Cắn Yêu - Em Chọn Trao Hết Đi !

Chương 1




¥eoz.

*******************

_ Ư... ư!! Anh... nhẹ... thôi. Em chết mất, ưm ưm...!!

_ A..! Tốt lắm... cố lên bae!!

Dụ Phong mân mê cơ thể nóng bỏng, trắng muốt nỏn nà của người con gái trạc tuổi anh, bờ mông căng tròn, trắng nỏn, ngực múp và loz bót cực. Cô ấy nằm trọn trong lòng bàn tay Phong, cơ thể run rẫy rũ rượi vì đã lên đến đĩnh, mất hết sức lực mặc cho con dã thú kia liếm láp, thưởng thức thịt mình, d*m thủy chảy ra ướt đẫm giường nệm. Dụ Phong úp cơ thể cô thành tư thế Doggy sau đó đét cả bàn tay gân guốt, to bự vào hai mông cô, lực bàn tay mạnh dần, in đỏ chót lên bờ mông trắng nỏn nà ấy, cô sủa lên vài tiếng như khiêu gợi. Xong, anh sọc "con thú của anh" vào và tiếp tục cuộc chơi. Cô ta rên rĩ, co giật từng hồi sung sướng, miệng thúc đẩy anh tiếp tục...

Xong cuộc, Dụ Phong cười thầm, pha ly cà phê ấm nóng nhìn ra ban công, căn biệt thự 4 tầng của anh không bao giờ có góc kém sang trọng. Phong đứng đó và thõa thuận:

_ Em đẹp và dâm thật! Trinh tiết của em thì tôi phải trả bao nhiêu?

_ Một thẻ...

_ Được! Tôi không tiếc rẻ với em... - Dụ Phong vừa uống 1 ngụm cà phê, vừa đi lại bàn làm việc, rút ra một xấp thẻ ngân hàng, trong thẻ ít nhất cũng mấy chục triệu, nhiều nhất là 1 đến 2 tỉ, lại một số thẻ cũng là cả mấy căn biệt thự cộng lại. Xòe ra trước mặt cô ta... - Tôi cho em lựa, coi như là quà của mối tình 1 đêm chúng ta nhé!!

_ Thế thì em nhận nhé! - Cô ta cười dịu dàng, bóc tận hai thẻ hì hục giấu rồi gom đồ.

_ Nhưng tôi suy nghĩ lại rồi... - Dụ Phong ghé sát tai cô - Trinh của cô là hàng ni lông thôi, ni lông bao nhiêu mắc dữ vậy? - Nói rồi Phong rút lại 1 thẻ từ trong đùi cô ta, cười vui vẻ mời về.

_ Thế mà gọi là chơi đĩ à? Mày đã sướng đến thế mà chê trinh giả? Loại người gì vậy? - Con đàn bà này tức tốc trở thành quái thú khác hẳn so với hình ảnh gái hiền cách đây vài phút. Chắc là do ả vừa bị phát hiện là vá trinh giả, ả sấn đến Dụ Phong nhanh chóng bị bảo vệ tóm cổ lôi ra.

Trong căn phòng tối, xuyên qua lớp rèm cửa trắng ngà những ánh đèn của thành phố Thượng Hải. Trung Quốc sắp đổ tuyết, Dụ Phong năm nay đã là chàng trai ra dáng ra tướng.

Dụ Phong 25 tuổi, cao 1m86, thân hình bảnh bao nhưng không to con, mắt to, sóng mũi cao tự nhiên, vai rộng, đẹp trai ngây ngất, Dụ Phong sở hữu một chuỗi các nhà hàng khách sạn lớn nhỏ khắp Trung Quốc và tất nhiên đó chỉ là cánh tay trái đắt lực của anh. Bàn tay phải của anh điêu luyện, ăn đứt túi tiền người ta, chưa bao giờ vấp ngã trong sự nghiệp CỜ BẠC. Dụ Phong vốn tính thông minh, lanh lẹ, nhanh mắt hơn người khác, các ván bài bị anh ăn tay trên, chơi ở sòng lớn nên thu vài chục triệu là chuyện bình thường... Ở tuổi 25, Dụ Phong đi lên với 2 bàn tay thơm phức "mùi tiền", anh mở 2 sòng bài trong hai thành phố lớn ở Trung Quốc: Tô Châu và Bắc Kinh ( tất nhiên phải xa nơi ở là Thượng Hải), thuê "đào" để rút thêm tiền... Cứ như thế, một ngày anh thu chục triệu, có khi lên tiền tỉ ... Nhanh chóng trở thành đại gia mà nhiều em mơ ước, theo đuổi, vừa là đối tượng đầu tư nhà hàng khách sạn vừa là ông trùm cờ bạc trong thế giới ngầm.

###########

( sơ sơ về sòng bạc của Dụ Phong)

Hôm nay trời se lạnh, Dụ Phong quyết định đổi gió, đến sòng bạc ở Tô Châu chơi vài ván bài, giao lưu với mấy ông to bụng lớn. Đây là khu chơi bạc nhưng kiêm luôn cả nhà nghỉ, nhà hàng ở phía sau.

Có 10 căn phòng cách âm hạng lớn dành để tiếp đãi khách sộp. Mặt tường của các căn phòng được đắp bằng loại vải nhung hạng nhất Trung Quốc, thảm nỉ Tây Âu hàng triệu đồng, ngựa đi còn không nghe tiếng, vốn dĩ phải tĩnh mịch thì mới gọi là đỉnh cao của độ sang trọng .

Tầng trên cùng chỉ có 2 phòng để chủ sòng tiếp đãi ông lớn, bà lớn có mối với Dụ Phong đến chơi, căn phòng khang trang hẳn so với các loại phòng khác, dác vàng và có cả hòn non bộ, có phòng lộ thiên nhưng khi mưa gió sẽ có mặt kính che lại...

***********

Những người đến đây chơi rồi ra về trắng tay ngồi ăn vạ trước cửa sòng đều dạt ra rồi bỏ chạy . Anh bước vào với 3 nhân viên sòng bạc và quản lí theo sau tuông lời nịnh nọt:

_  Ông chủ hôm nay đến đây đột ngột quá, không biết nên không chuẩn bị món ngon tiếp đãi - nói rồi hắn nói qua bộ đàm - Làm những món đãi ông nhanh lên mấy đứa!

_ Người của Ông Quách đã book phòng chưa?- Dụ Phong bình thản hỏi

_ Dạ, Ông Quách không nói là sẽ đánh bạc với ông chủ, ông Quách chỉ muốn ngồi tầng 2 chơi với các khách sộp ạ!

_ Cho tôi một phòng ở tầng 2.

20p sau, ông Quách bước vào sòng là đã có cô đào ra đón tiếp, ông thích thú sờ soạn rồi mân mê cặp vú của cô đào, cô cũng cười đùa lại với gã. Vào trong sảnh, lẽ ra cô đào sẽ đưa ông lên phòng mà ông đã yêu cầu nhưng lần này Dụ Phong đã chờ sẵn để chào đón.

_ Hân hạnh quá, tôi lại được đón khách quen!

_ Chào anh, Dụ Phong, có lẽ vừa rồi tôi thô thiển với đào của anh quá nhưng mà không sao chứ nhỉ? - Hắn ôm chặt eo đào rồi nắn bờ mông căng tròn ấy

Dụ phong cười rồi dẫn ông lên tầng, ông Quách bây giờ mồ hôi nhễ nhại vì sắp bị trắng tay mà ra về, lòng thì trách thầm

_ Mẹ kiếp! Vui thì nó cho còn 2, 3 đồng mà về, không thì nó rút mẹ nó tiền của mình, có mà ghi nợ...

Lên đến tầng 1, Dụ Phong nghe thấy tiếng đánh nhau, ông Quách lúc này cũng nghe thấy liền nhẹ nhõm, thầm nhảy nhót vui mừng trong bụng, Dụ Phong quay sang bắt tay mời:

_ Xin lỗi, ngại thật tôi lại có việc, ông cứ lên tầng, nhân viên của tôi sẽ sắp xếp đối tượng cho ông giải trí... - chưa nói xong đã bị ông Quách ngắt lời " không sao không sao, tôi lên chơi đây, cậu cứ lo việc cậu nhé "

Dụ Phong đến nơi có ẩu đả, một đám người đánh một người, người đó cỡ tuổi trung niên, gầy gò ốm yếu kêu la, cơ thể co quấp mặc cho mình bị đánh tóe máu, tiền lẫn bài bị hất văng tung tóe... Dụ Phong chen vào.

_ Chuyện gì vậy các ông?- Dụ Phong cau mày gắt

_ Hắn ăn gian, ông ta giở trò bịp bợm mấy ván rồi mà vẫn tiếp tục như vậy...

_ Ông ta ăn bao nhiêu của các ông??

_ 100 triệu lận...

Mọi người xung quanh hùa vào.Dụ Phong lên tiếng cho đám đông ngừng lại

_ Nếu như chơi bài theo lối truyền thống thì dù có chơi hay cũng sẽ không vượt qua được vận may, quan trọng là... - dứt câu, anh chỉ 1 ngón tay vào đầu nhịp nhịp và cười nhoẻn

_ " tất cả giải tán " - nhân viên của anh la lên, tất cả ai nấy về chỗ mình mà lo việc mình.

_ tôi là Luy - XuyKhơ, người dân tộc sống ở vùng cao miền Nam nước Việt, đến đây đánh bạc kiếm tiền về nuôi vợ con tôi, tôi muốn về nước nhưng 100 triệu này tôi chỉ đủ trả nợ cho tôi thôi,...

_ Bác nợ sòng tận 700 triệu vào 1 năm trước, mà bác biết rồi đó, nợ ở đây là nợ đứng nợ chạy... chết ở đây cũng không hết nợ - một cậu nhân viên thay Dụ Phong nói.

_" Tôi có, tôi có đứa con gái xinh đẹp lắm!!!" - ông chìa hình ra trước mặt Dụ Phong -" đứa con gái út và là duy nhất của gia đình tôi, tôi yêu thương nó lắm nhưng đến tuổi gã rồi vẫn chưa chồng, không bán đi thì nó sẽ bị thiêu sống trước thần linh mất." - nước mắt ông lăng dài.

Dụ Phong bị thu hút bởi hình ảnh ấy, con gái dân tộc Việt Nam trắng trẻo, xinh đẹp vậy sao?.

_ Ngày mai, ông kêu con gái ông bay sang Tô Châu, tôi sẽ nhận món hàng này rồi tôi sẽ xóa nợ và cấp cho ông một khoảng về lại VN. - Dụ Phong mân mê tấm ảnh con gái ông ta nói khẽ.

******************

5h chiều hôm sau, Dụ Phong đến sòng Tô Châu, ngồi trong văn phòng chờ sẵn, tay cầm tấm hình của người con gái Việt Nam lạ mặt không quen biết. Ông XuyKho đến, bên cạnh là cô gái trẻ tuổi, mặc trên người bộ đồ giản dị của dân tộc. Dụ Phong mời họ đến tầng 3 để nói chuyện...

Lần đầu tiên được nhìn thấy những căn phòng sa hoa lộng lẫy, XuyKho ngất lên ngất xuống, thầm cảm ơn trời phật nhưng con gái ông không quen, nó chỉ thấy lạ mắt chứ chẳng cần biết giá trị của nó. Bước vào phòng, có Dụ Phong chờ sẵn để thỏa thuận.

Cô con gái là Luy Viên Viên, cao 1m65, mới 16 tuổi nhưng phải chịu phong tục ép gã của người dân tộc vùng cao, thân người nhỏ nhắn, nỏn nà với mái tóc ngắn ngang vai,bờ môi căng hồng tự nhiên, làn da trắng đẹp không một vết sẹo ẩn hay lồi, chưa kể vòng một và vòng hai múp máp, đầy đặn thu hút. Vòng eo thon gọn, tay chân săn chắt vì con gái vùng núi đi làm rẫy nhiều.

Cô nhẹ nhàng lướt trên thảm nỉ, lọt vào ánh mắt của Dụ Phong từng nụ cười, từng cái chớp mắt, dáng người bé nhỏ ấy lượn vòng quanh tham quan sòng bạc cùng quản lí của Dụ Phong, các vị khách của sòng bạc suýt sao thèm thuồng cô gái lạ mặt kia.

_ Cậu thấy chưa, ngoa mắt không chứ? Con gái tôi đó, ngon ngọt và hiền lành!

_ Tốt! 1 tỉ rưỡi của ông sẽ đc xóa - Dụ Phong cho người xé giấy nợ, ông ta vui mừng bật khóc

_ Và tôi sẽ đưa ông 600 triệu để về lo cho gia đình, con gái ông thuộc về tôi vĩnh viễn chứ?

_ Ừm.. ờm... Con gái tôi chỉ mới 16 thôi cậu ạ, tôi biết là quá trẻ để cậu lấy làm vợ vào cái pháp luật Trung Quốc này nhưng dân tộc tôi như vậy thì...

_ Tôi không lấy em ấy làm vợ!! - Dụ Phong cắt ngang lời ông. XuyKho sững sốt, mặt tái nhạt, nhận ra mình bán con chứ không phải gả con cho chồng - " Nhưng ông hãy nói với dân tộc ông là Viên Viên đã lấy chồng, tôi không thể gọi ông là cha vợ được!"

Ông ta ấy nấy không biết dạ vâng thế nào với Dụ Phong, đứa con gái ông yêu thương thế mà bây h vì nợ phải trả thay. Dụ Phong tiến lại gần ông, đặt tay lên bờ vai gầy gò của ông và thì thầm...

_ Ông yên tâm, con gái ông đẹp lắm, chắc hẳn sẽ được tôi cho làm quản gia nhà tôi, nào, bây giờ có bán hay không? Giấy nợ viết đi viết lại mấy hồi nhỉ...

Chưa kịp trả lời, Dụ Phong búng tay ra hiệu cho người xách chiếc cặp sắt chứa 600 triệu đặt trước mặt ông. Tiền làm ông thèm thuồng, hoa hết cả mắt, ông cười mà nước mắt ông rơi lã chã.

_ Tôi... tôi bán, anh lấy đi!

_ Tốt, cảm ơn ông Luy, thỏa thuận xong nhé, tôi tiễn ông! - Dụ Phong đắc ý, vui mừng, khuôn mặt bây giờ niềm nở, thân thiện hơn.

Ông Luy ra về im lặng không tạm biệt con gái một tiếng, chỉ có tâm thư gửi lại cho Dụ Phong. Ông ôm 600 triệu và ra về...

**************

Dụ Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có người chịu cùng mình trong ấm ngoài êm suốt cả cuộc đời, cũng chẳng biết yêu bất cứ ai vì tất cả những cô gái chỉ đến với anh vì tiền và tình dục.