Candy

Chương 2: Kẹo Soda






[1]

Sáng hôm đó, đến tận khi tan học, thiếu niên bất lương Chu Ninh Mục cũng không trở về, khi chuông tan học vang lên, Hạ Vọng khó chịu tắt ca khúc mình đang nghe từ tai nghe, đến khi gần như tất cả mọi người đã rời khỏi phòng học, Đại Hùng ngồi đằng trước xoay lại nhìn thấy hắn thì có hơi ngạc nhiên: “Hạ Vọng, cậu chưa đi sao?”

Hạ Vọng vẫn mang tai nghe liếc hắn một cái.

Đại Hùng quay hẳn xuống: “Buổi trưa đi đánh bóng rổ không?”

Hạ Vọng vẫn không hé răng, Đại Hùng cho là tiếng nhạc quá lớn, giơ tay lên định kéo tai nghe xuống, Hạ Vọng đưa tay cản lại, nghiêng đầu rời khỏi phạm vi hoạt động của Đại Hùng “Chờ chút”, hắn vô cùng bình tĩnh phun ra hai chữ.

Đại Hùng cho rằng hắn đang nghe điện thoại nên lập tức yên tĩnh lại, đợi nửa ngày cũng không thấy Hạ Vọng mở miệng nói chuyện, Hạ Vọng đột nhiên kéo cặp sách trong ngăn bàn ra, khoát lên vai: “Tôi về nhà.” hắn không quay đầu lại nói chuyện.

“Bóng rổ thì sao?” Đại Hùng ở phía sau gấp gáp.

Hạ Vọng dùng bước, ngửa đầu nhìn trời một chút, mặt dù khí trời hiện tại không nóng lắm nhưng mặt trời hôm nay rất to, Hạ Vọng nói: “Nóng lắm, không đánh.”

Hạ Vọng không đợi người phía sau lên tiếng đã đi ra ngoài, trong tai nghe lại truyền ra những âm thanh mơ hồ, đứt quãng khiến người ta mơ tưởng viễn vông, Hạ Vọng nghe thấy thì lỗ tai ửng đỏ, trong nhất thời không nhớ ra mình ghi âm lại lúc nào.

Chu Ninh Mục khóc lóc nhỏ giọng rên rỉ.

“Căng quá…”

“Đau mà, Hạ Vọng…”

Đoạn ghi âm này dài khoảng bốn mươi giây, cuối cùng là đoạn Chu Ninh Mục khóc đến mất tiếng, vừa khóc vừa nói không bao giờ cùng hắn như vậy như vậy nữa đâu.

Hạ Vọng mím môi, hừ một tiếng, bấm tạm dừng rồi gọi điện cho Chu Ninh Mục.

Chu Ninh Mục không biết đang làm gì mà để lỡ một cuộc điện thoại của hắn, Hạ Vọng hơi tức giận, vừa xuống lầu vừa gọi cuộc thứ hai, điện thoại được kết nối, bên kia đầu tiên truyền đến vài tiếng hít thở tiếp theo là âm thanh mạnh mẽ: “Tôi đang có việc, chút nữa gọi lại cho cậu.”

Chu Ninh Mục vô cùng quyết đoán chuẩn bị cúp điện thoại, Hạ Vọng bình tĩnh gọi tên của cậu: “Chu. Ninh. Mục.”

Tay Chu Ninh Mục run run, không hiểu sao thấy hơi chột dạ. Trước mặt cậu là hai, ba tên côn đồ không biết từ trường nào tới, chặn giữa đường còn đá bay keo xịt tóc cậu mua ở siêu thị.

Cậu còn mua thêm vài loại kẹo đều bị đám ngu ngốc này đạp văng đi, cậu có chút tức giận.

Chu Ninh Mục không cúp điện thoại, đạp tên đang nhào về phía mình một cước.

“Tôi đang đánh nhau Hạ Vọng!” Cậu thở hồng hộc vừa chạy vừa nói.

Hạ Vọng trong bãi xe trường học mở khóa xe đạp, nghe vậy cau mày, hắn định đạp xe về ăn cơm trưa, buổi chiều xem tâm trạng thế nào rồi mới quyết định có đến trường không, nghe thấy âm thanh hưng phấn của Chu Ninh Mục thì có chút tức giận dù không rõ lý do, hắn khóa xe lại, ngồi lên phía yên sau hừ một tiếng: “Tôi ở trường chờ cậu, đánh xong đến tìm tôi.”

Chu Ninh Mục còn ở bên kia gào thét: “Không biết lúc nào mới đánh xong đâu, không cần chờ. “

Hạ Vọng trực tiếp cúp điện thoại.

Sáu phút sau, Hạ Vọng nhận được điện thoại của Chu Ninh Mục, cậu thở hồng hộc: “Đối phương hơi nhiều người, giờ tôi không về được!”

Hạ Vọng lại cúp máy lần thứ hai.

Sau ba phút Chu Ninh Mục lại gọi đến: “Cậu ở đâu?”

Hạ Vọng làm một bộ ta đây có địa vị cao nên không chấp nhất: “Nhà ăn số 3 của trường.”

“Năm phút nữa tôi đến, gọi cho tôi phần cơm, giống của cậu!” Bên kia lại là một vẻ vô cùng hưng phấn sau khi vận động,

Hạ Vọng cúp điện thoại, phản xạ có điều kiện nhìn màn hình vài lần mới để điện thoại xuống đi gọi cơm cho Chu Ninh Mục, hai phần cơm vừa đặt trên bàn không bao lâu Chu Ninh Mục đã như chó thấy xương mà nhào đến trước mặt hắn, cầm đũa bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa khoe khoang với Hạ Vọng: “Ba thằng cháu nội chặn đường tôi, tôi đem chúng nó đánh tới mẹ nhìn không ra.” Lại mạnh mẽ nói tiếp: “Đừng để lão tử gặp mấy đứa kém thông minh kia trên đường, gặp một lần đánh một lần.”

Hạ Vọng đối với chuyện cậu anh hùng ra sao căn bản không quan tâm, lấy điện thoại ra chuẩn bị xem video giết thời gian ăn cơm, tùy tiện liếc Chu Ninh Mục một cái.

Hắn tắt màn hình điện thoại đặt ở một bên, rồi tháo một bên tai nghe xuống, nhìn chằm chằm vào khóe mắt bị đánh bầm xanh của Chu Ninh Mục: “Chuyện gì?”

Chu Ninh Mục theo tầm mắt của hắn sờ khóe mắt của mình, thanh âm hưng phấn không tự chủ xẹp xuống, nhỏ giọng nói: “Không đau.”

Hạ Vọng không thích cậu mỗi ngày đi đánh nhau với người ta gây chuyện thị phi, giống như toàn thế giới cậu là ** nhất, thấy vậy hắn càng tức giận, ném đũa lên khay: “Ai quan tâm cậu đau hay không?”

Chu Ninh Mục nâng mắt lên nhìn, khóe mắt hồng hồng vô cùng oan ức.

Hạ Vọng lại lấy tai nghe vắt trên cổ đeo vào tai, mở điện thoại bắt đầu xem clip hài, xem đến đoạn nào buồn cười thì cười lạnh một tiếng.

Chu Ninh Mục vốn đang đói bụng muốn chết, không chỉ có viền mắt đau, trên người cũng đau, nhìn thấy Hạ Vọng liền không dám nói lời nào.

Cậu cũng không biết tại sao cậu sợ Hạ Vọng như thế, cậu và Hạ Vọng quen biết hơn mười năm cùng nhau lớn lên, cậu chính là luôn sợ Hạ Vọng một cách rất vô lý.

Khi còn bé sợ Hạ Vọng đánh cậu, lớn một chút sợ Hạ Vọng không chơi với cậu, lại sợ Hạ Vọng giận cậu, sợ Hạ Vọng không để ý tới cậu.

Chu Ninh Mục tức muốn chết rồi, tại sao mỗi lần đều như vậy, chỉ có cậu sợ Hạ Vọng tức giận, lo Hạ Vọng không để ý cậu, Hạ Vọng chỉ cần nổi giận là có thể không quan tâm cậu.

Chu Ninh Mục oan ức giơ tay xoa xoa khóe mắt của mình, nghiên người giật tai nghe của Hạ Vọng xuống, sau khi kéo xuống thì nước mắt lả chả nhìn Hạ Vọng: “Cậu không được không để ý đến tôi.”

[2]

Ánh mắt Hạ Vọng dời đến trên mặt cậu, dừng trên khóe mắt bầm xanh một chút, rũ mắt nhìn khay thức ăn: “Ăn xong chưa?” Hắn không có tâm trạng mở miệng hỏi.

Chu Ninh Mục vô cùng uất ức, thu hồi bàn tay đang kéo tai nghe của Hạ Vọng, cầm đũa của mình lên, nhanh chóng gắp thức ăn, vừa ăn vừa nói: “Vẫn chưa xong, lập tức xong.”

Mắt Hạ Vọng lại xoay chuyển một vòng, đột nhiên nói: “Buổi trưa tôi đánh bóng rổ, cậu đến xem.”

Chu Ninh Mục đang ăn cơm thì gật đầu như gà mổ thóc, sau một lúc nghiền ngẫm dường như nhớ ra điều gì: “Trời nắng lắm mà…”

Hạ Vọng ghét bỏ: “Ăn hết cơm rồi nói, văng đầy mặt tôi…”

Chu Ninh Mục rụt cổ một cái, ngậm miệng lại.

Hạ Vọng lại nhìn điện thoại soi gương, sau khi nước bốc hơi túm tóc kia lại vểnh lên rồi, hắn lại dùng tay kéo kéo, cảm thấy mất kiên nhẫn đứng lên, Chu Ninh Mục mờ mịt ngẩn đầu nhìn hắn.

Hạ Vọng Chỉ vào tóc mình: “Lại vểnh lên, tôi lấy nước vuốt lại.”

Chu Ninh Mục khó khắn nuốt hết cơm trong miệng, vội vàng nói: “Tôi ăn xong rồi cùng đi.”

Hạ Vọng chỉ vào cái khay trước mặt cậu: “Thu dọn cái này đi.” Nói xong lại đeo tai nghe, quay người ra khỏi nhà ăn.

Chu Ninh Mục ngồi yên một lúc, nắm tay trong đầu tự mình thề, lần sau Hạ Vọng còn tùy tiện ra lệnh cho cậu, không cần quan tâm đến tâm trạng của hắn, phải đứng lên lý luận, nhất định phải cho Hạ Vọng nhận ra sai lầm.

Cậu không phải tùy tùng thích thì gọi đến không thì đuổi đi!

Chu Ninh Mục sau khi nghĩ xong lời thề son sắt đề cổ vũ bản thân, thì cẩn thận đem mâm thức ăn của mình và Hạ Vọng trả về đúng chỗ trong nhà ăn.

Cậu đứng tại chỗ một lát, định rời khỏi trường, đến siêu thị mua đồ lần nữa, lại nghĩ đến Hạ Vọng nói trưa nay đi xem hắn chơi bóng rổ, cuối cùng trở về chỗ vừa ngồi ăn cơm, gọi cho Hạ Vọng: “Cậu đang ở đâu?”

Âm thanh Hạ Vọng có hơi gấp: “Đừng ầm ĩ, ngốc ở đó chờ tôi.”

Chu Ninh Mục chưa kịp trả lời, bên kia đã ngắt điện thoại, cậu có chút tức giận, xụ mặt đặt điện thoại di động lên bàn, hai nam sinh đang ăn cơm trước mặt nghe thấy tiếng động quay lại nhìn, lập tức bị cậu mắng: “Nhìn cái rắm, chưa từng thấy ba mày tức giận?”

Hai người kia ném đũa đứng lên: “Con mẹ nó mày nói cái gì đó ——?!”

Chu Ninh Mục cũng đứng lên: “Tao con mẹ nó nói tao là ba mày đó ——!”

Nhà ăn đã qua giờ cơm, mọi người đang tụm năm tụm ba đều bị tiếng gào của họ thu hút sự chú ý, hai người vừa bị mắng đi thẳng đến chỗ Chu Ninh Mục, Chu Ninh Mục xắn tay áo chuẩn bị xông lên, mắt thấy Hạ Vọng từ ngoài cửa đi vào, tay áo xắn được một nửa thì dừng lại.

Hai người kia xông tới xô đẩy cậu, Hạ Vọng từ sau bọn họ đi tới đập một cái túi nhựa lên bàn: “Làm gì đó?”

Hai nam sinh kia cười lạnh: “Hai tụi bây một nhóm? Muốn ăn đòn sao?”

Chu Ninh Mục tức giận: “Con mẹ nó mày nói cái gì?!”

Lông mày Hạ Vọng nhăn lại, Chu Ninh Mục liền xông lên cùng hai người kia lăn lộn, Hạ Vọng muốn tiến lên kéo người ra, nhưng đưa tay ra nhiều lần cũng không bắt được, đột nhiên một nắm đắm không biết từ đâu lướt qua mặt hắn.

Khuôn mặt này là thứ từ trước đến giờ ngay cả chạm vào cũng không được chứ đừng nói là đánh một quyền, Hạ Vọng nóng máu liền nhất chân lên đạp.

Đợi đến lúc nhân viên quản lý nhà ăn xuất hiện chỉ vào bọn họ rống to, Hạ Vọng một tay kéo túi nhựa mình vừa ném, một tay kéo Chu Ninh Mục: “Chạy nhanh lên, ngu ngốc!”. Hắn đánh mệt rồi, hơi thở cũng không đều đặn.

Chu Ninh Mục có chút ham chiến, bị hắn kéo đi vẫn còn luyến tiếc giơ chân đá thêm hai cái mới chịu chạy khỏi nhà ăn.

Hai người lao nhanh đến cây đa lớn ở sân thể thao góc đông bắc trường học, vừa dừng lại Chu Ninh Mục đã nằm dưới gốc cây thở mạnh, Hạ Vọng sau khi chạy trốn dường như máu không kịp lên não, chống đỡ thân cây tim đập bình bịch, hắn có chút tức giận.

Chu Ninh Mục nằm trên mặt đất mười mấy giây đột nhiên cười khà khà, lần trước cậu cùng Hạ Vọng chiến đấu hình như là hồi cấp hai, nghĩ đến vừa nãy Hạ Vọng vì cậu mà gia nhập cuộc chiến không khỏi vui mừng.

Mãi đến tận khi Hạ Vọng đập cái túi nhựa vẫn luôn cầm trong tay lên người cậu, là thuốc mỡ chuyên trị vết thương, cậu cẩn thận nhìn về phía Hạ Vọng.

Hạ Vọng vẫn vịn vào cây, mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Chu Ninh Mục nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng uất ức: “Tôi không có cố ý đánh nhau với tụi nó —-” cậu nhỏ giọng: “Tụi nó mắng cậu mà…”

Hạ Vọng đưa tay chỉ vào mồ hôi trên trán mình, mồ hồi ướt đẫm cả tóc, áo đồng phục và áo lót, lạnh giọng ghét bỏ: “Hiện giờ hôi muốn chết.”

Chu Ninh Mục nhỏ giọng hỏi ý: “Tối nay đến nhà tôi ở, tôi giặt quần áo cho cậu nha?”

Hạ Vọng không tiếp lời.

Chu Ninh Mục âm thanh càng nhỏ hơn: “Sáng sớm ngày mai lại cùng nhau đi xem phim?”

Hạ Vọng vẫn không để ý đến cậu.

Chu Ninh Mục đỏ cả mắt, tuy rằng không biết tại sao thế nhưng vẫn là ngoan ngoãn nói ra câu: “Tôi sai rồi.”

Cũng may Hạ Vọng không hỏi cậu sai ở đâu, liếc đôi mắt đỏ hồng của cậu, cộng thêm khóe mắt xanh tím cùng vài vết xước da, rũ mắt: “Bôi thuốc không?”

Chu Ninh Mục tủi thân gật đầu.

Hạ Vọng ghét bỏ ngửi ngửi quần áo trên người mình, ngồi xổm xuống, mở túi nhựa ra, lấy bông tăm và thuốc, Chu Ninh Mục ngẩng đầu lên nhắm mắt lại.

Hạ Vọng dùng bông tăm lấy thuốc, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì suy tư chốc lát: “Đang chờ tôi hôn cậu sao?”

Chu Ninh Mục đột nhiên trợn tròn hai mắt, mặt đỏ lên.

Hạ Vọng cúi đầu nhìn cậu: “Hé miệng.”

Chu Ninh Mục đỏ mặt há hốc miệng ra, Hạ Vọng lại ghét bỏ: “Mở quá lớn.”

Chu Ninh Mục mặt càng đỏ hơn, sau đó hơi khép miệng lại, Hạ Vọng mới bất đắt dĩ cúi đầu, đôi môi dán vào môi cậu ma sát một lát rồi lè lưỡi dò vào trong miệng của cậu, ôm lấy đầu lưỡi Chu Ninh Mục xoay tròn chốc lát, sau khi lui ra ngoài còn để lại lời bình: “Nước bọt nhiều ghê.”

Chu Ninh Mục im lặng liếm liếm khóe miệng, cuối cùng vẫn là nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

[3]

Chờ tới khi Hạ Vọng thoa thuốc xong cho Chu Ninh Mục, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chu Ninh Mục đột nhiên nhớ ra hắn nói muốn đánh bóng rổ, cậu có chút do dự nghĩ thật ra Hạ Vọng không thích vận động, lúc phơi nắng chảy mồ hôi tâm trạng hắn sẽ rất tệ, chơi bóng rổ hay các loại vận động khác đều phải đến mùa đông mới có thể phát sinh trên người Hạ Vọng.

Hơn nữa, Chu Ninh Mục có hơi không dám nói ra, kỹ thuật chơi bóng rổ của Hạ Vọng rất kém cỏi.

Có lần Chu Ninh Mục đi học muộn, trong lớp lại không có ai, xem thời khóa biểu mới biết bây giờ là tiết thể dục, cậu vốn định nằm lên bàn ngủ nhưng lại thấy hơi khát, sau khi lục tung bàn của mình và Hạ Vọng cũng không tìm được nước thì xuống quầy hàng dưới lầu để mua. Lúc đi ngang qua sân bóng của trường thì thấy các bạn lớp mình, cậu nghiên đầu nhìn, thấy Hạ Vọng đứng thẳng tắp giữa sân như một cái cây nhỏ, có người gọi tên hắn chuyền bóng cho hắn, hắn đưa tay ra những không đón được, bóng nhanh chóng bị đội đối thủ đoạt đi. Chu Ninh Mục thấy Hạ Vọng cúi đầu vô cùng nghi hoặc nhìn tay của mình, rồi đưa tay sờ lên đầu, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ vào người giống như là quần áo bị dơ.

Chu Ninh Mục bị chọt trúng điểm cười, cười khì một tiếng.

Cậu cứ cười mãi, có một ngày kia đến nhà Hạ Vọng cậu nhắc đến chuyện này với hắn, Hạ Vọng hừ một tiếng liền không vui, kéo áo cậu che lên măt cậu, lúc đó cậu ra sức chống lại, vừa dằn co vừa hét: “Cậu chơi bóng quá tệ, cậu nhìn đi người ta chơi bóng đều thở hổn hển còn cậu thì như không có gì xảy ra, người ta thấy bóng đều chạy đến giành còn cậu thì trốn!” Cậu kéo áo từ trên đầu xuống: “Vậy mà còn định ra sân chơi bóng rổ!”

Hạ Vọng thẹn quá thành giận, hai người họ vốn đang nằm ở trên giường ngủ, Hạ Vọng lập tức từ trên giường bật lên, Chu Ninh Mục đang giễu cợt hắn một cách vui vẻ, hơn nữa buổi tối trong phòng tắt đèn cậu cũng không nhìn thấy mặt Hạ Vọng, chỉ mơ hồ thấy được động tác.

Hạ Vọng mở đèn “tách” một tiếng khiến Chu Ninh Mục lóa mắt, lúc cậu buông đối tay đang che mắt ra Hạ Vọng đang đứng bên giường lạnh lùng nhìn cậu.

“…” Chu Ninh Mục bị hắn nhìn lập tức tắt tiếng.

Hạ Vọng nhìn cậu: “Cậu dám nói tôi đánh bóng rổ tệ ư.”

“…” Hạ Vọng nhỏ giọng “Cậu đánh bóng rổ rất…” tiếng nói càng ngày càng nhỏ đến cuối cùng không không còn âm thanh, mũi lại bắt đầu chua lên, cậu oan ức muốn chết, nháy mắt nghĩ người này sao không chịu đùa một chút, nên lại muốn khóc.

Hạ Vọng vẫn là mặt lạnh nhìn cậu: “Nói lại!”

Chu Ninh Mục bẹp miệng, cậu cảm thấy mình đâu có làm sai cái gì, tại sao lại muốn khóc, rõ ràng là do Hạ Vọng nhạt chớ bộ, cậu không có gì phải khóc, không cần vì bị Hạ Vọng lườm một cái lại uất ức muốn khóc.

Cậu huhu hai tiếng nhốt mình vào chăn, vừa khóc vừa trách móc: “Cậu sao không chịu đùa gì cả, cậu sao lại dễ tức giận như vậy, tôi không chơi với cậu nữa.”

Tiếng khóc và tiếng oán giận từ trong chăn buồn buồn truyền ra: “Tôi muốn tuyệt giao với cậu!”

Hạ Vọng nhấc chân nhẹ nhàng đá đá Chu Ninh Mục đang cuộn tròn trong chăn: “Tôi chơi bóng có tệ không hả?”

“Tệ!!!” Chu Ninh Mục đã khóc nức nở nhưng vẫn kiên định.

Hạ Vọng thu chân, mang dép vào, lấy gối của mình trên giường quay người ra cửa, còn chưa đi đến cạnh cửa Chu Ninh Mục đột nhiên xốc chăn lên, cậu bọc người lại, lộ ra cái đầu nhỏ đẫm nước mắt nhìn Hạ Vọng, khàn giọng hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Hạ Vọng nhìn cậu: “Tôi đi ngủ phòng khách.”

Chu Ninh Mục rất vất vả mới nín khóc lại sắp nước mắt lưng tròng, cậu nghĩ sao mình lại tội nghiệp như vậy chứ, Hạ Vọng không đùa với mình, Hạ Vọng để mình khóc đến nỗi này, Hạ Vọng còn muốn mình dỗ dành sao.

Cậu cảm thấy mình làm bạn với hắn quá thảm rồi, là Dương Bạch Lao, là cải bắp nhỏ, không ai thương, trồng trong đất vàng*.

*Nhân vật trong vở opera “Cô gái tóc trắng”. Xem thêm chú thích cuối chương.

Cuối cùng cậu vẫn hét lên: “Không tệ —!!”

Thật ra khi thấy người méo miệng muốn khóc Hạ Vọng đã nguôi giận, tuy rằng hắn thấy bản thân từ khi sinh ra đã anh minh thần võ sẽ không có khuyết điểm gì, nhưng mà cái loại vận động mệt chết người như chơi bóng rổ thì..miễn cưỡng xem là khuyết điểm của cuộc đời hắn đi, hắn thậm chí còn có suy nghĩ rằng cuộc đời con người không nên quá hoàn mỹ, có chút khuyết điểm mới tốt, một người không nên hoàn mỹ, có chút khuyết điểm mới bình dị gần gũi.

Nhưng mà Chu Ninh Mục đã khóc đến như vậy vẫn liều mạng gào thét rằng hắn chơi bóng rổ tệ, Hạ Vọng không biết mình nên khóc hay cười, người này mà cuốn chăn kiểu như vậy xem ra sắp khóc một khoảng thời gian rất lâu, còn giường của mình mình lại không được nằm, hắn mặc áo ngủ đứng bên ngoài nghĩ mình ra phòng khách làm ổ một lúc, chờ Chu Ninh Mục khóc mệt rồi về, người này sẽ chui ra rồi tỏ vẻ oan ức như bức lương vi xướng* nói mấy lời trái với lương tâm.

*Ép người tốt làm chuyện xấu.

“…” Hạ Vọng đứng ở cạnh cửa dừng một chút.

Cũng không thể trách sao hắn thấy Chu Ninh Mục khóc đến nỗi này mà còn không ở cạnh khuyên nhủ, chỉ là người này quá dễ khóc, từ tiểu học đến cấp ba Hạ Vọng đã thử qua không biết bao nhiêu lần đi tìm giới hạn nước mắt của cậu, sau nhiều lần không thể tìm ra kết quả hắn quyết định đem chuyện này đặt ngang hàng với những bí ẩn chưa có lời giải từ kiếp trước.

Chu Ninh Mục bọc chăn đưa tay dụi dụi mắt, tiếp tục oan ức nói: “Không tệ, không tệ được chưa…”

Tay Hạ Vọng vẫn kẹp cái gối vòng trở lại trên giường, Chu Ninh Mục vẫn ngồi trong chăn giương đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, Hạ Vọng thả gối lên giường, Chu Ninh Mục xốc một góc chăn lên, Hạ Vọng nhanh chóng chui vào, hắn dán vào Chu Ninh Mục, một đôi lạnh lẽo tay trực tiếp vén áo Chu Ninh Mục lên áp vào bụng cậu: “Lạnh chết tôi.”

Chu Ninh Mục khịt khịt mũi, run lập cập: “Tay cậu lạnh quá.”

Hạ Vọng trách móc: “Tại cậu đuổi tôi đi.”

Chu Ninh Mục oan ức: “Tôi không có.”

Hạ Vọng thoải mái dán lên người cậu một lát, hai người đối mắt ngồi dậy, Hạ Vọng thổi nước mắt vương trên mi Chu Ninh Mục: “Cậu khóc gì chứ?”

Chu Ninh Mục hít mũi, muốn nói “Là bởi vì cậu chơi bóng rổ quá kém còn không cho tôi nói”, nhưng thật không dám nói, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là rút rút thân thể: “Tay cậu thật là nóng.”

Bàn tay đã ấm lên của Hạ Vọng xoa nhẹ eo cậu, nhìn mặt Chu Ninh Mục rồi đột nhiên nghiên gò má nói với đối phương: “Hôn một cái.”

Chu Ninh Mục khóc nhiều mặt có hơi đỏ, nghe vậy nhỏ giọng hỏi: “Hôn mặt sao?”

Hạ Vọng gật gật đầu.

Đôi môi Chu Ninh Mục lạnh lẽo kề trên mặt Hạ Vọng, cậu nhắm mắt lại, lúc mặt Hạ Vọng rời đi có một viên kẹo để trên môi cậu, Chu Ninh Mục mở mắt ra, Hạ Vọng cong cong ánh mắt, cười híp mắt nhìn cậu: “Được rồi đừng khóc.”

Hắn cười phàn nàn: “Bé khóc nhè.”

Chu Ninh Mục cuốn viên kẹo vào miệng phân trần: “Tôi không có…”

Hạ Vọng chăm chú nhìn miệng cậu: “Hôn một cái.”

Chu Ninh Mục mơ hồ: “Đang ăn kẹo —— “

Hạ Vọng cắn chặt môi của cậu, hắn ngậm mút chốc lát rồi thu hồi lại cười: “Ngọt!”

========

Dương Bạch Lao:

Là nhân vật trong vở opera “Cô gái tóc trắng”. Ông là cha của Cô gái tóc trắng Xi’er. Vở kịch kể về tần lớp nông dân nghèo khổ bị áp bức. Ông là đại diện của thế hệ nông dân lớn tuổi, chăm chỉ, trung thành và tốt bụng nhưng lại chưa được thức tỉnh dưới sự áp bức lâu dài của giai cấp địa chủ phong kiến.

Tên cho vay nặng lãi trong làng yêu con gái ông và cướp về làm vợ. Trong khi cô lại yêu đương với một chàng trai khác là Dachun. Dachun giải cứu Xi’er. Dachun đi lính, Xi’er trốn vào rừng, sống cuộc sống không phải của con người, mái tóc trở nên bạc trắng. Hai năm sau Dachun cùng quân lính trở về tìm kiếm Xier, hai người sống hạnh phúc đến cuối đời.



Bắp cải Trung Quốc:

Là một bài hát dân gian xuất xứ từ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Bài hát chính Gió bắc của vở kịch Cô gái tóc trắng cũng được cải biên từ đây. Nội dung bài hát:

Bắp cải nhỏ, trồng trong đất vàng;

Hai, ba tuổi đã không có mẹ.

Chỉ có thể đi theo bố;

Chỉ sợ bố, cưới mẹ kế.

Mẹ ơi mẹ ơi.

Mẹ kế kết hôn, ba năm rưỡi;

Có em trai thì đối tốt hơn tôi.

Em trai mặc, gấm lụa;

Tôi phải mặc, vải thô;

Em tôi ăn mì, tôi uống canh;

Cầm bát và khóc.

Mẹ mẹ ơi.