Tôi bất ngờ với những gì Phong vừa nói với Như Ý, không ngờ anh lại phũ phàng với nó đến như vậy… nhưng mà anh cứ thế này tôi lại hả hê nha.
Khuôn mặt Thành Phong lãnh đạm, ánh mắt nhìn Như Ý vô cùng phức tạp và lạnh tựa như băng khiến cho gương mặt nó sợ hãi mà trắng bệch đi. Thế nhưng bằng một thế lực nào đó mà Như Ý vẫn cố bám lấy Phong rồi nũng nịu nói
-Anh Phong, sao anh không tin em, anh có biết anh nói như thế làm em tổn thương lắm hay không hả?
Hất mạnh nó ra, Phong cười khẩy
-Em cũng biết tổn thương à? Thế thì những tổn thất của tôi em có gánh nổi không?
Bị Phong hất mạnh Như Ý ngã nhào ra đất, nhưng nó vẫn cố chấp gượng dậy, một lần nữa nó nhào lại Phong.
-Em không có, không bao giờ em phản bội anh cả. Anh Phong anh đừng nghe người khác nói nhăn nói cụi rồi nghi ngờ em được không?
-Thế thì đây là như thế nào. Em giải thích anh nghe?
Vừa nói Phong vừa mở laptop. vì đang đứng khá xa nên tôi không hiểu là Phong cho nó coi cái gì, nhưng mà khi xem xong, tôi thấy nó càng tỏ ra lo sợ hơn.
Khuôn miệng nó lắp bắp mãi mới thành lời
-Anh Phong, em ..em xin lỗi em lỡ dại một lần. Xin anh tha thứ cho em nha anh.
Như Ý nắm tay Phong van xin, hai mắt nó ửng đỏ, nước mắt chảy dài ướt cả khuôn mặt trông thật tội nghiệp. Thế nhưng hiện tại tội lỗi nó gây ra khiến trong lòng tôi, sự thương cảm đối với nó đã trở về con số 0.
Mặc cho Như Ý van xin Phong vẫn không hề dấy lên chút thương cảm. Chỉ là khi Phong nhìn nó đanh giọng lên tiếng, tự nhiên tôi cảm nhận trong lời nói của Phong có chút chua xót
-Lên Phòng kế toán, nhận nốt số lương còn lại rồi ra khỏi công ty. Đây coi như ân huệ cuối cùng mà tôi dành cho em.
-Anh Phong!
-Im miệng
Giải quyết chuyện Như Ý xong Phong liền đưa mắt nhìn ra ngoài rồi hắng giọng gọi
-Mọi người vào đi.
Anh Phương và tôi đứng bên ngoài nãy giờ. Cho đến khi nghe tiếng trong phòng truyền đến tôi với anh Phương mới lập tức đi ngay vào phòng.
Sau khi thấy tôi và anh Phương bước vào. Phong đưa mắt liếc nhìn tôi mấy giây sau đó đưa cho anh Phương một bản hợp đồng gì đó rồi hai người họ lập tức trao đổi nhau như thể rất quan trọng. Còn tôi vì chưa nghe Phong nói gì với mình nên vì tò mò tôi liền đi tới đưa mắt nhìn chiếc laptop trên bàn, đưa tay nhấn con chuột vào clip đó xem
Trên màn hình nhanh chóng xuất hiện một đoạn video. Trong đó Như Ý đi vào phòng của anh rồi lén lút tráo đổi bản hợp đồng sau đó đi ra…
Quả đúng là tôi suy nghĩ chính xác mà, cái con này, nó điên rồi. Nhưng mà cũng may là phòng Phong có camera chứ không chắc tôi bị oan mà ko giải thích được rồi.
Cho đến khi anh Phương và Phong nói xong thì anh Phương đi ra. Chỉ còn lại tôi và Như ý với Phong. Cảm giác lúc này ngột ngạt vô cùng khi mà cả 3 chúng tôi đối diện. Đang im lặng. Bất chợt Như Ý nó đứng bật dậy, trừng mắt nhìn tôi rồi điên cuồng chửi đỏng lên.
-Là mày…mày nói gì với Anh Phong nên anh ấy mới đối xử với tao như thế đúng không?
Tự nhiên bị chửi tôi cũng bất ngờ lắm, nhìn nó bây giờ khuôn mặt nhem nhuốc, hai mắt đỏ ửng như một con điên, tôi nghĩ chắc có lẽ bên Hoàng Phúc đã nắm được điểm yếu gì của nó nên dù yêu Phong nhưng nó cũng không thể chống đối lại với bên kia, cho nên nó đành gây ra tội lỗi như ngày hôm nay, nhưng mà dù sau thì nó cũng không được tha thứ. Cho nên sau giây phút này, tôi lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Nó vừa dứt lời tôi đã khom xuống nhìn nó rồi tự tin trả lời
-Thế mày nghĩ tao phải ngu ngốc im lặng rồi chịu oan ức một mình à? Như Ý mày nghĩ tao cao thượng đến thế?
-Mày được lắm. Nhưng mà tao cũng sẽ không để thua mày đâu. Dù sao thì Phong cũng đã là của tao, chúng tao đã ân ái với nhau rồi nên sẽ có một ngày tao quay lại và chiếm lấy trái tim của anh ấy một lần nữa … haha .. mày chờ đó.
Nó cười như điên, nói với tôi những lời như thế rồi quay sang nhìn Phong. Nó gào lên nói tiếp
-Tôi trở thành một người thế này cũng vì anh mà ra, bây giờ anh lại vì con Hạ mà đối xử với tôi thế này. Thành Phong sẽ có ngày anh phải quỳ xuống chân tôi mà xin tha thứ.
Như Ý nói xong liền ôm mặt chạy đi. Tự nhiên tôi rùng mình mạnh một cái. Đúng lúc này còn lại hai chúng tôi thôi. Vô thức Phong đi tới. Anh đưa tay kéo mạnh tôi vào lòng anh. Ghé vào tai tôi. Anh nói
-Anh xin lỗi
Đối với hành động này của Phong tôi lại thấy không quen, mặc dù sự gần gũi này khiến cho con tim tôi không kìm chế được mà đập loạn nhịp.
Không để mình rung động với Phong nữa nên ngay lập tức tôi đưa tay đẩy mạnh Phong ra . Tôi nói
-Anh bảo anh Phương đưa tôi vào đây để chứng kiến chuyện này? Để nói rằng anh biết tôi không phải là người tráo đổi hợp đồng của anh đúng không?
Phong đi lại bàn rồi ngồi xuống. Anh gấp lại laptop rồi nhìn tôi nói
-Ừ.
-Thế còn Như Ý? Amh biết rõ những chuyện nó làm gây tổn hại cho công ty đến vậy? Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng bỏ qua như thế sao?
-…(Phong im lặng)
Nhìn thái độ im lặng này của anh khiến tôi thật sự rất khó chịu. Vì tổn thất lần trước đã khiến công ty anh gần như phá sản. Lần này thì may mắn Phong đối phó được, với lại cũng chưa ký hợp đồng,theo tôi nghĩ cái lần anh cầm hợp đồng xé trước mặt đối tác cũng là để bên đó không biết được bản hợp đồng bên đây đã bị đánh tráo. Nếu không khi để bên đối tác nhìn thấy bản hợp đồng toàn giấy trắng thì chắc chắn chuyện sẽ rắc rối hơn nhiều. Vì Phong nhạy bén xử lý nên tổn thất cũng nhẹ hơn, thế nhưng cái cách anh đuổi nó đi thế này khiến tôi không chấp nhận được. Càng nghĩ đến tôi càng bực dọc trong lòng, lại thêm nhớ đến những lời Như Ý vừa nói với tôi rằng hai người họ đã là của nhau. Vô thức tim tôi đau nhói lên một cái.
Nhìn sang Phong , thấy anh vẫn không nói gì dựa đầu vào ghế tỏ ra mệt mỏi càng khiến cho tôi ấm ức hơn. Tội lỗi của con Ý lớn như vậy mà anh vẫn bỏ qua, còn tôi lúc phát hiện ra bản hợp đồng giả anh đã hùng hổ bước vào hỏi tội tôi ngay, còn nói với tôi những lời quá đáng…Thành Phong…anh thật đáng ghét!
Không muốn nhìn mặt Phong nữa, tôi lau ra ngoài luôn. Cả ngày hôm đó Phong cũng chẳng tìm tôi nói một lời nào cả, còn tôi vì trong lòng cảm thấy bị tổn thương sâu sắc thế nên cả một ngày làm việc trôi qua, đối với tôi rõ thật nhàm chán…
…
Buổi chiều tan làm, tôi không về nhà vội mà một mình lang thang ngoài công viên đến tối mịt. Những cơn mang hơi lạnh dưới mặt hồ thổi qua khiến cho tôi thêm lạnh, hai tay ôm lấy thân mình đang khẽ run lên, rồi vô tình bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc, bất giác không kìm được những ấm ức của tôi lại tuôn rơi như mưa…
Đau lắm, tủi phận lắm, rồi tôi tự nhủ thôi thì cố gắng một chút nữa, mọi chuyện ổn định tôi sẽ rời đi.
Đang miên man suy nghĩ thì đúng lúc tôi lại gặp Hoàng Phúc. Không hiểu là hữu duyên gặp gỡ hay là oan gia dẫn lối mà cứ khi tôi có chuyện là chúng tôi lại gặp nhau.
Hoàng Phúc đi tới cạnh tôi. Anh hỏi
-Em buồn à?
Tôi xoay qua nhìn anh, hít một hơi rồi lắc đầu.
-Em không có?
-Em đừng nói dối. Hai mắt sưng húp rồi kìa?
-Em!
-Có chuyện gì? Cứ tâm sự ra hết đi. Anh sẽ làm thùng rác cho em trút giận
Nghe câu này của Phúc tự nhiên tôi lại bật cười. Hai tay đưa vào nhau xoa mạnh để tìm hơi ấm. Vô thức nhìn Phúc tôi hỏi
-Tại sao anh lại cứ muốn đối đầu với Thành Phong. Trong khi bên anh đâu phải kém cạnh gì?
Phúc nghe tôi hỏi liền cười trừ đáp lại
-Chuyện của công ty em không hiểu đâu. Mà nè… sẵn em đang buồn, vừa hay thằng bạn anh mới khai trương một quán bar. Hay là anh đưa em sang đó xả strees nhé.
Đang có tâm trạng, lại được rủ đi bar thì có gì bằng, cũng lâu rồi tôi không lên đó nên vừa nghe Phúc nói tôi không ngần ngại mà gật đầu cái rụp.
Mà Phúc cũng tinh tế lắm. Tôi đồng ý đi cùng anh ta vui lắm, trước khi qua bar còn đưa tôi đến một shop thời trang cho tôi lựa đồ thay đi bộ váy công sở trên người ra rồi mới đưa tôi qua bar của bạn anh.
Đúng là bar mới nên cái gì cũng mới. Phúc đưa tôi vào một phòng vip, ngồi trong phòng có thể thoải mái nhìn ra bên ngoài mà không bị ai làm phiền cả.
Tôi mặc một chiếc jum đen cúp ngực, bắt chéo chân ngồi xuống chiếc ghế giữa tiếng nhạc xập xình đến đinh tay nhức óc. Thế nhưng vì nhạc to nên cũng khiến tôi quên đi những chuyện buồn trong ngày. Cho đến khi Phúc đi tới, anh đưa cho tôi một ly rượu , anh một ly rồi nhìn tôi chăm chăm nói
-Hôm nay em thật xinh đẹp.
Tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm đến lời khen đó, vì vốn dĩ tôi biết mình đẹp mà. Haha, cũng không trả lời Phúc một câu nào, cứ thế giữa tiếng nhạc lạnh lùng tôi cầm ly rượu đưa vào môi mình nhấp cạn.
Phúc ngồi bên cạnh, nhìn tôi uống hết ly rượu anh ta mỉm cười khoái chí, ánh mắt nham hiểm cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi sau đó đưa bàn tay bẩn thiểu chạm luôn vào eo tôi rồi vuốt ve mãi không thôi.
Sự đụng chạm này của Phúc khiến tôi khó chịu vô cùng, tôi nhích người sang một bên đưa tay tát mạnh vào mặt Phúc rồi nói lời cảnh cáo
-Anh mà đụng chạm tôi một lần nữa thì…
tôi chưa kịp nói hết câu, định bụng là nói anh ta nên biết giữ chừng mực với tôi, vì giữa chúng tôi chỉ là bạn. Còn nếu Hoàng Phúc cứ hành xử lỗ mãn như vậy thì tôi xin phép ra về nhưng vừa nói đến đó thì bất ngờ cả người tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, Cơn chóng mặt và buồn ngủ liên tục ập đến sau đó là cả cơ thể rạo rực nóng bức.
Tôi nhíu mày, cố ngăn cho bản thân mình bình thường lại nhưng càng cố xua đi cái sự khó chịu đó thì cả người tôi lại nóng hừng hực như có ngọn dung nham đang bốc cháy trong cơ thể. Thật khó chịu, tôi đứng bật dậy, định cầu cứu Phúc giúp mình nhưng rồi hai chân cứ lão đão muốn ngả, đôi mắt nhoè đi nhìn Phúc ngồi bên trong đầu lại hình dung ra Phong đang ở cạnh mình. Cứ thế vô thức đưa tay vòng lên ôm lấy cổ Phúc không ngăn được sự bùng cháy trong lòng cứ thế mà muốn…anh ta…