như mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tay mà thôi. Sẽ chẳng có ai đoái hoài tới một kẻ đi ra ngoài sau tám giờ tối và chết nghẻo cả. Chết đơn giản chỉ là chết thôi.

Trong nhận thức của mọi người, ở hạ thành, sau tám giờ tối mà còn ra thì chẳng phải hạng người tốt lành gì.

Đây có thể là một định kiến đã bám rễ lâu ngày, nhưng không thể không nói nó cũng có căn cứ nhất định.

Nhìn con dao găm trong tay đối phương, Charles tiến lên một bước nhỏ, khiến cánh tay cầm dao của đầu mào gà bị nhỡ đà.

Thời điểm này tuyệt đối không được lùi lại. Lùi chỉ có một đường chết.

Trong nháy mắt, hai người xáp vào nhau. Đầu mào gà bắt đầu điều chỉnh phương hướng và khoảng cách, gã không kịp đâm ra một dao thật hiểm. Charles chụp được cổ tay gã, lôi về phía trước, ngay sau đó nhanh chóng dùng tay còn lại chụp được yết hầu đối phương.

Hắn khẽ dùng lực, chỉ nghe một tiếng rắc nhẹ vang lên, sau đó đầu mào gà ngã xuống đất.

Gã trở mình, quỳ sấp xuống, trán dí sát xuống đất, hai tay bụm cổ, khuôn mặt đỏ bừng đau đớn, dùng sức đớp từng ngụm không khí.

Nhưng mỗi lần gã hít thở, chỉ có thể nghe thấy tiếng "Khè...è..è.." hơi nhỏ.

Yết hầu bị đánh vỡ khiến khí quản bị nghẽn, sưng và sung huyết nhanh chóng rồi tắc lại. Nếu như thủ thuật và thiết bị y khoa chuyên biệt để cứu chữa, sự sông của đầu mào gà chỉ còn một trăm hai mươi giây đêm ngược mà thôi.

Charles xoay người, nhặt lấy con dao găm trên mặt đất, nhìn hai tên còn lại. Hai tên này đưa mắt nhìn nhau rồi lui lại mấy bước, vứt cây gậy trong tay xuống, quay người chạy trốn.

Chúng cướp bóc, hành hung thậm chí giết người. Nhưng sau chúng khi làm ác, lượng adrenaline tiết ra nhiều hơn khiến tim đập mạnh và ánh mắt bối rối lo lắng, khiến vẻ mặt chúng thay đổi rõ rệt.

Nhưng kẻ trước mặt chúng thì không. Kẻ lạ lẫm này giống như làm một việc bình thường, tựa như hít thở, uống nước. Khuôn mặt kẻ này vẫn lạnh tanh, không có bất kỳ thay đổi nào!

Sự hung ác của những người như chúng chỉ được thể hiện với những con người yếu đuối hơn mình. Chúng không phải kẻ mạnh, mà chỉ là kẻ yếu cầm vũ khí mà thôi. Cuối cùng thì vẫn là kẻ yếu.

Tên thiếu niên nhỏ tuổi nhất cũng muốn chạy, nhưng Charles đã nhanh tay tóm được cánh tay của nó:

"Địa bàn quanh đây là của ai?"

Nó nhìn sắc mặt đầu mào gà đang quỳ trên mặt đất đã tím tái, không thể nào hít thở bình thường. Sau đó, nó run rẩy nói ra một cái tên, hơn nữa còn nói cho Charles biết có thể đến đâu tìm. Rồi nó vừa kêu cha khóc mẹ, vừa chạy biến mất.

Tối hôm nay, mẹ của nó sẽ rất giận. Bởi vì thiếu niên mười mấy tuổi đầu mà còn đái dầm là một chuyện rất xấu hổ. Hàng xóm sẽ chế giễu con trai ba, chắc chắn vì sự giáo dục không tốt của gia đình mới xảy ra chuyện này.

Đương nhiên, những điều này chẳng liên quan gì tới Charles. Hắn kéo chặt quần áo trên người, tiếp tục đi tới quảng trường trung tâm.