Canh Bạc Hôn Nhân 2

Chương 53: Bác Phương không đi cùng




Sáng hôm sau khi Vũ Nguyên đưa con trai đến trường thì bác Phương đi vào phòng của Lệ Thu đưa cho cô ba triệu nói :

- Cháu tranh thủ lúc Vũ An đang ngủ cầm lấy số tiền này đến trung tâm thương mại mua vài bộ đồ mới và nhớ là cả đồ bơi nữa nếu không khi đến bãi biển sẽ bị người ta nói mình quê mùa đấy Lệ Thu .

Lệ Thu cầm tiền đưa lại cho bác Phương vừa gấp quần áo cho Vũ An vừa nói :

- Cháu cám ơn bác nhưng cháu không cần mua gì đâu bác ơi với lại cháu sẽ trông Vũ An chỉ ở trên bờ thôi ạ .

Bác Phương biết thừa tính của Lệ Thu rất tiết kiệm không dám mua sắm gì bao giờ nên đặt trở lại số tiền vào tay Lệ Thu giọng kiên định nói :

- Cháu phải nghe lời bác ,một cô gái hơn hai mươi tuổi thì hãy mặc váy cho thoải mái ,số tiền này là bác cho cháu không được từ chối mà không phải lí do gì hết mau thay quần áo rồi đi mua sắm nhanh lên .

Trước sự kiên quyết của bác Phương thì Lệ Thu không thể từ chối nên đã đi đến trung tâm thương mại dạo quanh một vòng nhưng cô chẳng biết chọn mua váy áo gì nên nhờ nhân viên tư vấn chọn được hai cái váy maxi hoa nhí dài cùng với một bộ đồ để xuống tắm biển kín đáo nhất thì hết hơn một triệu và số tiền còn dư cô đi qua bên khu bán quần áo trẻ em để mua cho Vũ Khang và Vũ An mỗi đứa được ba bộ mới .Lệ Thu vui vẻ với số váy áo mùa được cho ba cô cháu trở về nhà ,cô còn đưa cho bác Phương xem thành tích của mình nhưng khi bác Phương cầm đồ của cô thì thầm thở dài trong lòng nghĩ : " Con gái tuổi này thì ăn mặc hở hang mới cho là đẹp còn còn bé này nó kín đáo đến mức ngạt thở luôn ".

Nhoáng một cái đã đến thứ bảy khi Vũ Khang đang vui vẻ kéo vali của mình để ba cho lên xe thì bác Phương bế Vũ An đi ra nói :

- Mấy đứa đi chơi vui vẻ nha ,nay mẹ phải đi đám giỗ nhà cô Bảy mà hôm con nói đi chơi mẹ quên mất .

Lệ Thu nghe bác Phương nói không đi thì cô cũng ngãng ra nói :

- Bác không đi thì cháu cũng không đi đâu ạ ,thôi anh đưa hành lí của tôi với Vũ An xuống đi tôi sẽ ở nhà với bác .

Vũ Khang đang hào hứng vì được đi tắm biển nên khi nghe bà nội và cô Lệ Thu không đi nữa thì cậu oà lên khóc nức nở, nói trong nước mắt đáng thương :

- Hu....hu....bà nội với cô Lệ Thu xấu lắm ,cháu giận hai người luôn hu....hu...



Bác Phương thấy cháu trai bảo bối khóc thì vội đưa Vũ An cho Vũ Nguyên bế rồi đến dỗ dành Vũ Khang :

- Vũ Khang ngoan ,cháu đừng khóc vì bà nội bận công việc không thể đi chơi với cháu được nhưng cô Lệ Thu cùng với em gái của cháu thì sẽ đi như vậy đã được chưa nào ?

Vũ Khang nghe bà nội nói thì liền ngừng khóc chạy qua cầm tay Lệ Thu nói :

-Cô đã hứa sẽ đi cùng với cháu thì phải giữ lời ạ vì cô giáo cháu nói chúng ta không được hứa xuông .

Lệ Thu bị nước mắt và sự khéo miệng của Vũ Khang thuyết phục nên không có lí do gì để ở nhà nữa đành lên xe để chuyến đi nghỉ này được thành hiện thực trong sự háo hức của Vũ Khang .Trên xe ,Vũ Nguyên lái xe còn ba cô cháu ngồi băng sau cười nói nô đùa rất vui vẻ nhưng trẻ con lúc mới lên xe thì tinh thần đang còn cao và ngồi trên xe khoảng nửa giờ là đã xìu xuống rồi ngủ lúc nào không hay .

Vũ Nguyên nhìn qua gương thấy con trai gối đầu lên đùi của Lệ Thu ngủ còn Vũ An thì được cô bế nằm ngửa ngủ ngon lành , anh cứ nghĩ rằng đưa mọi người đi tắm biển thì Lệ Thu sẽ được nghỉ ngơi nhưng hình như là anh lại tạo thêm công việc cho cô vất vả hơn thì phải .Anh trầm tư một lúc lâu rồi nói :

- Chúng ta chỉ mất khoảng ba giờ là đến được bãi biển chỗ tôi đã thuê phòng nên cô chịu khó .

Lệ Thu đưa tay đặt lên người Vũ Khang để đỡ cậu không bị rơi khỏi ghế rồi nói :

-Tôi không sao ! Anh cứ lo tập trung lái xe an toàn là được .

Không khí trên xe rơi vào lặng im khiến cho Vũ Nguyên có chút không vui nhưng mục đích của anh là để cho Lệ Thu được thoải mái nên cũng không nói gì mà chuyên chú vào lái xe , hơn một tiếng sau hai bạn nhỏ đều thức dậy và không khí trên xe lại náo nhiệt bởi Vũ Khang chơi đùa cùng em gái .Vũ Nguyên nhìn thấy cô luôn nở nụ cười trên môi khi chơi đùa cùng hai đứa nhỏ thì miệng anh bất giác cũng cười theo nhưng khi Lệ Thu vô tình nhìn anh đang cười thì anh lại xấu hổ thu nụ cười ấy lại và nói :

-Mẹ tôi có mua bánh kẹo mang theo cô có thể lấy cho hai đứa ăn giúp không ?

Vũ Nguyên với lấy bịch bánh ở ghế bên cạnh đưa xuống cho Lệ Thu , cô cũng cầm lấy mở ra thì có rất nhiều loại nên nói :

- Bà nội của hai đứa mua nhiều bánh kẹo thế này thì chúng ta ăn sẽ bị sâu răng mất thôi .