01
Chuyện gặp lại Tạ Tùy tôi không hề có chuẩn bị.
Tiếng động cơ xe vang lên ầm ầm trong màn đêm yên tĩnh, chiếc xe màu đen lao nhanh như tên rời cung, lướt ngang qua đám người bọn tôi, phóng như bay chạy vòng vòng trên đường núi.
Trình Dạng đưa tài liệu sang: “Đám cậu ấm này đang huấn luyện dã ngoại, người ngồi bên trong chiếc Ferrari đen chạy đầu tiên kia là đối tượng phỏng vấn đêm nay.”
“Chỉ có mười phút thôi, trực tiếp hỏi như trong kịch bản là được.”
Người điều hành chịu trách nhiệm phỏng vấn đột nhiên viêm ruột thừa cấp tính, tôi tạm thời đến thay vị trí.
Hơn nửa đêm gió núi gào thét vẫn phải đợi. Điều này khiến tôi có chút tò mò thân phận của đối phương, mở tài liệu ra xem thử.
Ánh mắt tôi lướt qua tên đối phương, đột nhiên khựng lại _ Tạ Tùy.
Trình Dạng vẫn ở bên cạnh hào hứng giới thiệu: “Cô vừa về nước có khi không biết Tạ Tùy.”
“Anh ấy là quán quân của giải đua xe FIA GT1 vừa diễn ra, người sáng lập câu lạc bộ đua xe SUI, cũng là thái tử gia của tập đoàn nhà họ Tạ….”
Tôi im lặng không nói gì.
Thật ra tôi biết. Sáu năm trước tôi còn đá anh ấy. Anh ấy hận tôi thấu xương, đau lòng như muốn mất nửa cái mạng.
Tại sao người đêm nay bị viêm ruột thừa cấp tính lại không phải là tôi cơ chứ….aaaaaa.
02.
Tôi muốn chạy, nhưng đã chậm một bước.
Chiếc xe Ferrari màu đen lao nhanh qua vạch đích, sau đó mạnh mẽ quay đầu, phóng nhanh trên đoạn đường ngoằn ngoèo lao thẳng về phía tôi.
Tiếng động cơ xe ầm ầm, khoảng cách quá ngắn, đèn xe sáng choang chiếu đến làm tôi như bị đóng đinh tại chỗ, đầu óc đình trệ, toàn thân rét run, anh ấy định tông chết tôi đấy à?
m thanh lốp xe cọ xát với mặt đường vang lên chói tai, chiếc xe thắng gấp, cách tôi còn chưa đến một mét.
Trình Dạng sợ hãi, nhanh chóng chạy đến hỏi xem tôi có sao không.
Mặt mày tôi trắng bệch, lắc đầu. Đám cậu ấm phía sau cũng xuống xe bu đến đây, “Anh Tùy, chơi máu vậy, dọa người ta sợ rồi kìa.”
Cửa xe mở ra, người cầm đầu mặc bộ đồ đua màu đỏ. Cởi mũ bảo hiểm tùy ý kẹp ở khủy tay, những sợi tóc trên trán hơi ướt.
Giọng điệu của Tạ Tùy nhàn nhạt: “Thành thật xin lỗi, tôi không chú ý là có người.”
Anh thay đổi rồi, giữa lông mày sinh ra cảm giác lạnh lùng khó gần.
Nếu đã trốn không thoát, vậy thì đối mặt thôi.
Tôi mỉm cười: “Anh Tạ, tôi là người phụ trách phỏng vấn anh buổi tối hôm nay, Nghê Điệp.”
Tạ Tùy ồ một tiếng, cười lạnh: “Trợ lý bị làm sao vậy, tiết mục tào lao gì cũng nhận là sao.”
03.
Tạ Tùy không hề phối hợp. Vốn chỉ cần phỏng vấn 10 phút là xong, anh ấy cứ nhất quyết đòi về khách sạn phỏng vấn.
Sợ tôi bực mình quẳng gánh giữa đường không lo. Trên đường đi Trình Dạng không ngừng an ủi: “Bình thường Tạ Tùy không chấp nhận phỏng vấn ngoài đâu, chuyên mục của bọn mình may mắn lắm đó.”
“Xếp hạng lượt xem kỳ này chắc chắn ổn, cố nhịn một chút.”
Lấy đại cuộc làm trọng đi vậy.
Đến khách sạn, Trình Dạng bận rộn lắp đặt kiểm tra các thiết bị quay chụp cẩn thận.
Đợi một lúc, Tạ Tùy thay quần áo xong, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.
Mấy câu đầu đa phần đều hỏi về công việc cuộc sống, với cả là việc sắp xếp lịch trình thi đấu của sáu tháng cuối năm.
Tạ Tùy ngồi vắt chân trên sô pha, chậm rãi trả lời từng câu.
Mọi thứ xem như thuận lợi. Nhưng câu hỏi nhanh chóng đi hơi xa.
Đón nhận ánh mắt nóng như lửa của anh ấy, tôi đọc kịch bản đầy cứng nhắc:
“Trên mạng lan truyền lúc còn học đại học anh có một mối tình rất sâu đậm, còn là mối tình đầu.”
“Có tiện tiết lộ nguyên nhân chia tay với mối tình đầu của mình là gì không?”
Tạ Tùy không trả lời, cũng không nói gì. Chỉ nhìn tôi. Một lúc sau, vành mắt dần đỏ lên, lạnh lùng nhìn tôi: “Không biết.”
“Tôi cũng muốn biết tại sao cô ấy lại đột nhiên ngó lơ tôi.”
04.
Những câu hỏi phía sau càng lúc càng xoáy sâu vào vấn đề tình cảm riêng tư hơn, tôi không thể nói ra khỏi miệng.
Hỏi không nổi nữa: “Cảm ơn anh Tạ đã phối hợp, tôi không còn câu hỏi gì nữa.”
Tôi đứng dậy rời đi, mặt mày Trình Dạng tràn đầy nuối tiếc, cứ nhắc mãi cho đến lúc ra tận bãi đổ xe: “Anh ấy còn chưa bảo ngừng, sao cô không hỏi tiếp?”
Tôi nói: “Không dám hỏi nữa, mấy cậu ấm nhà giàu này mà nổi điên cũng không tốt lắm.”
Tạ Tùy mà nóng nảy thì đúng là mọi người sẽ gặp xui xẻo thật. Lúc còn đi học anh ấy kiêu căng khó bảo, cả người từ trên xuống dưới như mắc bệnh thiếu gia.
Nhưng chỉ làm nũng, ngoan ngoãn phục tùng mình tôi. Mọi người xung quanh đều nói anh ấy yêu đương mù quáng, hết thuốc chữa.
Vừa mới lên xe.
Trình Dạng bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng có một cây bút ghi âm còn sót lại ở trong chưa cầm đi.
Tôi không muốn đi lấy, cảm thấy là do Tạ Tùy cố ý. Nhưng thấy Trình Dạng ôm máy móc mệt sắp xỉu, tôi chỉ có thể đi một chuyến.
Trong phòng không bật đèn, tối om.
Tạ Tùy ngồi trên sô pha, mặt không biểu cảm vuốt ve cây bút ghi âm.
“Không cùng tôi ôn lại chuyện cũ sao?”
“Tôi đang vội, để lần sau đi.”
Tôi vội vàng lấy cây bút ghi âm trong tay anh ấy, nhanh chóng quay đi, nhưng Tạ Tùy lại bất ngờ đứng dậy nắm lấy cổ tay tôi: “Em còn dám quay về sao.”
Đôi mắt anh ấy đen như mực, tràn ngập oán trách.