Cảnh Báo Rung Động

Chương 4: Đạo diễn Giang, anh thích bộ xương khô sao?




Edit: Thanh

———————-

Lên xe, Lâm Hạ vẫn còn cười.

Tuy rằng có chút không phúc hậu nhưng nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của chị Linh Linh cô ấy liền nhịn không được.

Tống Linh Linh cho cô ấy một ánh mắt, khóe môi cô ấy vẫn cong lên.

Cô không thể nhịn được nữa liền chụp tay vào đầu cô ấy, giả vờ giận dỗi nói: “Em còn cười, em rốt cuộc là trợ lý của Giang Trục hay trợ lý của chị hả?”

Lâm Hạ lập tức nịnh nọt: ” Em đương nhiên là trợ lý của chị Linh Linh rồi, trợ lý của người dễ thương nhất đó.”

“Chị thấy không phải.” Tống Linh Linh hừ một tiếng, “Anh ấy tới sao em không nhắc chị.”

Hại cô nói sau lưng người khác vừa vặn bị bắt được.

Tuy Tống Linh Linh không cảm thấy mình có nói sai chữ nào nhưng khi đối diện với ánh mắt kia của Giang Trục cô lại cảm thấy chột dạ.

Lâm Hạ: “Em không để ý.”

Lúc nãy cô ấy đang chơi điện thoại.

Tống Linh Linh không nói gì, lười biếng dựa vào ghế dựa trầm mặc vài giây, lo lắng sốt ruột: “Giang Trục sẽ không mang thù chứ?”

Nói một tiếng với tài xế bây giờ về nhà, Lâm Hạ nghe được lời này của cô liền vội vàng an ủi, “Sao có thể chứ, đạo diễn Giang không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”

“…”

Tống Linh Linh an tĩnh vài giây, lẩm bẩm: “Anh ấy có đó, ma kết là một trong những chòm sao mang thù nhất.”

“?”

Lâm Hạ trố mắt ngạc nhiên không thôi, “Chị Linh Linh, sao chị biết đạo diễn Giang cung Ma Kết?”

Vẻ mặt Tống Linh Linh cứng ngắt, rất nhanh liền khôi phục bình thường, “Hạ Hạ.”

Cô ra vẻ ngay thẳng, nghiêm túc nói: “Chúng ta muốn hợp tác với một người có phải nên tìm hiểu toàn bộ thông tin của người đó trước hay không?”

Lâm Hạ tin tưởng không nghi ngờ, “Là như vậy sao.”

Nghe vậy, Tống Linh Linh tặng cô ấy một ánh mắt “Vậy bây giờ em có cần chị giải thích vì sao biết được chòm sao của Giang Trục nữa hay không.”

Lâm Hạ do dự lắc đầu.

Tống Linh Linh nhân cơ hội ‘dạy bảo’ cô ấy, “Sau này hãy lanh lợi hơn chút.”

“Đã hiểu.” Lâm Hạ trầm mặc một lát, nhớ tới gì đó hỏi: “Chị có chuẩn bị quà cho Từ Mãn không?”

Tống Linh Linh cúi đầu gửi tin nhắn làm phiền bạn thân Thịnh Vân Miểu, thuận miệng nói: “Quà gì?”

Lâm Hạ: “Quà sinh nhật đó.”

Tống Linh Linh bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ điện thoại, “Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi?”

Câu nghi vấn.

Hai người nhìn nhau nửa ngày.

Không đợi Lâm Hạ lên tiếng, Tống Linh Linh giải quyết dứt khoát: “Em lên mạng tìm xem anh ấy thích gì rồi mua đi.”

Bình thường thì việc tặng quà cho nghệ sĩ không thân thiết cùng đoàn phim đều giao cho trợ lý xử lý.

Tống Linh Linh không thích chọn quà cũng sẽ không chọn quà.

Cho nên việc này giao cho Lâm Hạ là thích hợp nhất.

Lâm Hạ nhìn mặt cô như muốn chui vào trong điện thoại nhỏ giọng đồng ý.

Cô ấy vẫn có chút mắt nhìn, ít nhất cô ấy không hỏi Tống Linh Linh —— có phải chưa kịp tìm hiểu về Từ Mãn mà cô phải hợp tác hay không.



Về đến nhà.

Tống Linh Linh trước tiên vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra mới nhìn thấy tin nhắn trả lời của Thịnh Vân Miểu.

Thịnh Vân Miểu: “Vừa hết bận, cực hình hôm nay của cậu kết thúc rồi?”

Hai chữ ‘cực hình’ này là dùng để hình dung phản ứng hóa học gây ra khi Tống Linh Linh chạm mặt với Giang Trục.

Tống Linh Linh: “Nhờ lời tốt đẹp của cậu, đã kết thúc hơn nửa tiếng trước rồi.”

Thịnh Vân Miểu gửi tới một tràng ha ha ha.

Tống Linh Linh: “.”

Thịnh Vân Miểu: “Cảm giác hôm nay thế nào? Tớ vừa lên weibo nhìn một chút, đã có tài khoản marketing tiết lộ nữ chính trong phim mới của Giang Trục không phải ngôi sao nữ họ S Thẩm Gia Hủy, mà là diễn viên nhỏ họ S cậu.”

Tống Linh Linh đang ngồi trên bàn trang điểm dưỡng da, trực tiếp gọi điện qua.

Bên kia vừa nhận cô liền lên tiếng: “Diễn viên nhỏ họ S có chút may mắn nên khu bình luận không có ai nhắc đến tên tớ.”

Thịnh Vân Miểu cười, “Thật là may mắn sao?”

Tống Linh Linh nhướng mày, “Đương nhiên. Chí ít không phải bị mắng trước.”

“Cậu lạc quan chút đi.” Thịnh Vân Miểu an ủi cô, “Cho dù thông báo rồi cậu cũng không nhất định sẽ bị mắng mà.”

“Hừ.” Tống Linh Linh bôi kem dưỡng mắt, nhắm hai mắt lẩm bẩm, “Lời này chính cậu tin không?”

Thịnh Vân Miểu nghẹn lời.

Lời này quả thật rất khó khiến người khác tin tưởng.

Dù sao các cô đều biết từ lúc đoàn đội của Giang Trục thông báo đang chuẩn bị phim mới, lúc việc chọn nữ chính bắt đầu, người được cư dân mạng chọn chính là Thẩm Gia Hủy. Ngoại trừ cô ấy thì trong suy nghĩ của cư dân mạng không có ứng cử viên nào thích hợp hơn.

“Mắng thì mắng thôi.” Thịnh Vân Miểu thái độ bất cần, “Bọn họ mắng cậu một câu tớ liền giúp cậu mắng lại mười câu.”

Nghe vậy Tống Linh Linh im lặng cong môi, “Được nha, tớ trả tiền cho cậu.”

Thịnh Vân Miểu: “Cứ quyết định vậy đi.”

Hai người tán gẫu vài câu, Thịnh Vân Miểu đang muốn nói chính sự với cô thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Cô ấy nhíu mày, vừa cầm điện thoại đi ra vừa không kiên nhẫn hỏi: “Ai đó?”

Bên ngoài lặng im hai giây, truyền đến giọng nam trầm thấp: “Anh.”

Thịnh Vân Miểu: “…”

Tống Linh Linh ở đầu bên kia cũng nghe thấy giọng nam bên kia, cô cảnh giác, “Anh cậu sao lại tìm cậu muộn như vậy?”

Thịnh Vân Miểu: “Không biết.”

Tống Linh Linh: “Có thể có chuyện gấp gì đó, tớ cúp điện thoại trước, có việc gì ngày mai nói, cậu đối phó tốt với anh cậu đi.”

Thịnh Vân Miểu còn chưa kịp ngăn cản, điện thoại liền bị Tống Linh Linh vô tình cúp máy.



Cúp điện thoại xong, Tống Linh Linh bò lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi bỏ điẹn thoại xuống cô nhịn không được dùng tài khoản phụ vào weibo.

Giống với dự đoán của cô, bài đăng trên Weibo của tài khoản marketing này quả nhiên được yêu thích và thảo luận nhiều hơn so với các bài đăng trên Weibo khác mà anh ta đã đăng.

Tống Linh Linh đang buồn ngủ lướt lướt thì lúc này lại thần kỳ lướt thấy mình được ‘nêu tên’.

“Lạ thật, diễn viên nữ họ S được nhắc đến nhiều như vậy sao không ai nhắc đến tình đầu quốc dân vừa mới ra mắt của chúng ta – Tống Linh Linh chứ, chẳng lẽ không ai cảm thấy diễn viên Giang Trục chọn là cô ấy sao?”

Tống Linh Linh chú ý tới dưới bình luận này có hơn mời lượt trả lời.

Tay cô dừng một chút, không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ ấn mở:

“Tống Linh Linh? Ai cơ?”

“Tình đầu quốc dân? Tôi thừa nhận rồi sao?”

“Vừa tìm hiểu, là một diễn viên nhỏ tuyến ba mươi tám. Tôi muốn hỏi diễn viên nhỏ tuyến ba mươi tám bây giờ đều dũng cảm thế sao? Dám đụng đến phim của Giang Trục cũng không sợ bị Giang Trục mắng chết sao.”

“A… chỉ có tôi cảm thấy Tống Linh Linh có thể sao? Các người có phải quên trước giờ phim điện ảnh của Giang Trục chọn diễn viên đều không chọn người có danh tiếng có địa vị, tiêu chuẩn chọn người của anh ấy chỉ có một —— phù hợp.”

“Đừng nói, nếu như là phim văn nghệ, Giang Trục thật sự có khả năng dùng diễn viên nhỏ không nổi tiếng.”



Trong chốc lát đã có không ít người chăm chú vào cái từ “phù hợp” này.

Có người nói cho dù là phim văn nghệ, Thẩm Gia Hủy cũng là người phù hợp. Cũng có người nói, Thẩm Gia Hủy năm nay đã hai mươi tám, cứ coi như bảo dưỡng tốt nhưng cũng đã thoát khỏi phạm vi chọn diễn viên trẻ tuổi của phim văn nghệ rồi.

Thảo luận tới thảo luận lui, bọn họ cũng không thể thảo luận ra kết quả.

Tống Linh Linh xem một lúc rồi thoát weibo.

Dù sao cô cũng không thể chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.



Trừ Tống Linh Linh chú ý đến những tin đồn bay loạn trên mạng này thì đoàn đội của Giang Trục tự nhiên cũng chú ý đến.

Chuyện quyết định diễn viên vẫn luôn trong trạng thái bí mật. Bên Từ Mãn sẽ không chủ động vạch trần, đoàn đội của Tống Linh Linh bên này càng không như vậy thì chỉ có thể là đoàn đội của Giang Trục xảy ra vấn đề.

Nhân viên trong đội của Giang Trục có người cùng anh từ nước ngoài về, cũng có người sau khi về nước mới thông báo tuyển dụng vào.

Chỉ một hai tin đồn thì không phải chuyện lớn gì.

Có điều từ trước đến nay Giang Trục không thích nhân viên nhiều chuyện.

Về đến nhà, anh nhìn trợ lý Trì Bân theo mình vào nhà: “Điều tra ra chưa?”

Trì Bân đáp: “Là trợ lý của phó đạo diễn Lâm.”

Giang Trục có ấn tượng với người này, trong vài cuộc họp trước trợ lý của người này có đến trước mặt anh cười vài lần.

“Nói với đạo diễn Lâm một tiếng, bộ phim này trợ lý không được tiến tổ.”

Anh không có quyền can thiệp chuyện phó đạo diễn Lâm có đuổi việc trợ lý này hay không nhưng anh tuyệt đối không cho phép một trợ lý như vậy vào đoàn phim của mình.

Trì Bân gật đầu: “Đã hiểu.”

Anh ấy ghi nhớ chuyện này, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trục.

Để ý thấy sắc mặt có chút tái nhợt của Giang Trục, anh ấy nhíu mày, “Anh Trục, em gọi bác sĩ đến khám cho anh nhé?”

“Không cần.” Giang Trục đưa tay nhéo mi tâm, ” Nghỉ ngơi một đêm là được.”

Ngữ điệu anh nhàn nhạt: “Không có chuyện gì, cậu về đi chiều mai lại đến đây.”

Trì Bân gật đầu.



Hai ngày sau, chỉ cần Tống Linh Linh và Từ Mãn không có công việc khác thì buổi tối phải chạy đến biệt thự bên kia.

Tuy rằng bị Giang Trục tìm ra khuyết điểm rất khó coi nhưng Tống Linh Linh không thể không thừa nhận, có Giang Trục phân tích cách diễn, cô được khai sáng những chuyển biến cảm xúc mà trước đó cô không thể phân tích được, sức lý giải và khả năng biểu đạt cũng được nâng cao.

Tối thứ hai, là bữa ăn cuối cùng Giang Trục tổ chức cho Tống Linh Linh và Từ Mãn trước khi khai máy.

Thời tiết hôm nay giống với ngày đầu tiên Tống Linh Linh gặp Giang Trục, mưa tầm tã.

Cô xuất phát sớm hơn nửa tiếng, không nghĩ tới Giang Trục vẫn đến sớm hơn mình.

“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh rất tò mò anh đến lúc mấy giờ, “Anh đến lâu rồi sao?”

Nghe được giọng nói, Giang Trục ngay cả ánh mắt cũng không cho cô, “Ba giờ.”

Tống Linh Linh: “…”

Cô nhìn giờ trên điện thoại, năm giờ bốn mươi.

Cô vẫn không nên nhiều chuyện hỏi.

Tống Linh Linh nghẹn lời, ậm ờ đáp lời, vẫy nước trên người đi vào.

Đến đối diện Giang Trục, Tống Linh Linh đang muốn kéo ghế ra ngồi thì Giang Trục đột nhiên nhấc mắt nhìn về phía cô.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị hai người bốn mắt nhìn nhau.

Để ý thấy ánh mắt của Giang Trục có chút kỳ quái, Tống Linh Linh do dự sờ mặt mình, thấp thỏm nói: “Tôi… hôm nay trang điểm không thích hợp sao?”

Mấy ngày trước sau khi Giang Trục kêu Tống Linh Linh trang điểm rồi mới đến, Tống Linh Linh đã rất ngoan ngoãn, ngày nào cũng trang điểm cho phù hợp với nhân vật nữ chính trong kịch bản.

Hôm nay cũng giống vậy.

“…”

Giang Trục liếc qua vẻ mặt lo sợ bất an của cô, nhếch nhẹ khóe môi, tâm trạng rất tốt hỏi lại: “Cô cảm thấy tôi nhìn ra được sao?”

Tống Linh Linh sửng sốt một chút, sau khi phản ứng được thì cảm giác ngượng ngùng ùn ùn kéo đến.

Cô biết chắc Giang Trục nhất định sẽ tìm thời cơ “phục thù” những lời cô nói với Từ Mãn ngày đó mà.

Cô theo bản năng nói: “Giang…”

Câu hoàn chỉnh còn chưa nói ra miệng bóng lưng Giang Trục đã biến mất trong tầm mắt của cô.

Tống Linh Linh ngượng ngùng sờ mũi, đang nghĩ muốn mở miệng như thế nào, một chiếc khăn màu trắng lọt vào tầm mắt của cô.

Tống Linh Linh khẽ giật mình, ánh mắt từ khăn mặt đi lên, đối diện với đồng tử trong trẻo của Giang Trục.

“Không mang dù?” Giang Trục ném khăn mặt lên tay cô thuận miệng hỏi.

Tống Linh Linh bối rối nhận lấy, không khỏi cảm thấy khăn mặt có chút nóng, “Có mang.”

Cô rủ mắt, chậm rãi lau khô nước trên vai và tóc, “Dù có hơi nhỏ.”

Mưa bên ngoài thế mà lại quá lớn, nghiêng nghiêng rơi xuống.

Thế nên cô che dù cũng bị xối không ít mưa.

“Trợ lý của cô đâu?” Giang Trục ngồi vào chỗ cũ.

Tống Linh Linh ngạc nhiên vì Giang Trục vậy mà lại chú ý đến chuyện Lâm Hạ không đến với cô, cô thấp giọng giải thích: “Cô ấy đến siêu thị ở trước cửa rồi.”

Siêu thị và cửa vào không cùng một chỗ.

Lâm Hạ sợ Tống Linh Linh bị cảm, vừa xuống xe cô ấy liền nói muốn đi mua trà gừng cho cô để phòng vạn nhất.

Nghe vậy, Giang Trục không trả lời lại nữa.

Tống Linh Linh lau khô nước trên quần áo sau đó mới kéo ghế ra ngồi xuống.

Không lâu sau Lâm Hạ cũng đến.

“Chị Linh Linh, chị không bị ướt nhiều chứ?” Cô ấy lo lắng nói, “Để em pha cho chị ly trà gừng.”

Tống Linh Linh lên tiếng, đứng dậy theo cô ấy vào bếp.

“Pha thêm một ly nữa đi.”

Lâm Hạ nhìn qua.

Tống Linh Linh bỏ qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô ấy, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Bệnh cảm của Giang Trục hình như còn chưa khỏi hẳn.”

Lâm Hạ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô mà buồn cười: “Chị yên tâm đi, em biết rồi.”

Vốn cô ấy cũng có chuẩn bị cho Giang Trục.

Tống Linh Linh: “…À.”

Là cô vẽ vời thêm chuyện rồi.

Cô biết điều rời khỏi phòng bếp trở lại chỗ ngồi.

“Tống Linh Linh.”

Vừa ngồi xuống, Giang Trục bỗng nhiên lại gọi tên cô.

Tống Linh Linh lập tức ngẩng đầu, lớp trang điểm càng làm lộ rõ những đường nét thanh tú trên gương mặt cô trong đôi mắt Giang Trục.

Giang Trục ngừng lại nghiêng đầu, “Bên Từ Mãn có việc phải kéo dài nên đêm nay không đến được.”

“Hả?”

Tống Linh Linh kinh ngạc, “Vậy tối nay —— “

Giang Trục ừ một tiếng, vẻ mặt hờ hững, “Tôi nói với cô một chút về đoạn diễn này.”

“…Được ạ.”

Tống Linh Linh trong lòng không yên, ngồi nghiêm chỉnh nghe Giang Trục nói gần nửa giờ.

Nói xong, Giang Trục quay đầu nhìn mưa ngày càng to ngoài cửa sổ.

Anh suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Cô định bây giờ đi ——” lời còn chưa nói hết, một tia sét đánh xuống hiện lên trên cửa sổ sát đất đối diện.

“Trễ một chút sẽ đi.” Không đợi Giang Trục hỏi xong, Tống Linh Linh dành trả lời, “Chờ mưa nhỏ một chút tôi sẽ đi, đạo diễn Giang chuẩn bị đi sao?”

Gần đây vận may của cô khá tốt, cô sợ ông trời nhìn không được sẽ cho sấm sét giáng xuống người cô mất.

Giang Trục: “Không có.”

Lúc này ra ngoài sẽ kẹt xe, không bằng ở đây làm thêm việc còn hơn bị kẹt trên đường.

Tống Linh Linh “à” một tiếng, à xong cô mới ý thức được bọn đều không đi, vậy cô còn phải ở chung một phòng với Giang Trục trong một khoảng thời gian ngắn.

Tuy trợ lý của hai người đều ở đây, nhưng Tống Linh Linh vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ khi đợi chung trong một không gian trong đêm mưa như trút nước này.

Cô đang suy nghĩ miên man, Trì Bân nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì mở miệng. “Đạo diễn Giang, hai người có muốn nghỉ ngơi ăn chút gì hay không?”

Giang Trục đứng dậy đi về phía ghế sô pha, “Trong tủ lạnh có gì?”

Trì Bân: “Có mì với sủi cảo đông lạnh.”

Anh ấy nhìn về phía Tống Linh Linh, “Linh Linh, mọi người muốn ăn gì?”

Tống Linh Linh nhỏ hơn Trì Bân mấy tuổi, địa vị của cô cũng không đủ để người khác gọi bằng lão sư. Cho nên bình thường Trì Bân đều gọi thẳng tên cô, cô cũng thích người khác gọi tên mình.

Tống Linh Linh đang muốn mở miệng nói —— Tôi không ăn tinh bột, có đồ ăn không có nhiều calo khác không, lời còn chưa nói ra Giang Trục đã trả lời thay cô, “Cô ấy không thể ăn những thứ này.”

Tống Linh Linh: “…”

Ấn đường cô giật một cái, không thể tin được nhìn về phía Giang Trục.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Giang Trục rủ mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng điệu bình tĩnh: “Cô cần gầy thêm hai ba cân nữa.”

“…”

Tống Linh Linh nhịn một chút thực sự không nhịn được nữa, không thể không hỏi nghi hoặc trong lòng mình: “Đạo diễn Giang, anh thích bộ xương khô sao?”

Giang Trục nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không thích, Trần Dặc thích.”

Trần Dặc là tên của nam chính trong kịch bản.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Tôi thấy là anh thích thì có!!!

Đạo diễn Giang: Nếu bộ xương khô là em thì tôi cũng có thể miễng cưỡng thích một chút.

Linh Linh: Ngược lại tôi không cần à!!

Tác giả:? Sao lại bắt đầu phong cách chuyện ma rồi.