Cánh Bướm Của Màn Đêm

Chương 18: Tranh cãi trong lớp (2)




Em có việc xin thưa ạ. Vụ việc của Hứa Nguyệt, thầy và mọi người tính như thế nào? - Đó là tiếng nói của Lãnh Hàn, giọng của cô ta mang theo ý tứ muốn đâm lén người ta đây mà.

Khi câu nói ấy được vang lên tôi biết được cô bạn Lãnh Hàn này lại ra chiêu nữa rồi, mà lần này chắc tôi không thể làm gì khác là im lặng lắng nghe thôi vì tôi có đồng minh mà sợ quái gì cô ta chứ.

- Theo tôi nghĩ thì đó là chuyện đời tư của Hứa Nguyệt nên cũng không có gì để giải quyết cả.

Tôi biết ngay mà, cô bạn Ngôn Tình của tôi lên tiếng bênh vực tôi liền. Chiều nay phải ship gấp hai ly trà sữa cho hai cô bạn tôi mới được ho ho.

- Cậu nói sai rồi Ngôn Tình à, Tuy là hành động cá nhân nhưng việc cô ta làm chuyện đó với nam sinh ở nơi công cộng như thế sẽ ảnh hưởng đến lớp, hơn nữa là danh tiếng của trường này sẽ bị ảnh hưởng.

Người lên tiếng lại là lớp trưởng của lớp, cô ta tên là Nu Yến. Cô ta cũng không ưa gì tôi mấy, mỗi lần tôi giải một bài toán nào đó là cô ta lại xỉa xói tìm kiếm chỗ sai dù là nhỏ nhất để khiến cho tôi xấu mặt.

- Ảnh hưởng đến trường hay lớp thì đã có ban giám hiệu nhà trường xử lý rồi, cậu cứ yên tâm mà làm lớp trưởng của cậu đi, vụ việc này nó không có ảnh hưởng đến bài tập của cậu mỗi ngày đâu.

Miêu Tuệ Ngữ cũng tham gia vào cuộc vui, cô lười biếng chẳng hề đứng dậy, cứ nằm dài trên bàn rảnh rỗi còn bóp nhẹ bầu ngực của tôi nữa chứ, thứ gì đâu *** tặc quá trời.

- Cậu nói vậy là sai rồi, một hành động lớn như thế sẽ ảnh hưởng đến mọi người trong lớp đấy. Những lớp khác sẽ nói ra nói vào và khi còn nhìn lớp chúng ta bằng ánh mắt kỳ thị nữa thì sao? Ai mà học hành nỗi trong cái điều kiện này chứ?

Lãnh Hàn lạnh nhạt phản bác lại lời của Miêu Tuệ Ngữ, dường như cô ta thấy đây là một cơ hội không gì là tốt hơn thì phải.

Tôi cảm thấy bên tôi thất thế rồi thì phải, vì người ta chiếm lý còn chúng tôi thực sự thì đanh cải cùn thôi.

- Không học được ở lớp này thì chuyển đi chứ? Ai đâu mà ép buộc mấy người ở đây. Ai nấy đều nhìn bạn tôi như con quạ như thế này tôi cũng không ưa gì mấy cả, muốn thì mấy người cứ đi tôi không tiễn nha.

Miêu Tuệ Ngữ cũng không xem lời của mấy người bạn trong lớp ra gì cả, dáng lười biếng vẫn giữ nguyên.

Khác với sự lười biếng và hờ hững của Miêu Tuệ Ngữ cùng Ngôn Tình, không khí của tiết học sinh hoạt lớp vô cùng căng thẳng. Được chia ra làm hai phe, một bên muốn xử lý tôi thật nặng (bên này chắc chiếm gần hết cả lớp rồi) một bên còn lại chỉ có Miêu Tuệ Ngữ, Ngôn Tình, Lưu Tuấn và người bị cáo là tôi.

Hai bên lý luận tranh cải ầm ĩ, nhất là tên Lưu Tuấn giọng hắn ta là lớn nhất, cũng là người hăng hái vô cùng, một mình anh ta có thể căn đến mười cái miệng của các bạn khác trong lớp.

Tôi không biết là phải nói gì trong tình huống này cả, điều tôi mong chờ đó là cô chủ nhiệm lên tiếng. Nhưng tôi không rõ là tại sao cô cứ để lớp ồn ào như thế mà không lên tiếng ngăn cản chứ, thật là kỳ lạ.

Không biết cô giáo nghe được sự thỉnh cầu của tôi thì phải, cô đập bàn một cái bóp khiến cho cả lớp đều phải im lặng lại.

- Được rồi, chuyện này sẽ do ban giám hiệu và thầy cô giải quyết, yêu cầu các em không được nhắc chuyện này và cũng không bàn về nó nữa. Cả lớp giải tán về đi.

Tôi đã đợi chờ câu nói này lâu lắm rồi, trời ơi! Khi cô ấy giáo nói ra những lời ấy nhóm tôi như được ân xá vậy mọi người đều dọn dẹp đồ đạc rồi té gấp thôi.

Chứ ở đó nữa thì nguy hiểm lắm, hai cô bạn tôi và anh Lưu Tuấn đã đến giới hạn người nào cũng miệng đắng lưỡi khô cả rồi, ba chội bốn mươi mà ai mà chịu nổi.

Ra đến ngoài xe ai nấy đều nhìn nhau mỉm cười, sau đó là mọi người đều chia tay. Đúng ra nhóm chúng tôi định đi siêu thị cùng nhau, sau đó là tôi và Lưu Tuấn hẹn riêng đi câu cá nhưng bây giờ xảy ra nhiều chuyện quá nên chúng tôi tạm thời về nhà chỉnh sửa lại trạng thái tinh thần tốt nhất mới được.