Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau.
Xe của Tiểu Bạch luôn theo phía sau Nhiễm Đống Dạ, cũng chính là nói theo phía sau chiếc xe bám theo đuôi đầu tiên.
Khi xe Nhiễm Đống Dạ ngồi đột nhiên thay đổi kế hoạch đi lại, Tiểu Bạch liền theo sau chiếc xe có biệt hiệu Linh Dương đi xa rồi.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Thu, Tiểu Bạch vừa mới tìm được cơ bội chặn Linh Dương ở một ngách.
"Tiểu Bạch, có giữ lại người sống nào không?" Diệp Thu cười hỏi.
Tiểu Bạch một tay cầm điện thoại, một tay đánh một tiếng vang lớn.
Diệp Thu biết một tiếng là có, nếu không thì là hai tiếng rồi.
"Đưa hắn về" Nụ cười trên mặt Diệp Thu càng thêm nồng hậu.
Tắt điện thoại ...Tiểu Bạch tới bên cạnh cửa xe bị hắn chèn cho đổ xuống mà có chút biến hình, kéo một người đàn ông hôn mê bên trong ra. Trên ghế cạnh ghế lái còn có một người đàn ông, chỉ là lúc xe đập trên vách tương, trán hắn cũng rất không may đập trên kính.
Vì thế đầu hắn và kính cùng bị vách tường nện cho nát bấy.
Mở hòm hậu bị xe của mình ra vứt vào đó như vứt rác... Tiểu Bạch vứt người sống sót bất hạnh vào trong.
Lên xe, nổ máy.
Hồi lâu, bên ngoài hồ tập yên tĩnh này mới truyền tới tiếng còi ồn ào của cảnh sát.
"Giữ lại ngươi sống có hữu dụng gì? Lẽ nào Mitsui Viêm sẽ thừa nhận những người này là do hắn phái tói?" Ngân Nhãn đứng bên bờ biển mênh mông trong mát híp mắt nhìn Diệp Thu đứng yên lặng bên cạnh.
Người đàn ông này suy nghĩ đúng là sâu xa.
Thì ra bắt đầu từ khi hắn dụ gái của Mitsui Viêm đã nhắm vào bố cục Mitsui Viêm. Nếu không sao có thể biết chính xác Mitsui Viêm sẽ dùng cách này đối phó với hắn? Sao lại có thể đặc biệt theo sau cô gái tên Nhiễm Đông Dạ này? Hắn có nhiêu cô gái như vậy? Sao hắn lại biết những cô gái khác sẽ không có nguy hiểm?
Mặc dù nữ nhân của Diệp Thu nhiều, nhưng người ở Hong Kong hơn nữa lại không có khả năng tự bảo vệ chỉ có bốn người Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi và Nhiễm Đông Dạ. Nếu không cẩn thận tìm được Long Nữ, cũng chỉ có thể tự nhận ngã lê thôi.
Đường Quả, Trầm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi đều ở trong gia tộc Tây Môn không ra ngoài, Mitsui Viêm không thể chạy tới xuống tay với họ được, nên lựa chọn duy nhất của hắn chính là xuống tay với Nhiễm Đông Dạ tham gia một số hoạt động bên ngoài.
Vì mọi tài liệu của kẻ địch Diệp Thu đều nằm trong lòng bàn tay.
"Giữ lại người sống cũng không phải để chỉ điểm Mitsui . Những người lạ phái ra chấp hành nhiệm vụ ngay cả Mitsui Viêm là ai cũng không rõ. Giữ người này lại sẽ dùng chặn miệng của truyền thông" Diệp Thu cười giải thích.
Còn một lý do hắn không nói ra, vì hắn có chiếc nhẫn phệ hồn. Nếu hắn có thể có được chút tin tức hữu dụng từ người còn sống sẽ tìm hiểu nguồn gốc, tìm được tổng bộ của họ, như vậy không gì tốt hơn rồi.
"Miệng của truyền thông?"' Ngân Nhãn nghi hoặc hỏi.
"Mitsui Viêm không phải người bình thường, nên cuộc chiến lần này cũng không đơn thuần là cuộc chiên giữa tôi và Mitsui. Nên bản thân Mitsui Viêm hoặc là tùy tùng của hắn xảy ra chuyện ở Hong Kong, những thế lực thù hằn đối địch với Trung Quốc tất nhiên sẽ lợi dụng tiếng nói truyền thông để công kích trị an cùng nhân quyền của Hong Kong. Giữ lại một người sống cũng có thể trước mặt truyền thông chỉ ra chuyện Mitsui Viêm gây ra".
"Đương nhiên truyền thông tin hay không đã là một chuyện khác rồi, theo trình tự cứ vậy mà đi, cũng tiện cho ngươi làm ngoại giao chúng ta đánh trận xong vẫn giữ lại đường lui"
Ngân Nhãn lắc đầu nói: "Chuyện chính trị đúng là phức tạp. Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, vẫn là làm sát thủ tốt hơn. Không gì cố kỵ không cần suy nghĩ nhiều chuyện tới vậy".
"Đúng vậy, sát thủ quả thực là hạnh phúc" Diệp Thu cảm thán nói.
Sát thủ chỉ cần dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào giết chết mục tiêu là được, cầm tiền của người thay người tiêu tai. Nhưng là một quân nhân, những chuyện họ phải suy nghĩ đúng là quá nhiều...
Trong thời gian chốc lát...Tiểu Bạch đã chạy xe tới.
Diệp Thu ra đón hỏi: "Người đâu?"
Tiểu Bạch mở thùng xe ra, người bị thương nằm trong thùng xe không nhúc nhích.
"Không phải chết rồi chứ?" Diệp Thu có chút lo lắng. Hắn còn muốn giữ lại một người sống để tìm hiểu chút tin tức.
Tiểu Bạch lắc đầu đi tới bên cạnh thùng xe, hoàng kim cương xoa tam giác không biết lúc nào xuất hiện ở tay phải, cầm xiên liền đâm vào đùi người bị thương.
A! Một tiếng gào thảm thiết của người đàn ông vang lên trên bờ cát đen kịt.
"Còn sống Tiểu Bạch cười ra hiệu tay nói. Hắn dùng hành động để chứng minh với Diệp Thu người này vẫn còn sống.
Diệp Thu cười vỗ vai Tiểu Bạch ý bảo hắn thu cương xoa lại, nói: "Hắn giao cho cậu đó, không được để hắn chết. Những người khác cũng mang hết về. Nhiệm vụ lần này hoàn thành vô cùng thành công, mọi người vất vả rồi."
Tiểu Bạch gật gật đầu lại nhảy lên xe rời khỏi.
Diệp Thu lại nhìn về phía Ngân Nhãn nói "Tối nay thật là làm phiền cô rồi. Nếu không ngại buổi tối chúng ta cùng tới gia tộc Tây Môn?"
Ngân Nhãn cười từ chối: "Anh là bạn của gia tộc Tây Môn, tới lúc nào cũng không sao. Tôi là sát thủ, lúc này tới quá thất lễ rồi".
Lúc Diệp Thu trở lại số ba Thâm Thủy Loan, mọi người vẫn chưa đi nghỉ.
Trầm Mặc Nùng, Đường Quả, Lâm Bảo Nhi, Nhiễm Đông Dạ, Tây Môn Thiền Ngữ, còn có mấy chị em của Tây Môn Thiển Ngữ tề tụ vây quanh Nhiễm Đông Dạ đang ríu rít nói gì đó. Nghe thấy người hầu báo tin Diệp Thu quay về, một đoàn người liền trảo ra ngoài cửa đại sảnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Thu bị đám con gái vây quanh trước mặt làm cho giật mình nói: "Mọi người không cần khách sáo như vậy, đều là người một nhà, không cần đặc biệt chạy ra ngoài nghênh đón đâu."
"Ai muôn đón anh chứ? Bọn em ra ngoài ngắm trăng" Lâm Bảo Nhi tru miệng nói.
Tên Diệp Thu chết tiệt lại chạy ra ngoài lâu như vậy, đi cũng không dẫn mình theo, đúng là đáng ghét.
"Vậy sao?" Diệp Thu ngẩng đẩu nhìn bầu trời. Trăng sáng vốn treo trên bầu trời không biết lúc nào đã biến mất không thấy bóng dáng đâu, chỉ có gió thổi lay động cây huân thụ trong sân, có vẻ sắp mưa tới nơi rồi.
Lâm Bảo Nhi nhìn theo ánh mắt của Diệp Thu, không tìm thấy ánh trăng trên bầu trời cũng cảm thay ngượng ngùng, cố chấp giải thích "Anh quay về muộn rồi, vừa nãy vẫn có ánh trăng, bây giờ hết rồi, bọn em đang chuẩn bị đi vào rồi".
"Ồ" Diệp Thu gật gật đầu "Bảo Nhi, cấp trên của em nhờ anh chuyên lời tới em, nói nếu em còn không quay về báo cáo, sẽ đá em ra ngoài".
"Cái gì?" Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt "Khai trừ em?"
Lâm Bảo Nhi giống như là ảo thuật, khuôn mặt mũm mĩm đột nhiên giàn giụa nước mắt, giang