09.
“Cậu Tạ uống quá chén rồi sao?” Giang Yến không nghĩ là thật, còn tưởng đối phương đang đùa.
Tạ Tùy híp mắt, tựa vào sô pha châm thêm một điếu thuốc khác: “Tôi rất tỉnh táo.”
Giang Yến sửng sốt mấy giây, thu lại nụ cười. Sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi. Hai người đối diện, bầu không khí trở nên dương cung bạt kiếm.
Không gian xung quanh trở nên căng thẳng, vừa rồi mọi người còn cười nói vui vẻ, bây giờ không một ai dám nói chuyện.
“Anh Tạ đừng đùa, tình cảm của tôi với bạn trai rất tốt, tôi còn chút chuyện xin phép đi trước, mọi người chơi tự nhiên nhé.”
Một khoảng không gian im lìm.
Tôi không ngồi yên được nữa, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Giang Yến nhận thấy giữa chúng tôi có gì đó không bình thường. Anh ta đứng lên ôm lấy eo tôi như đang ra oai, nói muốn đưa tôi về.
Thấy bộ dạng thân mật đó của bọn tôi, Tạ Tùy nổi giận. Ném điếu thuốc trong tay đi.
Đuôi lông mày sắc bén không hề che đi sự tức giận, tâm trạng gần như đã nhịn đến giới hạn.
Ngay lúc không ai để ý, anh ấy vung tay đấm một cái vào mặt Giang Yến: “Buông ra, đừng có đụng vào cô ấy!”
10.
Giang Yến bị đấm một cái làm cho lảo đảo, khóe miệng rách da, chảy máu.
Mặt mày Tạ Tùy u ám, nắm chặt nắm đấm muốn nện xuống tiếp. Tất cả mọi người xung quanh đều bu vào ngăn cản.
Tình thế hỗn loạn, tôi đứng chắn trước mặt Giang Yến, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh điên rồi à? Dựa vào đâu mà tùy tiện ra tay đánh người?”
Tạ Tùy thoáng tỉnh táo trở lại, anh ấy hét lớn đuổi tất cả mọi người ra ngoài. Sau đấy chỉ tay vào Giang Yến, thở phì phò, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Em bảo vệ cậu ta à, cậu ta cho em ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả? Em có biết cậu ta chính là thằng khốn chỉ xem em là thế thân không hả?!”
“Sao em ngốc như thế, Giang Yến hoa tâm lạm tình, cả đống chuyện xấu, cậu ta hẹn hò với em chỉ vì em giống bạn gái cũ của cậu ta mà thôi, cậu ta coi em là thế thân, là công cụ để kích thích người khác quay về!”
Hoa tâm lạm tình: Nó đề cập đến một thái độ và hành vi cảm xúc vô nguyên tắc và không tập trung. Cụ thể, thường đề cập đến việc thích nhiều đối tác cố định cùng một lúc (có hoặc không có tình cảm), trong khi tình cảm đa tình được thể hiện ở việc dễ dàng dành tình cảm cho một người và có thể nhanh chóng chuyển sang mối quan hệ tiếp theo sau khi mối quan hệ kết thúc.
Giang Yến lau máu tươi ở khóe miệng, cười lạnh: “Chuyện của bọn tôi thế nào, chưa đến phiên anh dạy dỗ tôi, anh là gì của cô ấy chứ?”
Chút lý trí còn sót lại của Tạ Tùy bị những lời này làm cho tan hết không còn chút gì, đáy mắt anh ấy đỏ ngầu, tức giận đến đỉnh điểm: “Không đến phiên? Con mẹ nó chứ tao đi tìm cô ấy sáu năm, mày nói xem tao là gì của cô ấy?”
Anh ấy túm chặt cổ áo Giang Yến, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, lại thêm một đấm nữa.
“Nhưng bây giờ cô ấy là bạn gái tôi!” Giang Yến cũng tức giận lao vào đánh trả.
Hai người họ đánh đấm túi bụi, tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy đến, chấm dứt trò hề này.
“Tạ Tùy, anh đủ rồi đấy.”
“Anh không cần vì tôi đòi lại công bằng gì cả!”
“Là tôi cam tâm tình nguyện, anh đừng quan tâm nữa được không?”
11.
Khoảnh khắc đó, tất cả tức giận trên mặt Tạ Tùy đều biến mất. Anh ấy sững người, nghiêng đầu sang chỗ khác, chết lặng nhìn tôi.
Giang Yến thừa cơ hội vung một đấm qua, còn không quên châm chọc: “Xía vào chuyện người khác.”
Trên tay anh ta có đeo nhẫn, một đấm này làm rách da vùng đuôi chân mày của Tạ Tùy.
Máu tươi từ chỗ đó chảy xuống, nhanh chóng thấm ướt nửa gương mặt.
Nhưng hình như Tạ Tùy không cảm nhận được đau đớn. Mặt mày anh ấy tái nhợt, chầm chậm ngước mắt nhìn tôi, hỏi: “Em thích cậu ta đến thế à?”
Tôi không trả lời, dứt khoát kéo Giang Yến đi thẳng.
Cánh cửa khép lại.
Cảm giác đau nhức hòa cùng ánh nước lập lòe trong đáy mắt đồng loạt kéo đến, Tạ Tùy có hơi buồn cười.
Buồn cười vì bản thân mình quá ngu.
Đuôi lông mày vẫn còn chảy máu, nhưng anh ấy không quan tâm.
Anh ấy cúi đầu sờ vào hình xăm con bướm ở cổ tay, tự mình lẩm bẩm: “Tạ Tùy, đáng đời mày, mày mới là thằng ngu.”
Nói rồi, hốc mắt anh ấy nóng lên, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Đến khi tôi xách theo túi ni lông đi vào lần nữa.
Tạ Tùy chán nản ngồi trong góc sô pha, một bàn tay che mắt, nước mắt từ khe hở ngón tay anh ấy rơi xuống.
Tôi im lặng đến gần, giúp anh ấy xử lý miệng vết thương.
Hai phút sau, miệng vết thương không chảy máu nữa. Nhưng nước mắt của Tạ Tùy vẫn chưa ngừng rơi, từng giọt từng giọt đánh mạnh vào trái tim tôi.
“Em đã nói, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi anh.”
“Em là đồ lừa đảo.”
Tôi cảm giác được có thứ gì đó vỡ vụn, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng nói: “Ừ, em đã lừa anh.”
“Em đối xử với anh không tốt, sau này anh đừng nhớ đến em nữa.”
12.
Lúc chúng tôi còn đang yêu, có lần Tạ Tuỳ đi xếp hàng mua trà sữa cho tôi.
Tôi đứng ở ven đường chờ anh ấy, tôi thấy ở đầu phố có một ông lão gánh chiếc giỏ trúc chứa đầy hoa nhài.
Khi đó, ở trên mạng đang nổi lên vòng tay làm bằng hoa nhài. Tôi cũng muốn đeo cặp với Tạ Tuỳ.
Tôi không kịp nói cho anh ấy một tiếng, vội vã đuổi theo ông lão đã sắp không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi quay lại, tôi nhìn thấy anh ấy không ngừng tìm kiếm mình trong dòng người. Bộ dạng nôn nóng như sắp phát điên.
Tôi vội vàng chạy đến.
Tạ Tuỳ nhanh chóng ôm chặt tôi vào lòng, tủi thân nói: “Bé ngoan, em chạy đi đâu vậy? Anh không tìm được em, gọi điện em cũng không nghe máy, anh tưởng em bỏ anh đi rồi.”
Anh ấy rất dính người, hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
Suốt ngày chỉ nghĩ lung tung, sợ một ngày nào đó tôi cảm thấy mệt mỏi sẽ vứt bỏ anh ấy.
Bạn bè cũng thường trêu chọc anh ấy chính là điển hình của những người yêu đương mù quáng.
Tôi nhón chân, hôn lên môi anh ấy, trấn an: “Xin lỗi anh, điện thoại của em để chế độ im lặng, em không có vứt bỏ anh mà.”
Tạ Tuỳ xoay người, bên trong đôi mắt đen nhánh chất chứa rất nhiều yêu thương.
Anh ấy cúi đầu tựa lên trán của tôi, hơi thở nóng bỏng.
Bắt tôi phải thề.
Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, nắm lấy cánh tay anh ấy, chân thành nói: “Em thề, vĩnh viễn sẽ không bao giờ vứt bỏ Tạ Tuỳ.”
Cuối cùng Tạ Tuỳ cũng hài lòng.
Anh ấy vùi đầu vào hõm cổ tôi, cánh tay không ngừng tăng thêm lực siết chặt eo tôi.
Gió thổi qua, mùi hương trên người anh ấy bay vào khoang mũi.
Nhịp tim của bọn tôi đập cùng một nhịp.
Khi đó, người nghiêm túc thề thốt là tôi.
Sau này, người nói chuyện không giữ lời cũng chính là tôi.
13.
Giang Yến vẫn còn đợi tôi.
Tôi từ trong hội sở đi ra, ngồi vào xe.
Thành phố bị bao phủ bởi những giọt mưa, chiếc xe lao trong màn mưa.
Suốt cả chặng đường không ai lên tiếng, khi sắp đến khu nhà của tôi anh ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Quan hệ của em với Tạ Tuỳ không đơn giản nhỉ.”
“Không phải chuyện của anh, đừng quên, chúng ta không được can thiệp chuyện của nhau.”
Anh ta không thuận theo không chịu ngừng, tiếp tục dò hỏi: “Em vẫn còn quan tâm anh ta, nếu không sao lại đi mua thuốc, còn quay lại giúp anh ta xử lý miệng vết thương.”
Giang Yến đưa tay chạm vào chỗ bị sưng lên trên mặt, tặc lưỡi một cái: “Anh ta ra tay cũng ác thật, chuyện hợp tác chắc ăn là tiêu tùng rồi, tôi còn bị đánh thảm như vậy, tốt xấu gì em cũng phải quan tâm tôi chút chứ, cứ mặc kệ tôi thế.”
“Tôi không muốn xen vào chuyện của anh, cũng không có nghĩa vụ đó.”
Trước mặt anh ta tôi vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng.
Tôi vừa nói xong, Giang Yến đã đánh lái sang trái, phanh xe thật gấp.
Nhìn chằm chằm tôi không hiểu chuyện gì nói: “Em không xen vào, hay là em không quan tâm?”
“Có gì khác nhau à?”
“Khác nhau nhiều đấy.”
Anh ta lộ ra vài phần cố chấp.
Nghe thế, tôi nở một nụ cười châm biếm: “Không phải anh định từ giả thành thật đấy chứ, vừa ý tôi à. Vậy bạn gái cũ của anh mà biết được, chỉ có thể khóc thôi.”
Im lặng mấy giây, Giang Yến lại tiếp tục khởi động xe: “Em nghĩ nhiều rồi, em lạnh lùng với tôi như vậy, tôi cũng chẳng phải người thích tự ngược, sao có thể có cảm giác gì với em.”
“Nghê Điệp, em làm giao dịch với tôi, không phải vì tiền.”
“Em vẫn còn quan tâm Tạ Tuỳ, nhưng lại muốn anh ta đau khổ hết hy vọng.”
“Tôi không nhìn rõ được em, cũng không đoán được em muốn làm gì.”
Tôi im lặng không trả lời.
Quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa xe, khung cảnh bên ngoài hết tối rồi lại sáng.
Chẳng sao cả.
Đau khổ thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
Bởi vì, tôi chắc chắn sẽ chết.
Mà sau khi tôi chết đi, Tạ Tuỳ cũng sẽ quên hết hồi ức có liên quan đến tôi.