Tôi cũng lười biến so đo với độ chai mặt của anh, đành phải chuyển chủ đề nói chuyện thôi.
- Anh chưa có trả lời cho câu hỏi của em, tại sao không tìm em?
- Có chứ, anh tìm em khổ cực lắm đó nha. Kể cả một góc nhỏ trong thành phố Tam Hiệp này anh đã tìm rồi nhưng hình bóng của em như cánh bướm giữa màn đêm vậy, vụt sáng rồi lại biến mất.
Tôi có thể nghe được trong lời nói của anh mang theo một sự bất lực không thể tả nổi, bất lực vì không thể tìm thấy người mình yêu.
- Lúc đó em có để lại số điện thoại cho anh, còn luôn ghi địa chỉ nơi mà nhà em muốn chuyển đến nữa mà.
Tôi thật không hiểu nổi, có địa chỉ có số rồi mà sao anh ta không thể tìm được tôi chứ, điều đó thật kỳ lạ.
- Anh cũng không biết, cái số điện thoại của em ghi cho, anh đã gọi không biết là bao nhiêu lần nhưng chỉ toàn là báo số máy không tồn tại, còn địa chỉ mà em ghi ư, không biết lúc em có nhớ nhầm không chứ con hẻm Hoa Đăng ấy lúc đó chưa được xây dựng nữa thì làm sao có thể chuyển nhà vào đó được.
Lưu Tuấn nói hết câu thì thở dài, tôi biết anh ta đang nghĩ là lúc trước tôi muốn cắt đứt hết mối quan hệ với anh nên phải ghi ra một cái địa chỉ và số điện thoại giả thôi.
Nhưng những lời nói của anh ta khiến tôi hơi lạnh sống lưng, vì khi đó tôi đã nghe mẹ tôi nói cái địa chỉ ấy rồi, chúng tôi còn mất hết nửa ngày mới đến được nơi đó, có điều lúc ấy tôi cảm thấy chỗ đó hơi là lạ ban đêm mà có rất nhiều người qua lại ở hẻm đó, tôi có thể nghe tiếng bàn luận, tiếng mua bán ồn ào không thể tả nổi.
Nếu nói lúc đó tôi lầm tưởng ngày và đêm ư, điều đó là không thể tôi có nhạy cảm với thời gian và không gian, có thể biết được ban ngày hay đêm khuya một cách chính xác nhất. Tôi chắc một điều rằng hôm đó là ngày thứ bảy khoảng mười hai giờ kém năm phút.
Mới đầu tôi nghĩ đó là chợ đêm nên cũng không quan tâm gì mấy, nhưng giờ nghĩ lại ai mà bán cá và rau củ ở trong hẻm lúc mười hai giờ đêm chứ, thật là vô lý.
Nghĩ đến đó thì tôi sợ cái nơi mà mình ở rồi, tôi định lên tiếng kêu anh Lưu Tuấn uống xong rồi đi nhưng mà một giọng nói lại vang lên ngay ở cửa quán nước.
- Anh ở đây à, sao không gọi cho em chứ?
Người lên tiếng chính là Lãnh Hàn, cô ta bước vào quán rồi tự nhiên ngồi ghế đối mặt với chúng tôi.
- Cô đến đây làm gì? Nơi này không chào đón cô. - Khi thấy Lãnh Hàn mặt của Lưu Tuấn đang vui cười thì chuyển sang âm trầm.
- Tại sao em không được đến đây chứ? Bởi vì cô ta ư?
Tôi nghe được giọng nói ăn giấm chua và cũng cảm nhận được cô ta đang chỉ về phía mình. Tôi không giận cô ta vì đơn giản thôi nếu tôi và Lưu Tuấn không gặp lại nhau thì có lẽ hai người họ sẽ như các bộ truyện ngôn tình khác cưới trước rồi yêu sau chẳng hạn.
Tôi Định lên tiếng để xoa dịu cho hai bên nhưng tôi lại bị cái tên Lưu Tuấn không biết xấu hổ này ôm vào lòng, bị ôm như thế thì tôi còn nói gì được nữa chứ, đành phải e thẹn nếp vào lòng của hắn ta.
- Đúng vậy, bởi vì cô ấy là bạn gái cũng là con dâu tương lai của nhà họ Lưu đấy.
Lưu Tuấn dường như không cho Lãnh Hàn mặc mũi gì cả, anh trả lời một cách dứt khoát và lạnh lùng.
- Hay! Hay lắm! Anh nói vậy mà nghe được à? Anh có nghĩ đến cô ấy không? Nếu anh yêu cô ta mà không thể lấy làm vợ được thì sẽ ra sao? Hai người cứ như thế này hoài sao?
Tôi cứ tưởng là đối với câu nói vô tình của Lưu Tuấn thì Lãnh Hàn phải tức giận đùng đùng, mà xong lên đánh ghen như trong phim chứ? Nhưng không cô ta lạnh nhạt nói ra từng câu hỏi khiến cho tôi và cả Lưu Tuấn phải im lặng không thể phản bác được gì.
- Anh có thể phản đối lại gia tộc của mình sao? Không, anh chỉ có thể tuân theo mà thôi. Nếu anh phản đối,người anh yêu sẽ ra sao? Anh có đủ dũng khí đối đầu không? Sức của một mình anh có đủ không?
Không khí trở nên yên lặng đến đáng sợ, chỉ còn âm thanh của tiếng gõ móng tay của Lãnh Hàn lên bàn, tiếng "Cộc Cộc!" Được vang lên thôi khiến cho cho trái tim của tôi đang lạnh dần đi.
- Anh không trả lời thì tôi thay anh nói cho, nếu anh làm liều đưa cô ta trốn đi thì chắc chắn là cô ta sẽ gặp nạn, còn nếu mà anh không thể chống lại được thì tuân theo lệnh của gia tộc. Người yêu của anh sẽ chứng kiến cảnh chúng ta kết hôn trong lễ đường. Anh mong muốn nhìn trái tim của cô ấy tan nát khi chứng kiến cảnh ấy ư?
Những câu cuối cùng của Lãnh Hàn như một con dao khứa vào trái tim của tôi vậy, cô ta nói rất là đúng dù tôi có thể yêu anh Lưu Tuấn thì sao tôi sẽ cùng anh ấy có thể chống cự lại một gia tộc giàu có và lớn mạnh sao?
Chắc có lẽ Lưu Tuấn cũng có cùng suy nghĩ với tôi thì phải, đôi tay đang ôm lấy tôi đang run rẩy lên từng hồi. Điều đó cho thấy anh đang kích động muốn làm gì đó nhưng lại vô lực trước số phận.
- Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cô quan tâm.
- Anh có thể trốn hôm nay chứ đâu trốn được cả đời! Buông tay đi cứ lấy tôi làm vợ, chúng ta sẽ cố gắng bồi đắp tình cảm với nhau. - Lãnh Hàn nức nở hét lên đầy đau đớn.
Lưu Tuấn nghiến chặt răng, nói ra những lời chống cự vô lý, sau đó anh bế tôi lên chạy khỏi quán cà phê như đang chạy khỏi thứ gì đó gọi là định mệnh.
Riêng phần tôi thì không phản đối anh bế tôi như thế, tôi có thể cảm nhận được anh đang khóc, nhưng không phát ra tiếng thôi, tôi biết là vì từng giọt nước mắt của anh cứ rơi xuống vòng eo của tôi.