Cạn Tình

Chương 18





Nhìn vào ánh mắt chân thành của Phong lúc này tôi không thể không tin anh được. Thế nhưng dù sao thì trong lòng vẫn còn đau đáu một chút mơ hồ.
Cầm chặt chiếc áo của Phong đang che lấy người mình. Tôi nói với anh
-Anh chở em về đi.
Phong gật đầu.
-Ừ.
Thế rồi Phong lái xe chở tôi về lại nhà. Lúc này ngồi ở bên cạnh anh tôi không thấy chán ghét hay tức giận nữa, mà chỉ cảm thấy mình thật may mắn. Nếu như Phong đến không đúng lúc, có lẽ tối nay tôi bị Phúc làm nhục rồi. Càng nghĩ đến cái chuyện bỉ ổi mà Phúc làm đối với mình tôi chỉ muốn chửi thề một tiếng.
Chúng tôi về đến nhà là tôi lao ngay vào phòng, đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước rộng lớn, để gội rửa những gì vừa xảy ra với mình. Để cho mình thêm tỉnh táo lại. Bất giác tôi cảm thấy đau nơi phần dưới, cũng vừa nhắc nhở mình đây đã là lần thứ hai của tôi và Phong.
…Bao năm qua giữ gìn đến khi được anh khai thông, tôi vừa xấu hổ, vừa lạ lẫm, run rẩy đau đớn cũng có lúc uất nghẹn. Nhưng nói gì thì nói, ở bên anh vẫn cho tôi được cảm giác sung sướng thật sự, dù cả hai lần đều trong hoàn không tự nguyện nhưng Phong vẫn dành cho tôi cả sự nâng niu.
Tôi ngâm mình một lúc, đến khi cảm thấy cơ thể mình hơi lạnh tôi mới rời khỏi bồn tắm rồi khoác chiếc áo ngủ đi ra. Cứ nghĩ trong phòng chẳng có ai vì vốn dĩ tủ hôm về đến nay tôi và Phong ở riêng phòng. Thế nhưng bất ngờ là khi tôi bước ra ngoài, giờ phút này Phong lại đang chễm chệ ngồi ngay ngắn trên giường ngủ của tôi.
Tôi đứng sững người trong mấy giây, đến khi nhớ ra chiếc áo trên người mình thật mỏng tôi mới vội vàng đưa tay lên che đi cái cần che.
Mặt đối mặt với nhau, khi Phong nhìn tôi, tôi hơi ngại. Đến cả gương mặt cũng đỏ bừng.
-Anh ..sao lại ở đây?
Phong thản nhiên
-Ngủ?
-Đây là phòng em mà?
-Phòng của vợ anh cũng là phòng của anh. Em sao vậy? Ngủ với chồng cũng ngạc nhiên à?
-Anh…anh…
Tôi vì cách hành xử này của Phong mà chấn động đến mức không biết phải nói với anh thế nào. Dẫu biết giữa chúng tôi là vợ chồng thì chuyện ngủ chung cũng chẳng có gì làm lạ. Còn Phong tôi càng lúng túng thì anh lại ra sức chọc tôi
-Đã cùng nhau mấy lần rồi, những gì cần thấy anh cũng đã thấy rõ. Em cần chi phải che?
-Anh…biến thái. Mau ra khỏi phòng em.
-Không. Anh không đi. Tối nay ngủ chung
Tôi cứng họng, lý lẽ thì nói vậy nhưng cũng không phủ nhận có Phong bên này lại khiến cho con tim tôi rung rinh. Vậy nên trông giây lát tôi đứng đực luôn tại chỗ mà không muốn đuổi anh ra nữa.
Phong ngồi đó anh nhìn biểu hiện của tôi mỉm cười, nụ cười cực ngọt mà lần đầu tiên anh dành cho tôi sau chuỗi ngày lạnh như băng. Bất chợt Phong vươn tay ra níu lấy tay tôi rồi kéo lại, vừa đúng dang hai chân anh ra để tôi ngồi luôn vào lòng anh. Khoảnh khắc thân mật này, cả người tôi lâng lâng hạnh phúc, còn Phong ở bên dưới vừa kịp lúc cũng đang cưng cứng lên cạ vào người tôi.
Giọng Phong trầm ấm khẽ nói vào tai tôi
-Cho anh xin lỗi vì những chuyện vừa qua. Là anh không tốt đã đối xử thậm tệ với em.
Nghe những lời này, tự nhiên tôi không kìm được mà rơi cả nước mắt. Đưa tay lên lau vội, tôi mím môi ngăn đi cảm xúc đang chực trào. Tôi trả lời
-Anh mà cũng biết xin lỗi nữa hả?
Phong dùng tay siết chặt lấy tôi rồi đáp lại
-Biết chứ? Còn biết được rằng ai đó đã thương thầm anh mười mấy năm qua.
-Cuối cùng người ta đi yêu người khác. Rồi lại phũ phàng tàn nhẫn với mình. Anh thấy em có ngu lắm không hả?
-Em không ngu, mà chính anh là người có lỗi.
-Phong nè?
Vừa hỏi tôi vừa quay lại nhìn anh rồi nói tiếp
-Chuyện của Như Ý anh dễ dàng bỏ qua như vậy sao? hay là do anh còn yêu nó.
Phong nhìn tôi, hai mắt thâm sâu vạn trượng ẩn chứa nỗi niềm khó nói. Đưa tay lên chạm vào mắt tôi, quẹt đi giọt lệ vẫn còn đọng trên đó. Anh thở mạnh trả lời
-Thật ra thì trước đây anh có yêu Như Ý là thật, nhưng từ khi phát hiện ra cô ấy là nội gián bên Vạn Phúc cài vào thì tình yêu của anh cũng đã xuất hiện dấu rạn nứt. Chỉ là anh đang muốn xem Như Ý sẽ phản bội anh bằng cách nào thôi. Có lẽ sẽ còn lâu anh mới vạch trần Như Định bụng xong việc của công ty anh mới tìm cơ hội xin lỗi em, Nhưng không hiểu sao càng gần em em càng gây thương nhớ cho anh, cảm giác như em là người duy nhất khiến cho tim anh phải thổn thức mà chẳng có cách nào bình ổn lại được. Nhất là những ngày anh bay sang Mỹ, nổi nhớ em lại khắc khoải trong tim. Dù có nói ra những lời phũ phàng thì khi em khó, tim anh lại nhú lạc lối. Hôm trước chuyện cái bản hợp đồng, vốn dĩ nhìn hình ảnh em và Phúc thân mật, anh đã rất mất bình tĩnh, có thể nói rõ là ghen nhưng khi nghe em hỏi anh có tin em hay không? Thì anh đã dứt khoát chứng minh cho em thấy rằng anh tin em. Chuyện thả Như Ý đi dễ dàng, chỉ là nằm trong sự kiểm soát của anh thôi. Chứ tình cảm giữa anh và Như Ý đã không còn.
Ngồi trong lòng Phong càng lúc tim tôi càng đập mạnh, rồi lại chuyển từ từ sang lo lắng khi nghe Phong giải thích. Bất chợt tôi lại lo lắng cho Thành Phong khi mà anh đang thả hổ về rừng
-Chuyện mấy bản hợp đồng đã rơi vào tay Vạn Phúc thì anh nghĩ sao? Anh không sợ đuổi Như Ý đi thì những gì bí mật trong công ty nó sẽ đem qua nói cho Vạn Phúc biết hết sao?
-Anh cũng đang muốn nó đem bí mật về cho Vạn Phúc. Lúc đó anh sẽ giải quyết luôn một thể không cần phải kéo dài thời gian nữa.
-Ý anh là…
-Là anh đã cho người theo dõi Như Ý. Cũng như đang tìm bằng chứng Vạn Phúc chơi xấu chúng ta để mà kiện nó ra công an một lần luôn.
-Nghe anh nói vậy em cũng đỡ lo. À mà mấy hôm nay ba mẹ ra bên đó sau rồi. Anh có gọi hỏi thăm không? Mẹ đỡ chưa Phong.
-Mẹ sắp lên bàn phẫu thuật. Em yên tâm nhất định bà sẽ không sau. Mà thôi bỏ qua chuyện này đi em. Anh muốn chúng ta
Ánh mắt Phong nhìn tôi thật tà mị, cái bên dưới nãy giờ vẫn cố chấp bành trướng ra mà không hề có dấu hiệu rút quân về. Tôi nghe xong càng thêm xấu hổ vì biết Phong đang định muốn gì.
-Chúng ta mới đây đó. Em mệt để hôm khác đi.
Tôi định nhổm dậy để trốn tránh Phong thế nhưng Phong vẫn kiên quyết giữ chặt cả người tôi lại, đè luôn tôi xuống nệm, chiếc váy mỏng nhanh chóng được anh lột sạch sẽ. Nhìn tôi Phong cười đểu cáng
-Muộn rồi
Phong cười lớn, tiếp tục đưa tay bấu chặt lấy hông tôi, bên trên tiếp tục dùng chiếc lưỡi điêu luyện càn quét từng ngõ ngách trong khoang miệng tôi, rồi lại lần mò trượt dài xuống cổ, xuống ngực. Mỗi nơi anh đi qua lại càng khiến cả người tôi rạo rực bị kích thích đến mức chỉ muốn cuốn theo anh mà không có cách nào từ chối dù cho đêm nay chúng tôi đã một lần rồi.
Trong căn phòng rộng lớn, chiếc đèn ngủ màu vàng phủ lấy cả không gian tạo nên cảm giác thơ mộng, cả hai chúng tôi một lần nữa trần như nhộng quấn lấy nhau. Bấu víu vào da thịt nhau. Phong hôn đến đâu, tôi rướn người theo đến đó. Một loạt khoái cảm cứ lần lượt bùng cháy trong lòng. Và rồi khi dừng lại nơi đó. Phong đưa tay tách nhẹ hai bên đùi non của tôi ra, một phát một đẩy mạnh vào đúng điểm cần đến.
Tôi nhíu mày cảm nhận cơn đau ập đến, do lúc nãy đã gần gũi nên lúc này tôi thấy hơi đau hơn. Phong nhìn tôi cau mày, mồi hôi trên trán túa ra ướt cả mặt thì liền dừng lại. Khẽ cúi xuống hôn lên trán tôi. Anh nhẹ giọng hỏi
-Em đau à?
Tôi gật đầu
-Dạ.
-Vậy anh dừng nha.
Phong hỏi ý tôi, nếu tôi nói ừ chắc chắn Phong sẽ rút ra nhưng tôi biết một khi dục vọng của đàn ông bùng cháy họ có thể kiềm chế nhưng chắc chắn sẽ không khỏi khó chịu huống chi bây giờ đã tiến vào trong rồi, thế nên tôi chỉ nói
-Anh làm nhẹ thôi.
-Ừ.
Phong ghì chặt tôi vào lòng, bên dưới anh nhấp nhẹ, mỗi lần đẩy vào anh lại nhìn xem biểu hiện của tôi, như đang rất nâng niu sợ tôi bị đau. Cảm giác lần này thật khác hoàn toàn với hai lần miễng cưỡng trước, thấy Phong trân trọng mình, tôi cũng thả lỏng người rồi ôm lấy người Phong để hòa nhịp cùng anh.
Sau cái giây phút đau đớn qua đi là chuỗi sung sướng ập đến. Tôi nhìn Phong, nhìn gương mặt đẹp trai ấy, vô thức đưa tay chạm vào. Phong nhìn tôi đầy yêu thương, anh mỉm cười, cựa vật bên dưới tiếp tục tấn công cuồng nhiệt. Cho đến khi cả hai muốn vắt kiệt sức lực của nhau, Phong một lần nữa ôm chặt lấy tôi, anh cúi xuống điên cuồng mút lấy hai cánh môi mọng đỏ của tôi rồi rướn người, phóng thích tất cả cuồng nhiệt vào trong rồi sau đó gục luôn trên người tôi.
Tôi ôm anh, mặc dù đã thấm mệt nhưng không phủ nhận ở bên anh lúc này tôi thấy hạnh phúc thật sự. Dù cho là lúc trước anh có đối xử thậm tệ với tôi, gieo cho tôi những lời nói phũ phàng, thì chàng trai năm ấy tôi theo đuổi, vẫn luôn khiến tôi si mê bất chấp đến tận bây giờ, vẫn nghĩ sẽ không có ngày tôi và anh được gần nhau thế này, cũng đã từng nghĩ sẽ rời khỏi anh. Thế nhưng bây giờ lại được bên nhau trọn vẹn thì tôi không còn tiếc nuối điều gì nữa rồi. Chỉ mong sau này anh đừng phũ tôi lần nào nữa là được…
… Cả đêm thấm mệt nên đến tận trưa, khi cái nắng bên ngoài gay gắt hắt vào phòng tôi mới giật mình tỉnh giấc. Ngó ngàng xung quanh không thấy Phong đâu, tôi lập tức ngồi bật dậy, lật chăn ra thấy người mình vẫn còn chưa mặc gì, lại nhớ tới chuyện đêm qua vô thức tôi tủm tỉm cười, hít hà mùi bạch trà vẫn còn thoang thoảng nơi đây lại càng làm cho lòng tôi thêm khắc khoải. Cứ nghĩ Phong đi làm rồi, nên tôi vẫn ngồi thừ luôn trên giường, nhắm mắt lại để mường tượng chuyện tối qua. Thế nhưng ai ngờ người ta hôm nay cũng không đi làm. Từ trong phòng tắm bước ra, trên người quần áo đã chỉnh chu với quần âu xám với áo sơ mi trắng. Phong nhìn tôi ngồi thừ trên giường, anh tiến tới khẽ nở nụ cười rồi hắng giọng thật to lên tiếng
-ĐANG NHỚ LẠI CHUYỆN TỐI QUA HAY SAO MÀ MẶT ĐỎ DỮ VẬY CÔ NƯƠNG. HAY LÀ BUỔI SÁNG ĐANG ĐẦY NĂNG LƯỢNG. CHÚNG TA LẦN NỮA NHA.
Tôi nghe xong lập tức mở mắt ra rồi nhìn Phong. Bất ngờ khi thấy anh còn ở nhà liền vội vàng kéo chiếc chăn phủ hết luôn người mình rồi xấu hổ lén tiếng
-Ai thèm. Cái đồ xấu xa.
Phong cười tươi, đi lại ngồi cạnh mép giường rồi trêu tôi tiếp
-Thật không thèm? Thế lúc tôi ai vừa ngủ vừa ôm chầm lấy anh rồi nói là anh Phong đẹp trai ơi. Em yêu anh nhiều lắm?
-Em không có. Anh đừng có điêu.
Tôi xấu hổ, quơ tay ném luôn chiếc gối vào người Phong. Còn anh anh chỉ cười rồi nhanh chóng bảo tôi dậy vệ sinh cá nhân rồi anh đưa tôi đi ăn sáng. Thế nhưng vừa nói đến đó thì vừa hay điện thoại của Phong có cuộc gọi đến. Anh bắt máy lên nghe. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt Phong đang vui tươi dần chuyển sang nghiêm trọng khiến cho tôi còn thấy lo thêm
Trước khi tắt máy Phong còn buông lại một câu
-Cậu cứ nhận lời đi. Dù sau thì cũng sẽ đến ngày chúng ta đối đầu với Vạn Phúc mà thôi. Không sớm thì muộn cũng phải cho bọn nó biết chúng ta không dễ đối phó. Chuẩn bị đi 30p sau tôi có mặt ở công ty.