Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 49: Mặt tối của học đường




Thở dài một tiếng, tôi không muốn xem tiếp nữa vội vàng bò ra ngoài. Không phải tôi muốn ghi hình lại để có thể nắm thêm chứng cứ mà uy hiếp đối với thầy hiệu trưởng và cô Quyên.

Chuyện quan hệ với học sinh này nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn mấy vì nếu đối với các thầy cô khác thì sẽ bị kỹ luật này nọ nhưng đối với thầy hiệu trưởng thì khó nói.

Ông ta là họ hàng gì đó với chủ tịch của tập đoàn Phi Long, cái công ty mà tạo ra trợ lý ảo của tôi đấy.

Tôi đăng lên mạng thì sẽ gây thù với ông ta nặng hơn chứ không có ít gì cả, có khi hai học tỷ là Ngụy Linh Linh và Mặc Linh Kỳ đều bị đuổi học cả thế thì không công bằng lắm với hai người họ.

Nhưng tôi không đăng thì khán giả của tôi lại muốn đăng lên. Khi tôi livestream hai người Đinh Thị Thu Quyên và thầy hiệu trưởng ấy ấy với nhau thì có rất nhiều người đã vào room livestream rồi.

Lúc đó thì không có đọc cmt do bận xem và suy nghĩ cách để hạ bệ hai người đó nhưng hiện giờ thì tôi đã đi ra ngoài rồi thì thoải mái mà đọc thôi.

Công Chúa Ngàn Hoa cmt: "Trời ạ sao Cô streamer sao cô lại đi livestream cảnh mười 18+ vậy? Cô không biết như thế là phạm vào luật lệ của hệ thống sao? Tôi gửi tố cáo được hừ hừ.



Mạn Chu Sa cmt: "Sao tôi không tố cáo được vậy? Hệ thống bị lỗi rồi nè, phải đánh giá một sao cho cái nền tảng này thôi.

Hàn Thu cmt: "Thôi đừng tốn công vô ích nữa mấy bà ạ, tôi đã thử rồi không có tác dụng gì đâu đến cả lấy điện thoại khác quay video lại cái cảnh hồi nãy thôi còn không được nữa là.

Hoa tulip cmt: "Cái gì? Sao lại quái dị vậy? Chắc con ả này làm cái điện thoại của chúng ta rồi. Thôi báo cảnh sát đi mọi người ạ.

Trong phòng livestream bất đầu loạn mọi người đều quay sang ném đá vào nữ streamer là tôi.

Trời tôi cũng đâu có cố ý livestream lại cái cảnh hồi nãy đâu chứ, tại do cái điện thoại nó quay rõ ràng quá nên phải dùng tạm để quan sát tình hình thôi.

- Mọi người bình tĩnh lại để tớ…

Tôi định lên tiếng để ổn định lại tình hình nhưng trên màng hình livestream lại hiện lên những có mấy bóng hình của một nhóm người bước về phía này.

Thấy có chút không ổn chạy vào một lớp học gần đó, sau khi vào lớp tôi trốn vào ngăn tủ để các dụng cụ vệ sinh của lớp.

Tôi trốn không bao lâu thì những bóng người đã xuất hiện trước cửa hành lang của lớp học.

Do trời tối quá tôi không thể thấy rõ được ai với ai cả nên đành phải lấy chiếc điện thoại livestream của mình mà tiếp tục quay lại.



Từng bóng người được hiện rõ trên màn hình livestream, đó những đứa học sinh cấp hai của trường mà Chương Linh Nhi học.

- Ê, Bọn mày có thấy ai ở đây không? Hồi nãy tao vừa thấy một bóng người đang cầm cái gì đó đứng ở đây mà.

Một thằng nhóc có thân hình cao lớn nhất lên tiếng, dường như thằng nhóc này là đại cả của cả bọn.

- Dạ, bọn em không thấy…

- Chúng mày chỉ biết ăn hại chứ méo làm được chuyện gì cả. Nhất là mày đấy Bảo Nam! Mày là đứa ngu nhất trong cái bọn đấy, con trai mà như đàn bà vậy ẻo lả chả ra gì.

Tên nhóc đại ca ấy vừa nói vừa đấm vào mặt của một đứa khác có tên là Bảo Nam.

Tôi thấy em Bảo Nam trong nó gầy gò ốm yếu lắm nên không thể chịu được một cú đấm đấy chứ.

Hiện thực đã chứng mình đều tôi dự đoán, em Bảo Nam ấy bị đấm một phát liền té xuống đất. Sau một lúc em mới bò lên mà cầu xin tha cho nhưng bọn nhóc ở phía sau tên đại ca cười nói như thường thậm chí chúng còn vừa cười vừa nói tựa như không có chuyện gì xảy ra cả.

- Quên nữa tao còn nhớ mày đã viết một bức thư tình gửi cho con ả Hứa Nguyệt nữa chứ ha ha! - Tên nhóc đại ca cười lớn rồi dẫm lên mặt của Bảo Nam.

- Chúng mày còn nhớ bức thư ấy không?

- Dạ, em còn nhớ chứ. Chính tay của em giựt lấy bức thư ấy mà. - Một đứa trong đám bước ra trước mặt tên nhóc đại ca, nó nói ra những lời trong thư.

- Lần đầu tiên em thấy được chị, em đã yêu chị mất rồi. Từng nụ cười từng lời nói của chị cứ len lỏi vào tim của em vậy, em không thể sống mà thiếu chị được hình bóng của chị in trong tâm trí của khiến em phải u mê mỗi ngày. Chị như là cánh bướm phát sáng giữa màn đêm vậy, xinh đẹp và đầy kiêu hãnh. Chị là Hứa Nguyệt của lòng em… - Đứa nhóc ấy đọc đến đây thì giả vờ ụa ụa giả vờ như muốn ói đến nơi rồi.

- Hà hà! Thằng này là gay mà biết yêu con khỉ gì. Tụi bây cho nó biết thân phận của nó đi.

Thằng nhóc cầm đầu nói xong thì vạch quần ra, bắt đầu đi tiểu. Cả đám sao lưng của thằng này cũng làm như thế, cả bọn đều quay quanh Bảo Nam mà tiểu lên trên người Bảo Nam.

Tất cả mọi hành động của chúng đều được tôi livestream lại hết, các khán giả livestream cũng xem được nên họ trách tôi sao không bước ra để ngăn cản hoặc trợ giúp em ấy.

Từng cmt đều nhằm vào tôi, nói tôi là vô tình lãnh đạm, đạo đức suy đồi. Nhưng họ đâu biết rằng tôi cũng muốn bước ra chứ? Tôi đâu phải đá hay cỏ cây mà không biết yêu thương giúp đỡ người khác.

Có lẽ họ đã quên rằng, tôi chỉ một cô gái chân yếu tay mềm. Tuy có một số vũ khí phòng thân nhưng làm sao tôi có thể lấy một mà chống lại chín tám đứa học nam được, tôi đâu phải sát thủ nhất nhì ẩn thân với với thân phận học sinh như trong các truyện teen này nọ, tôi chỉ là một người bình thường như bao nhiêu người khác mà thôi.