Canh Bạc Hôn Nhân 2

Chương 15: Thiên Thần sẽ không đau khổ




Ở đời con người ta chẳng ai biết trước những việc sẽ xảy ra với mình như Lệ Thu từ một cô gái chịu đủ cực khổ khi còn bé đi làm đưa tiền về cho ba và dì Xảo Trúc vậy mà lại bị họ bán đi làm vợ hai cho Phan Bá không chút thương xót . Khi cô mới đến Phan gia thì Lệ Thu cũng đã chịu đựng thứ tình dục biến thái của Phan Bá vào ban đêm còn ban ngày phải làm đủ việc giống như một giúp việc , có lẽ trong suy nghĩ ngây thơ của Lệ Thu cô cứ tưởng rằng khi mình mang thai thì được sống cuộc sống sang giả có người cơm bưng nước rót cho cô nhưng bỗng dưng vì một lần trượt chân cô đã mất đi đứa con đầu lòng đã vậy tính mạng của bản thân cũng gặp nguy hiểm .

Trong cơn mê Lệ Thu thấy mình cùng một đứa bé đang nắm tay nhau đi trên con đường đầy hoa xung quanh còn có đàn bướm bay lượn và cả những con chim cất tiếng hót líu lo rồi mọi thứ tối đen khiến cho Lệ Thu giật mình tỉnh dậy sau ca phẫu thuật hơn bốn giờ đồng hồ .Khi Lệ Thu mở mắt ra nhìn xung quanh đều là màu trắng chỉ có chị giúp việc đang ngồi ở ghế nghỉ ngơi nên cô cố gắng hỏi :

- Sao em lại ở đây vậy chị ?

Chị giúp việc nhìn Lệ Thu thở dài nói :

- Hôm qua em bị trượt chân ngã rồi ngất đi nên được bà chủ đưa tới bệnh viện nhưng cái thai không giữ được nữa mà em cũng còn may mắn khi gặp được các bác sĩ có tâm đã thuyết phục được bà chủ đồng ý để họ làm phẫu thuật cho em .

Lệ Thu nghe tin con mình đã không còn thì bất giác tay đặt lên bụng xoa xoa và nước mắt đã rơi xuống ,cô biết nếu như đứa bé này chào đời thì cô sẽ không được ở bên cạnh con mà chăm sóc vì bà Vân đã nói rõ cô chỉ là đẻ thuê dưới cái danh vợ hai của Phan Bá, nhưng cuộc đời mười bảy năm này của cô từ khi có trí khôn thì đã chứng kiến sự vũ phu của ba dành cho mẹ và sau khi mẹ bỏ đi hứa sẽ quay về đưa hai chị em cô đi thì vẫn không thấy mẹ trở về. Nhưng thật sâu trong lòng Lệ Thu chưa bao giờ có ý nghĩ trách cứ mẹ vì cô hiểu mẹ mình đã vào đường cùng và bất đắc dĩ mới phải bỏ lại hai con của mình .

Trong suốt thời gian không có mẹ hai chị em Lệ Thu ở cùng ba với dì Xảo Trúc thì cũng giống như một cái địa ngục mà thôi nên cô cũng lo lắng con mình cũng sẽ chịu khổ như mình vậy . Bởi ở đời chẳng ai lại thật lòng đi yêu thương và đối xử con của người khác giống như con ruột của mình . Lệ Thu đã rất đau lòng vì không còn con nhưng cô cũng nhanh chóng cổ vũ bản thân rằng đứa con của cô hiện tại đã là một thiên xứ và đang ở trên trời cao trong xanh nhìn xuống mỉm cười với cô mà những Thiên Thần thì sẽ không phải chịu đau khổ .

Chị giúp việc thấy Lệ Thu không nói lời nào mà lúc thì khóc lúc thì cười nên vội đi gọi bác sĩ , lúc này Lệ Thu còn một mình trong phòng bệnh mới oà khóc nức nở vì thương con nhưng khi bác sĩ và chị giúp việc đi vào thì cô lại cười hì hì. Bác sĩ đến kiểm tra cho Lệ Thu rồi quay qua chị giúp việc hỏi :

- Từ khi bệnh nhân tỉnh dậy cô ấy có gặp ai và nói chuyện gì không ?



Chị giúp việc vội trả lời :

-Thưa bác sĩ khi nãy tôi có lỡ nói với cô ấy đứa bé không còn nữa thôi .

Bác sĩ lắc đầu vẻ mặt thông cảm nói :

- Cô ấy bị sốc nên mới có biểu hiện như vậy người nhà hãy theo dõi tình trạng của bệnh nhân và nếu tình trạng này còn tiếp diễn thì nên đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lí .

Sau khi bác dĩ rời đi chị giúp việc liền gọi điện thoại báo cáo tình hình cho bà chủ và chỉ nửa giờ sau bà Vân đã đến bệnh viện làm giấy xuất viện cho Lệ Thu mặc cho các bác sĩ khuyên can nên để bệnh nhân ở lại bệnh viện để họ theo dõi và chăm sóc . Nhưng bà Vân vì không muốn để người ngoài biết chuyện bà bỏ tiền ra để mua người mang thai hộ nên nhất quyết đưa Lệ Thu đi nhưng trước khi đi bác sĩ bắt bà ta kí vào biên bản nếu Lệ Thu có xảy ra chuyện gì thì bệnh viện không phải chịu trách nhiệm .

Đúng một giờ sau Lệ Thu đã được đưa về tới Phan gia và cô lại trở về chỗ mình ở mấy tháng qua ,vì mới làm phẫu thuật xong nên cô không thể đi lại nên nằm yên trên băng ca để mặc cho các giúp việc khiêng mình vào nhà rồi bế cô đặt trên giường .Lệ Thu mệt mỏi nằm nhắm mắt muốn nghỉ ngơi nhưng bà Vân vì mất cháu trai nên đã đến kiếm cô để trút giận , vừa vào phòng của Lệ Thu bà ta nói :

- Tôi đã nói với cô như thế nào hả ? Cô có mỗi cái việc mang thai đi đứng nhẹ nhàng để bảo vệ cái thai an toàn mà cô cũng không làm được ....tôi cho cô nghỉ ngơi hai ngày thôi rồi sẽ quay trở lại làm việc dưới sự sắp xếp của quản gia và vì cô có tội khiến tôi mất cháu nên cô sẽ phải làm việc nhiều hơn .Cô phải nhớ cho kĩ là ba mẹ cô đã nhận tiền của tôi thì cô phải chịu trách nhiệm nếu đã sảy thai thì phải làm việc để bù vào và tất nhiên khi cơ thể của cô hồi phục thì cô vẫn sẽ phải tiếp tục hầu hạ cho con trai tôi hằng đêm cho đến khi lại mang thai cháu trai cho tôi đấy .

Bà Vân sau khi nói xong như trút được sự bực tức rồi liền rời đi còn ra lệnh cho chị giúp việc trước đây phục vụ khi Lệ Thu mang thai rời khỏi , Lệ Thu vừa đau lòng cho đứa con đã mất vừa đau về thể xác đã vậy còn bị bỏ đói nữa nhưng giờ không còn ai ở đây thì cô cũng đành nhịn đói nằm yếu ớt trên giường chứ cũng không dám liều cái mạng nhỏ của mình mà vào bếp nấu cơm.