Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 51: Lời tỏ tình




Nói xong câu đó tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng khi nhìn lại Bảo Nam thì thấy em ấy dường như đang say nắng vì những lời nói của tôi vậy, mặt ngu ngơ như người chơi đá.

Im lặng mở hồi lâu thì chúng tôi nói với nhau rất nhiều chuyện từ trên trời cho đến dưới đất. Và Tất nhiên chúng tôi chỉ dám nói nhỏ nhẹ với nhau thôi vì sợ có người nghe thấy.

Sau một hồi nói chuyện tôi cũng biết được, gia đình của em Bảo Nam này. Em ấy ở nhà ở gần trường cấp hai, cha thì làm hồ, mẹ thì làm công nhân. Kinh tế gia đình cũng thuộc loại trung bình, đủ ăn đủ mặc.

Tôi cũng biết được người ăn hiếp em ấy là ai, cái tên nhóc đại ca đó có tên là Đinh Hạo, thằng nhóc này là trùm trường cấp hai. Nó ỷ mẹ của nó làm phó hiệu trưởng trường cấp ba nên không xem ai ra gì cả, đến cả mấy thầy cô nó còn đánh huống chi là mấy đứa học sinh bình thường như Bảo Nam.

Cho thấy em Bảo Nam chỉ là một nạn nhân của Định Hạo mà thôi, có lẽ còn rất nhiều em học sinh khác bị Định Hạo bắt nạt.

Nghe Bảo Nam nói là hôm trước Đinh Hạo cũng dẫn cả bọn vào giờ này mà đi tìm tôi mà không thấy, còn hôm nay chủ yếu là do Đinh Hạo này muốn vào đây chơi chứ không phải là tìm tôi.

Tôi hôm nay Đinh Hạo muốn tìm mẹ đây mà, nhớ hai bình sữa của bà ấy? Buồn cười mẹ nó đang cùng hai học tỷ hậu hạ cái ông thầy hiệu trưởng có thời gian đâu mà lo cho thằng con ngỗ nghịch như nó chứ.

- Bảo Nam! Em muốn trả thù không?

Tôi chép miệng một cái rồi lấy cây gậy dẫn đường của mình chống xuống đất, đặc hai lên đầu của gậy. Hai mắt híp lại thành một đường cong rồi đôi môi hé mở nở một nụ cười nham hiểm.

Tuy mắt đã thấy được nhưng thối quen chống gậy này tôi không bỏ được, chắc tôi giờ này tôi giống một con cáo già lắm đây.

- Em có thể làm gì chứ? Bọn nó có quyền có thế…

- Bọn nó có thường nói chuyện hay tiếp xúc nhiều với em không? - Tôi không để ý thái độ do dự của Bảo Nam mà đưa mắt nhìn vào màn đêm vô tận.

- Dạ có, ngày nào Đinh Hạo cũng dẫn đàn em của nó đến và trêu chọc em, có khi bọn nó còn lột hết đồ của em và dẫn em đi khắp… - Đôi mắt của Bảo Nam đỏ lên, em nói bằng giọng nức nở như muốn òa khóc để phát tiết tất cả nỗi lòng của chính mình.

Lần này tôi không nói gì cả, chỉ im lặng nghe Bảo Nam nói hết.

Sau một lúc em ấy mới lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói tiếp câu chuyện của mình.

- Bọn nó ác độc lắm chị ạ! Lúc vui thì em có thể nịnh hót Đinh Hạo cho qua nhưng lúc buồn thì Đinh Hạo lại bày đủ trò có khi còn lấy một cộng dây xích chó rồi khóa cổ em lại, bắt em phải bò bằng bốn chân và sủa như một thú ha ha! - Nói đến đây thì em ấy cười, cười một cánh điên cuồng. Mặt của Bảo trở nên vặn vẹo nghiến răng nói tiếp.

- Buồn cười lắm phải không chị? Cái lòng tự tôn của em nó đã không biến mất rồi… em có tư cách gì mà yêu chị…

Mặc kệ mùi hôi thúi khó chịu, tôi ôm lấy Bảo Nam. Không cho em nói tiếp nữa vì tôi cảm nhận được dường như tâm lý của Bảo Nam đã đến giới hạn rồi, nếu tiếp tục nữa em ấy có thể tự vẫn lúc nào mà không hay.

Hai tay mềm mại của tôi vuốt ve nhè nhẹ lên tấm lưng gầy yếu đang run rẩy từng hồi của em, muốn xoa dịu nỗi đau sâu trong trái tim đầy tổn thương ấy.

Những nỗi đau ấy rất lớn làm sao có thể an ủi dễ dàng như vậy được chứ? Những hành động của Đinh Hạo đã gây ra như mũi kim đâm vào phòng lòng em ấy rồi, dù cho có thể rút ra thì vết thương do nó gây ra sẽ vô cùng khủng khiếp.

Tôi không hiểu nổi tại sao con người lại ác độc đến như thế? Vì sao chứ? Bộ bóng tối đã che đi cái nhân tính cuối cùng còn sót lại trong lòng của Đinh Hạo sao?

Hoặc chính những cái thứ thờ ơ lạnh nhạt của thầy cô giáo và các học sinh trong trường cấp hai ấy đã tạo nên một con quái vật mang tên Đinh Hạo?

Từng câu hỏi ấy tôi không biết trả lời, khán giả trong room livestream cũng không biết, họ chỉ cmt lên những câu nói vô nghĩa như: “Ôi thật ngọt làm sao; Cơm chó ăn ngon lắm đấy hai anh chị à; chị streamer này! Nên cho em ấy lái chị đi”.

Mấy người này là vô tâm thật đấy, không có một chút tình thương nào vào Bảo Nam sao? Thật là bực mình, tôi không thèm để ý đến những cmt ấy.

- Em nghe chị không? - Tôi nhỏ giọng nói khe khẽ bên tai của Bảo Nam.

- Chị thật là thơm đấy, mùi hương của chị nó tựa như mùi của cánh bướm vậy, thật sự em rất thích mùi hương này.

Dường như mùi hương và cái ôm của tôi đã làm dịu đi cơn đau trong lòng của Bảo Nam, những lời mà tôi nói em đều không nghe thấy chỉ hưởng thụ hít lấy hít để mùi cơ thể của tôi.

- Cánh bướm chỉ có phấn và mùi của nó rất gây mũi đấy nên đừng có so sánh như thế nữa - Tôi bật cười trước lời so sánh ngây ngô của thằng bé.

Trời ạ, sao tên nhóc này lại dễ thương đến như thế chứ? Phải chi nó là đứa em của tôi thì được quá tôi sẽ bảo vệ cho em trước những cơn gió của cuộc đời này.

- Cảm ơn chị, cảm ơn vì tất cả. - Hai tay của Bảo Nam vòng qua eo của tôi rồi ôm chặt hơn nữa, có vẻ như em ấy sợ tôi biến mất khỏi ngây lập tức vậy.

- Nếu em thích chị thì hãy nghe chị nói này, em nên…

Tôi kê sát lỗ tai của Bảo Nam nói ra kế hoạch báo thù của tôi cho em ấy biết, nói rất lâu, đến khi em ấy buông tôi ra mới ngừng lại.

Sau Bảo Nam im lặng một lâu rồi gật đầu bước đi về phía xa, trước khi đi em ấy nói vài câu rồi biến mất trong màn đêm.

- Dù chuyện này có thành công hay không thì em cũng sẽ yêu chị kiếp sau em cũng yêu, yêu đến khi bạc mái đầu yêu đến thiên trường địa cửu. Hứa Nguyệt chờ anh nha, anh mãi yêu em Cánh Bướm của lòng anh.

chú thích (*): Thiên trường địa cửu nghĩa là thiên địa tồn tại vĩnh hằng, vô cùng. Câu này xuất hiện trong Chương 7, Đạo Đức Kinh của Lão Tử: "Thiên trường địa cửu. Thiên địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ kỳ bất tự sinh, cố năng trường sinh 天长地久。天地所以能长且久者,以其不自生,故能长生”. Tạm dịch là: Thiên trường địa cửu. Cái nguyên nhân của thiên địa có thể trường tồn vả còn lâu dài là bởi nó tự xoay vần, cho nên có thể trường sinh.