“Cái... cái này không cần thử nghiệm đâu ạ.”
Tôi nuốt nước bọt, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức tôi cứ tưởng anh đang muốn bật mode hùng hổ dọa người thì đề tài bỗng được thay đổi: “Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Sau đó thì đi luôn.
Còn tiện tay mang cái hộp nhỏ nhỏ xinh xinh kia về cùng.
Tôi nhìn cửa phòng đã đóng thế mà còn cảm thấy hơi hơi mất mát.
Má, sao mày đáng khinh bỉ vậy hả tôi ơi?
Sáng sớm hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị đi làm thì gặp Dư Dặc Dương đang chuẩn bị dọn đi nơi khác.
Cậu ta nhìn thấy tôi thì giận dữ trừng mắt: “Tốt bụng khuyên bảo cô, cô không nghe thì thôi, còn gọi anh ta đuổi tôi đi. Lâm Thiển, cô cũng thật độc ác!”
Tôi không hiểu.
Nói không đầu không đuôi vậy ai mà hiểu được?
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, xoay người rời khỏi.
Cuối tuần, tôi đi dạo phố với Phát Tiểu. Lúc đang chọn quần áo trong cửa hàng thì trùng hợp gặp phải Hứa Mộng Dao và Phó Lâm.
Hai người họ hình như là đến để bới móc chúng tôi. Cứ hễ chúng tôi nhìn trúng thứ gì là bọn họ nhất quyết phải giành mua món đó. Phát Tiểu tức đến mức muốn xắn tay áo nhảy vào đánh nhau với họ.
“Không mua nổi thì đừng vào. Làm gì mà phải như mụ đàn bà đanh đá ngoài chợ thế?” Hứa Mộng Dao chế giễu.
Phó Lâm cũng mở miệng: “Lâm Thiển này, tôi nghe nói Kỷ Tư Minh có vị hôn thê rồi, người ta là tiểu thư tập đoàn Lan thị đấy! Loại gà rừng như cô đừng có mơ mộng được gả vào nhà quyền quý nữa!”
Câu sau phun ra còn khó nghe hơn câu trước, Phát Tiểu định chửi lại nhưng bị tôi cản.
Tôi kéo cô ấy đi ra ngoài.
Không ngờ vừa bước ra thì gặp Kỷ Tư Minh, bên cạnh anh còn có Lan Hân Nhã.
Hai người bọn họ xuất hiện lúc này chẳng khác nào cái tát đập thẳng vào mặt tôi.
Quả nhiên tiếng hai người kia cười nhạo còn to hơn lúc trước.
Kỷ Tư Minh đi tới chỗ tôi: “Sao vậy?”
Mắt anh liếc về phía Phó Lâm và Hứa Mộng Dao, có vẻ đoán ra được điều gì: “Ai bắt nạt em à?”
Anh ấy giơ tay định xoa đầu thì bị tôi cúi xuống né đi.
Anh ấy sững sờ.
Phó Lâm đi tới hỏi: “Tổng giám đốc Kỷ, tôi nghe nói vị hôn thê của ngài là tiểu thư tập đoàn Lan thị, không biết có phải vậy không ạ?”
Kỷ Tư Minh còn chưa nói gì Lan Hân Nhã đã kinh ngạc hỏi: “Tôi thành vị hôn thê của Kỷ Tư Minh từ bao giờ? Sao tôi không biết vậy?”
Cô ấy vừa nói xong, Hứa Mộng Dao và Phó Lâm sửng sốt: “Cô là Lan Hân Nhã á?”
Lan Hân Nhã cười rồi mỉa mai nhìn bọn họ: “Hai người là cái cọng hành nào mà cũng dám đi khắp nơi tung tin đồn nhảm vậy?”
“Nhưng ai cũng nói vậy mà? Chúng tôi có đi đồn linh tinh đâu?”
Ai cũng nói vậy?
Kỷ Tư Minh sửng sốt, có vẻ như rất kinh ngạc.
Anh quay ra nhìn tôi đang im lặng đứng một bên, cứ như đột nhiên phát hiện ra điều gì, mặt mày bỗng ảo não.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Anh ấy đột nhiên kéo tay tôi đi.
Phát Tiểu lo lắng định chạy theo thì bị Lan Hân Nhã giữ lại: “Đừng lo, không có việc gì đâu, vợ chồng son nhà người ta giận dỗi nhau thôi.”
Phát Tiểu nhìn Lan Hân Nhã: “Cô không phải vị hôn thê của tổng giám đốc Kỷ thật à?”
Lan Hân Nhã dở khóc dở cười: “Tất nhiên là không rồi!”
.......
“Anh muốn nói chuyện gì?”
“Anh sai rồi.”
Hở?
“Lúc trước anh lừa em, thật ra Lan Hân Nhã không phải người theo đuổi anh, cũng không phải vị hôn thê của anh. Em ấy còn có quan hệ huyết thống với anh nữa. Mẹ em ấy với mẹ anh là chị em họ.”
Lượng tin tức này hơi nhiều, tôi bỗng thấy hơi choáng váng.
“Thế lúc trước hai người...”
“Lúc trước anh đánh cược với cô ấy nếu ai thoát kiếp độc thân muộn hơn thì ở hạng mục hợp tác giữa hai công ty phải nhường 10% lợi nhuận.”
“......”
Hóa ra hôm ấy Lan Hân Nhã vừa mới nghe tôi nói “mang thai” mặt mũi đã xám xịt bởi vì biết mình sắp mất tiền à?
Thế giờ tôi không phải vai hề mà chỉ là một công cụ hình người ấy hả?
“Sếp không cần nói với tôi chuyện này làm gì đâu.”
Phát Tiểu vẫn đang chờ, tôi xoay người muốn đi tìm cô ấy.
Ở sau lưng, anh ấy tiếp tục nói: “Thật ra còn một nguyên nhân chính khác!”
Tôi quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo của anh ấy nhìn tôi chăm chú.
“Bảy năm qua, anh vẫn luôn tưởng tượng ra vô số khung cảnh khi nói ra câu này với em. Nhưng chưa một lần nào ngờ tới sẽ là hôm nay, tại trung tâm thương mại này, trong tình huống như vậy mà nói ra.”
Anh nói xong lại tỏ ra ảo não.
Nhưng tôi nghĩ có lẽ mình đã đoán ra câu nói ấy là gì rồi.
Dư Dặc Dương từng nói anh ấy thích tôi.
Quả nhiên.
“Anh thích em.”
m thanh trong lòng tôi và giọng nói của anh vang lên cùng lúc.
Tôi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt ấy, đứng yên không nói lời nào.
Tôi chỉ thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhịp thở càng thêm dồn dập, dòng máu chảy khắp người đang tăng tốc di chuyển.
Kỷ Tư Minh nói anh thích tôi.
Quen nhau nhiều năm như vậy, thật ra cũng có lúc tôi nảy ra suy nghĩ liệu có phải anh thích tôi không. Nhưng sau đó tôi lại nhanh chóng gạt bỏ nó, không dám suy nghĩ xa vời.
Nhưng hôm nay, anh ấy thật sự thừa nhận rằng anh thích tôi...
Thấy tôi không phản ứng gì, trong lòng Kỷ Tư Minh có chút lo lắng: “Anh biết mình nói vậy sẽ dọa em sợ. Nhưng mà Lâm Thiển à, anh không cố ý giấu em lâu vậy, chỉ định từ từ từng bước lại gần em hơn. Nhưng không ngờ vì anh luôn nén lòng giấu kín mọi chuyện mà em phải chịu nhiều lời chế giễu và ủy khuất đến vậy.”
“Anh thích em từ bao giờ?”
Tôi nhìn anh với đôi mắt rực rỡ.
Anh sững người một lát. Đến tận khi nhận ra đáp án trong đôi mắt của tôi, niềm vui tràn đến cả đuôi lông mày. Anh bước lại gần, ngập ngừng chạm vào mái tóc của tôi. Lần này tôi không né anh nữa.
“Thật ra những gì anh nói vào hôm họp lớp là sự thật.”
Cái câu từ cấp ba anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy hả?
“Nhưng hồi học cấp ba em chưa gặp anh mà?”
“Nhưng anh thì thấy em rồi.”