Cận Vị Lai

Quyển 4 - Chương 8




~ Editor: Chúc Anh

~ Beta: Bê

Chỉ cần có kỹ năng bơi tốt, nếu gặp phải tang thi mà đào mương làm đường tẩu thoát thì quả thực cũng là lựa chọn không tồi. A Dũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

Tuyết Kiến vậy liền đồng tình: “Cứ như vậy đi! Như Xích Mộc nói, chúng ta đi trước tới nơi đất trống kia kiểm tra một lúc. Dù sao nếu như khám phá kỹ lưỡng, nếu như có tung tích của tang thi vẫn rất dễ dàng phát hiện ra. Nhưng mà nếu như quá nguy hiểm, thì cứ dựa theo kế hoạch của Bạch mà xử lí, thế nào?”

Nếu như thật sự có gặp phải tình huống như Bạch nói, e là đi một chuyến này sẽ rất khó trốn ra được. Câu nói này được A Dũng cân nhắc lẩm bẩm tới mấy lần, nhưng rồi cuối cùng vẫn không nói ra.

Nhìn thấy không có người đưa ra ý kiến phản đối, Tuyết Kiến vỗ tay một cái: “Vậy thì cứ như thế quyết định đi!” Nói rồi cúi xuống phía trước chỗ ngồi của tài xế đại thúc hô lớn: “Thạch Điền tiên sinh, vậy phiền chú thay vì lái xe trên đường này thì chuyển thành đi tới khu thương mại quốc tế Cao ốc nơi khu dân cư trên đường lớn.”

“Tốt thôi.”

Thạch Điền cũng không cần quay đầu lại về sau xem xét, vô lăng xoay một cái, xe lập tức rẽ vào bên phải đầu ngã ba.

Dường như so sánh những nơi khác, khu dân cư trên đường lớn này đều trông càng nghiêm trọng hơn. Ánh mắt của Ba Sĩ cùng Tĩnh Nhân sau một hồi đảo một vòng quan sát thì thu được kết luận này.

Trên dãy phố đập vào mắt là một nhà thuốc với quy mô lớn, ắt hẳn cũng không thể thiếu được các cửa hàng tiện lợi 24h xung quan, trong cả khu thương mại, tiểu khu này nhìn xung quanh bề ngoài đều khá xa hoa. Nhìn từ cửa vào: lối vào bảo vệ đều trống rỗng, rèm cửa sổ lại bị kéo, bởi vậy không thể nhìn thấy được tình hình bên trong. Lối vào kéo dài đẫn tới một con đường hẹp, giao với một ngôi nhà cách thức Châu Âu Tiểu Dương, lan can ban công hoàn toàn gãy vỡ, nóc nhà sụp nát hạ xuống, như là cái vòm mũ hãm xuống che lấy đỉnh đầu.

“Mùi máu tanh dày đặc ở phía trên” Bạch nhắc nhở Tĩnh Nhân.

Tĩnh Nhân ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngửi một cái, không hề có bất kỳ cảm giác biến hóa. “Xem ra là còn tới phải đi khá xa nữa mới tới.” Tĩnh Nhân nói. Cậu luôn tự nhủ phải tin tưởng tất cả những gì Bạch nói. Cho dù Bạch có đang ngồi ở bên trong, nhưng để biết được điều này mà nói ra thì lý do chính là Bạch đã vô cùng chắc chắn. Tĩnh nhân cho rằng như thế.

“Ừ.” Bạch chỉ điểm “Từ phía trước truyền tới.”

“Có xác chết!”

Sau một quãng thời gian, đột nhiên Thạch Điền quay đầu lại nói. Âm thanh có chút run run, thế nhưng nỗi sợ có thể nói là được khống chế lại rất tốt.

A Dũng ló đầu nhìn tới: “Có thể đi vòng qua không?”

“Không được” Thạch Điền liếc mắt nhìn, “Ngay ở giữa đường, không có cách nào đi vòng qua.”

“Lái qua đi, chỉ có thể như vậy.”

Tuyết Kiến A Dũng ngồi trở lại, đè nén cơ thể xuống muốn như đứng dậy.

Xác chết từ từ xuất hiện trước mắt tất cả mọi người. Bên trong xe, Tĩnh Nhân lúc này mới ngửi thấy được một chút mùi vị của máu tanh. Khó như vậy nhưng Bạch cách xa lại còn có thể ngửi được! Hoa Hoa tò mò đang ngồi bèn đứng lên học những người khác nhìn xung quanh liền bị Xuân Di kéo xuống, bịt kín hai con mắt của bé “Không nên nhìn, đây không là thứ mà trẻ con nên nhìn!”

Là một thi thể của một cô gái. Tử trạng này so với rất nhiều xác chết vô cùng thê thảm khác mà Tĩnh Nhân đã từng nhìn qua xem ra cũng là còn tốt, ít nhất vẫn có thể bảo trì được một thân thể hoàn chỉnh.

Ngoại trừ bị Hoa Hoa bị bịt mắt nên không thể nhìn, những người khác đang nhìn đến xác chết trong lòng đều không có quá nhiều cảm xúc gợn sóng. Dù sao bọ họ cũng đều đã trải qua được quá nửa thời gian mà tận thế xảy ra, tuy không thể nói là luôn luôn giữ vẻ lạnh lùng khi đối mặt với xác chết, nhưng ít nhất đều có thể nhìn thẳng vào tử thi một cách vô cùng bình thản.

Lúc bánh xe nghiền ép đi lên, thân xe có thoáng lay động. Dưới gầm xe vang lên âm thanh tương tự với việc dùng tay vắt nước chanh, vô cùng buồn nôn.

Xe lái ra sau, rất rõ để cảm thấy được tất cả mọi người đều thoáng thở phào nhẹ nhõm. Không người nào dám quay đầu lại liếc mắt nhìn. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là sẽ làm chính mình cả ngày sẽ trong tình cảnh ăn không được ngon.

Tiếp tục tiến lên trên, Xích Mộc đứng dậy nhìn một chút, “Chính là chỗ đó! Nhìn thấy phía trước có một vật đánh dấu không? Nơi ta nói đến chính là khối đất trống này.”