Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 720: Mĩ nam kế (1): Diệp Thu và Yến Thanh Phong (Hạ)




"Nếu anh đã cảm thấy vậy, tại sao lại đến đây? Tại sao muốn gặp em?" Giang Yến Tử nhìn thẳng vào tim đen của Diêp Thu.

Diệp Thu liền trầm xuống, được một lúc mới nói nhỏ: "Anh biết khả năng mình, có lúc khó tránh khỏi kích động tiêu cực, anh sợ anh làm không tốt"

"Anh tự trách mình vì cái chết của người khác?" Giang Yến Tử hỏi.

Diệp Thu lắc đầu nói: "Anh đâu có trách mình. Anh là đàn ông Diệp gia, con trai Diệp Trùng, anh phải đòi công bằng cho những uất ức mà người khác phải chịu. Tương tự, hắn là người của Yến gia, hắn cũng phải gánh những sai lầm của Yến gia. Không có ai sai ở đây cả"

"Vốn dĩ anh có thể khiến hắn thân bại danh liệt, thậm chí có thể tàn độc hơn, anh chỉ cần dời nắm đấm xuống dưới một phân thôi thì sẽ khiến hắn thành người thực vật, không suy nghĩ, không cảm xúc, chỉ là đồ tàn phế mà thôi"

"Võ giả trọng danh, anh cũng bị chấn động bởi hành động tự sát của hắn. Nếu hắn đầu hàng trước mặt tất cả thì anh cũng chẳng có lí do để giết hắn. Anh tôn trọng nhân cách hắn nên mới phối hợp cho hắn cái chết vinh quang nhất"

"Vậy tại sao anh lại mâu thuẫn vây?" Giang Yến Tử có phần hiếu kì. Cô vẫn tưởng rằng Diệp Thu tự trách vì cái chết của Yến Thanh Phong.

"Là vì… anh đột nhiên cảm thấy mất phương hướng. Mục đích rời khỏi nông thôn của anh là tìm thân thế phụ mẫu, là vì muốn báo thù. Nhưng nay, khi kẻ thù của anh bị anh đưa xuống địa ngục, có thể vĩnh viễn không được siêu sinh, người kế tục xuất sắc nhất gia tộc đó cũng bị anh hạ gục, anh cảm thấy có chút bàng hoàng" Diệp Thu biết Yến gia trải qua sự kiện gián điệp và tài liệu cơ mật bị rò rỉ ra ngoài, cả đời sẽ không được quốc gia trọng dụng nữa.

Yến lão gia tử vẫn sống khỏe, một số bậc cao niên sẽ nể mặt ông ta mà rộng lượng với Yến gia.

Nếu ông ta bất hạnh qua đời thì không chừng Yến gia còn phải trải qua một lần thanh trừng nữa.

Yến gia tung hoành Yến kinh hai mươi năm cũng không có đối thủ. Đến lúc đó bọn họ lại lấy chuyện này ra tính toán thì ai sẽ đứng ra nói thay cho Yến gia đây?

Yến Thanh Phong luôn bị mình coi là kẻ thù nay cũng đã chết, về sau, ta đấu với ai đây?

Vô địch thật cô độc!

Diệp Thu cho rằng người nói ra câu này là giả bộ, không ngờ cũng có một ngày mình lại nhận thức rõ cảm giác này. Do đó giây phút Yến Thanh Phong đổ gục hắn không vui chút nào, chỉ có cảm giác hụt hẫng mà thôi.

Lần này đến lượt Giang Yến Tử câm lặng.

Không ngờ Diệp Thu gọi mình chỉ để nói những vấn đề thâm thúy này. Cái tay đút vào túi theo quán tính, bên trong trống rỗng, giờ mới nhớ ra vì tránh Diệp Thu đòi thuốc cô lần này ra ngoài không mang theo thuốc.

Thấy Diệp Thu đang nhìn mình cười cô trừng mắt nói: "Sau khi cha anh bỏ đi, em luôn sống như cái xác biết đi vậy. Em còn sống được là muốn nhìn thấy một kết cục. Nhưng khi anh nói kết quả cho em em lại cảm thấy phẫn nộ và hụt hẫng"

"Anh đã đợi được thứ anh đợi, về sau, còn cần thứ gì để duy trì niềm tin mà sống tiếp không?"

"Ai cũng có trăm ngàn lí do khác nhau để sống. Có người vì hạnh phúc của vợ con, có người vì niềm vui tuổi già của cha mẹ, có người vì địa vị, lại còn có người vì du lịch thế giới hoặc hưởng thụ những thứ mà anh tư chưa từng được hưởng thụ…còn có người sống thuần túy vì sống mà thôi"

Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu nói: "Anh hiện nay không thiếu ăn thiếu mặc, gái đẹp quanh mình, dường như không còn thứ gì đáng để theo đuổi nữa. Nhưng có thật như vậy không?"

Có thật như vậy không?

Không phải.

Mình đã thật sự giải được câu đố của thiên giới chưa?

Sự lớn mạnh của Mạo gia đã cho cô Christina của huyết mạch hoàng kim, vận mệnh đợi chờ cô là gì?

Vậy cò kẻ đứng sau tổ chức Độc Xà Tam Tỉnh Viêm? Làm sao mà mình vạch trần được âm mưu của hắn, làm sao khiến cả thế giới thấy bộ mặt thật đó?

Lại còn mấy hồng nhan tri kỉ tình nguyện đi theo mình nữa chứ, bọn họ phải làm thế nào?

Tình yêu mà họ dành cho mình mình lại không làm được như vậy, lại còn cho họ cảm giác trách nhiệm có thể dựa vào.

Nghĩ đến mấy việc này Diệp Thu thấy mình như bị nhét cái gì vào vậy, cảm thấy cơ thể dồi dào hẳn lên.

Diệp Thu cười trừ nói: "Anh vẫn muốn học cổ nhân trải nghiệm cảm giác độc cô cầu bại. Bị em nói như vậy thì anh nhớ ra là mình còn có một đống chuyện cần giải quyết"

"Anh đúng là trẻ con" Giang Yến Tử nhìn Diệp Thu thở dài.

Diệp Thu nổi giận, đúng là sự coi thường trần trụi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Hôm nay lúc ở văn phòng sao nàng không nói mình là trẻ con?

"Anh không rõ mình có phải trẻ con không, nhưng anh rất rõ mình có thể làm cho người khác sinh trẻ con" Diệp Thu nhướng mày nói rất thật.

Diệp Thu không có cơ hội làm Giang Yến Thu sinh con vì khi hắn định tiến thêm một bước thì chuông điện thoại của hắn lại đổ. Số gọi đến là Lâm Thương Lan, Diệp Thu biết hắn lại có chuyện phải làm rồi.

"Ở đâu?" Ngữ điệu của Lâm Thương Lan bình bình như mọi khi, nghe không ra bất kì cảm xúc gì.

"Đang không vui, ra ngoài đi?"

"Sao? Chuyện Đông Song lộ rồi à?" Diệp Thu cười hỏi.

"Tâm trạng đánh người không tốt, bị người đánh thì phải làm thế nào?" Lâm Thương Lan không nhịn được cười nói.

"Ha ha, đại ca gọi điện nhất định là có chuyện mà? Nói đi, bên trên xử đệ ra sao?"

"Vẫn chưa đến mức đó, nhưng lão gia tử muốn cậu qua một chuyến"

"Được, đệ lập tức về gặp lão gì tử"

Đáng nhẽ ra giờ cúp máy được rồi. Nhưng hôm nay Lâm Thương Lan không dập máy ngay, cũng không nói gì, đầu dây bên kia chỉ là sự yên lặng đáng sợ.

"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu" Lâm Thương Lan nói.

"Đa tạ đại ca" Diệp Thu chợt thấy lòng ấm áp, người anh mà không bao giờ biểu lộ cảm xúc có thể nói ra những lời này thật đã làm khó anh. Cúp máy, Diệp Thu chào Giang Yến Tử rồi biến.

Giang Yến Tử hỏi: "Có cần giúp gì không?"

"Không cần đâu, trước khi có bất kì kết luận phán quyết nào, nếu hùng hổ tìm người ta nói lí sẽ chỉ gây phản cảm thôi" Diệp Thu cười lắc đầu.

"Có gì gọi điện cho em" Giang Yến Tử nhảy vút lên xe jep lao đi. Giống như âm mưu của Diệp Thu với cô đã lộ liễu lắm thì phải.

Diệp Thu ngẩn ra một lúc mới lái xe đi.

Lần này Lâm lão gia tử không tiếp mình ở hậu viện mà tại thư phòng. Lâm lão gia tử cao tuổi rồi, hai năm nay rời xa quân đội, vì vậy hậu bối Lâm gia bình thường hạn chế vào thư phòng của ông ta, sợ ông nhìn thấy quân vụ rối rắm lạ lo lắng. Dù sao thì tình hình nước Hoa Hạ hiện nay không khiến người ta yên lòng được, một số nước đối đầu xung quanh không ngừng quấy nhiễu.

Lâm lão gia tử hiểu được lòng thành của con cái nên không hỏi nhiều, nhưng hôm nay lão lại chủ động gọi Diệp Thu, mà địa điểm lại là đây. Lão đối xử với Diệp Thu như người của mình, điều này càng khiến cho Diệp Thu phải lo lắng, về sau phải đối xử với Lâm Bảo Nhi sao đây?

Lâm lão gia tử ngồi trên chiếc ghế gỗ cao nói với Diệp Thu: "Lúc nãy quân đội gọi đến, hỏi ta nên xử lý chuyện này thế nào. Ta nói việc công cứ phép công mà làm"

Diệp Phong ra chiều xin lỗi nói: "Đã mang lạ rắc rối cho gia gia rồi"

Lâm lão gia tử xua tay thở dài: "Ngươi chỉ mang lại rắc rối cho mình, người trẻ tuổi, sao có thể yên được chứ?"

Diệp Thu cười trừ. Hắn biết thời cơ mình động thủ quá gấp gáp. Bây giờ Yến gia đang là lúc đi xuống toàn cục, Yến Thanh Phong vì chối bỏ, thậm chỉ chủ động từ chức đội trưởng đội 5, hơn nữa, Lâm Thương Lan cũng thông đường cho mình trước. Nếu mình đồng ý thì vị trí đội trưởng đội 5 sẽ thuộc về mình. Yến Thanh Phong dù đã chết hắn cũng chỉ có thể trở thành nhân vật ngoài lề, vẫn còn xa trung tâm quyền lực Yến kinh lắm. Giết hắn đi, mất đi vị trí đó, đó có phải là tổn thất đáng có không?

Có rất nhiều chuyện xảy ra ở những cục diện không nhìn thấy được. Diệp Thu biết hắn không thể tranh vị trí đội trưởng đó nữa. Mình giết chết đội trơngr tiền nhiệm lại đòi đi tranh vị trí đó, cho dù có quyền lực Lâm gia chống đỡ thì cũng không phải lúc này.

Diệp Thu vì trốn tránh, cũng chủ động thoái thác, nếu không thì mất mặt lắm, như vậy chỉ càng khiến người ta ghét hơn.

Nhưng có những chuyện không làm không được.

Thấy Diệp Thu không nói gì, Lâm lao gia tử nói tiếp: "Sự tình chắc đã được định như vậy rồi, hai người trẻ tuổi đấu quyền, vì nhỡ tay ngộ sát, ngươi có ý kiến gì không?"

"Dạ không"

"Chuyện chọn đội trưởng mới, ngươi có tiến cử ai không?"

Diệp Thu trong lòng bị kích động, tuy mình không chạm tay được đến vị trí đó nữa, nhưng Lâm lão gia tử vẫn để ý đến cảm giác của mình, đề bạt người mình coi trọng.

Nghĩ đi nghĩ lại mà cũng chẳng có ai, Lạc Thiên Quân không đủ kinh nghiệm, Diệp Hổ cũng phải đối đầu với vấn đề tương tự.

"Con thấy Lâm Lập rất được"

Lâm lão gia tử nhìn Diệp Thu nói đầy ẩn ý: "Thụ đại chiêu phong phong cảm thụ, nhân vi danh cao danh tang nhân, hãy nhớ lấy, nhớ kĩ lấy"

"Vâng gia gia" Diệp Thu cung kính gật đầu.

Lúc đi ra Lâm Thương Lan đang đứng ngoài cửa thư phòng đợi.

"Gia gia nói thế nào?"

"Quân nhân tư đấu vốn không phải chuyện gì vinh quang, chắc Yến gia thỏa hiệp rồi" Diệp Thu cười đáp, hắn không ngờ có kết quả như thế này, hắn tưởng mình chắc phải có trách nhiệm gì chứ.

"Vậy vị trí đội trưởng?"

"Đệ tiến cử Lâm Lập, nói thật, mất Yến Phong Thanh rồi, đệ cũng mất đi niềm vui được tranh giành"

"Về sau còn có cơ hội mà"

Diệp Thu lắc đầu nói: "Đại ca, nếu đệ nói đệ không có tâm sĩ đồ thì đại ca có tin không?" Chuyện này Diệp Thu nghĩ lâu lắm rồi nhưng chưa có cơ hội nói ra.

Hắn muốn làm một lữ khách không luồn cúi không bị ràng buộc hơn, cùng với hồng nhan tri kỉ của mình đi đến chân trời góc bể, ngắm nhìn thế giới, chứ không muốn đấu tranh mãi chốn quan trường, lãng phí tâm huyết một đời.

Người khác có hắn có, người khác không có hắn cũng có rồi.

Hắn không thiếu quyền thế, không thiếu tiền, bây giờ hắn chẳng muốn làm gì cả, hắn chỉ thiếu hai chữ hưởng thụ thôi.

"Sao? Mới có chút đả kích đã khiến đệ muốn rút lui rồi sao?" Lâm Thương Lan mặt sầm xuống.

"Chuyện lần này do đệ tự chuốc lấy, sẽ phải chịu những gì đệ đã liệu hết rồi. Đối với đệ thì chẳng có gì gọi là đả kích cả"

Diệp Thu nhìn Lâm Thương Lan nói: "Đại ca, chắc đại ca hiểu tính cách đệ, thích tự do, không muốn bị người khác ràng buộc. Đệ thật sự không hứng thú gì với con đường quan chức. Đương nhiên khi quốc gia cần em sẵn sàng ra mặt. Tuy bây giờ nói những lời này có vẻ ngốc nghếch, nhưng Hoa Hạ lập quốc trăm năm nay luôn cần có vài người ngốc"

Lâm Thương Lan vỗ vai Diệp Thu an ủi: "Cho dù thế nào chúng ta cũng là huynh đệ"

"Gọi Kiếm Hàn đi, chúng ta ra ngoài uống đã"

"Đệ gọi đi" Lâm Thương Lan nở một nụ cười hiếm có.

Đàn ông uống rượu đương nhiên không thể thiếu mĩ nữ. Nếu nơi tập trung nhiều mĩ nữ nhất Yến Kinh Cân Quắc hộ hội quán Hồng Nhân là nơi của tụ tập của những mĩ nữ đó. Tuy Cân Quắc hội không phải ai cũng đẹp, đó lại đại đa số, quan trọng hơn là các thành viên của hội đều danh giá. Có tiền, có quyền, có khí chất.

Không may trưởng môn hội, người phụ nữ họ Bạch lại không có mặt. Uông Kiếm Hàn bèn tìm đại vào cô để uống rượu cùng.

Nghe 3 thiếu gia danh môn giàu có nhất đến uống rượu, không ít thiếu nữ tranh thủ đến đây, hơn nữa trận quyết đấu của Diệp Thu và Yến Thanh Phong đã lan truyền khắp kinh thành, những người nên biết chắc đã biết cả rồi.

Yến Thanh Phong là nhân vật truyền kì của Yến kinh, tướng mạo tuấn tú, lại được gọi là đệ nhất cao thủ Yến kinh, nên đương nhiên có rất nhiều cô gái mến mộ. Nhưng Diệp Thu như từ trên trời rơi xuống hạ gục Yến Thanh Phong, dĩ nhiên sẽ tiếp chân tiền nhân, trở thành truyền kì của Yến kinh.

Bạn gái Uông Kiếm Hàn là con gái một tướng quân, gọi là Lã Ý, cũng lại ngồi cùng.

Dường như hai gười tiến rất nhanh, bây giờ đã quang minh chính đại ngồi gần nhau rồi, đồng thời còn nhìn nhau đắm đuối.

Đang đấu rượu với một cô gái thì Diệp Thu lại có điện thoại. Đương nhiên trong trường hợp này hắn đã để chế độ rung.

"Tôi ra ngoài một lát" Diệp Thu cười trừ.

Vừa mới ra khỏi phòng thì hắn đụng ngay phải một cô gái. Ánh mắt cô ta như dừng lại nơi gương mặt Diệp Thu, nhưng rất nhanh lại nhìn ra chỗ khác. Ánh mặt Diệp Thu nhìn theo cô ta thích thú. Sao cô ta lại đến đây?