Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 706: Rút củi dưới đáy nồi, một côn đánh chết! (Thượng)




Nhiễm Tinh Thần nhìn Diệp Thu, nói: "Còn phải hoài nghi mấy mối quan hệ này của anh sao? Chẳng lẽ anh tưởng mọi người Nhiễm Gia sẽ bịt tai bịt mắt không nghe thấy chuyện giữa anh và Đông Nhi? Cho dù ông nội nguyện ý che tai che mắt lại, nhưng chung quy mấy người còn lại cũng phải làm vậy mới được, dù sao vẫn có một số người chạy tới hỏi chuyện giữa anh và em gái tôi."



Diệp Thu xấu hổ cười, với bối cảnh của Nhiễm Gia như vậy, xác thực rất khó dấu diếm được bọn họ. Cho dù lão nhân không có phái người tới hỏi chuyện của mình, chỉ sợ những người khác biết đã tới báo cáo với Nhiễm Gia lão gia tử rồi.



Bản thân mình nghĩ quá ngây thơ rồi, quả thực giống như kẻ bịt tay trộm chuông vậy.



Cũng khó trách vừa rồi thái độ của lão gia tử lại lãnh đạm với mình như vậy, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả lần đầu mình tới đây.



Đây là tư tưởng truyền thống, nếu lão biết cháu gái bảo bối của mình không ngờ lại vui vẻ ở cùng với mấy người đàn bà khác của mình liệu có cầm súng xử mình hay không?



Nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Thu toát mồ hôi lạnh, có cảm xúc như muốn bỏ chạy thật nhanh.



Nếu lão nhân kia đột nhiên nghĩ quẩn xách súng tới thì phải làm sao? Hay mau mau rời đi thôi.



"Nguyên lai là như vậy, chung quy cũng nên cho đám người trưởng bối chút công đạo mới đúng, tôi luôn vẫn muốn tới bái phỏng lão gia tử Nhiễm Gia, nhưng kế hoạch luôn luôn thay đổi, bên người có quá nhiều chuyện, Đông Nhi cũng không ở Yên kinh, nhật trình bị hoãn lại rồi. Xin hãy trở lại nói với lão gia tử, đợi khi Đông Nhi trở về, tôi sẽ cùng nàng tới đăng môn bái phỏng."



Diệp Thu lại liếc trộm nhìn ra tiểu viện, thấy mấy tên cảnh vệ vác súng trên vai đứng thẳng tắp, trái tim lại đập loạn.



Ở chỗ này, hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.



"Không cần tiễn, tôi còn có việc phải đi trước." Diệp Thu nhìn Nhiễm Tinh Thần nói.



"Gấy gì chứ? Trước tiên nên dùng cơm rỗi hãy đi, tới giờ cơm trưa rồi?" Nhiễm Tinh Thần cười hì hì nói.



"Không được, không được, tôi còn có việc." Diệp Thu liên tục xua tay.



"Tại sao? Không phải là anh sợ tôi đó chứ? Yên tâm tôi biết anh đang lo điều gì, chúng ta không dùng bữa trong nhà, tôi mời anh ra ngoài ăn, tôi còn có một số việc muốn nói với anh." Nhiễm Tinh Thần tức giận nói.



Đàn bà am hiểu nhất là biểu diễn, nhưng Tinh Thần làm bộ tức giận như vậy khiến cho Diệp Thu không đoán được nàng đang tức thật hay là giả, trước kia cũng được nàng trợ giúp nhiều lần, cùng nàng đi ăn cơm cũng là một việc nên làm.



"Đi, tôi sẽ mời." Diệp Thu vừa cười vừa nói.



"Lúc này mới có chút phong độ đàn ông." Nhiễm Tinh Thần gật đầu nói: "Đợi tôi trở về thay quần áo."



"Thật ra trông cô như vậy lại rất được." Diệp Thu ngăn nàng, hắn biết thời gian mà đàn bà thay quần áo ít nhất cũng là một giờ, nhiều thì tới hai ba giờ.



Nhiễm Tinh Thần trợn trắng mắt nói: "Tôi trở về mặc thêm áo khoác, trời lạnh như vậy chẳng nhẽ anh muốn tôi bị đông chết hay sao?"



Diệp Thu xấu hổ cười, hắn cũng biết nhiệt độ bên ngoài đang lạnh, Nhiễm Tinh Thần chỉ mặc một chiếc áo trắng trên mình, mà trong phòng còn có hệ thống sưởi cho nên không thấy lạnh, nếu cứ như vậy mà ra ngoài thật đúng là làm khó nàng.




Quả nhiên Nhiễm Tinh Thần chỉ đi một lát rồi trở lại...



Nàng mặc thêm một chiếc áo gió màu vàng nhạt, đôi chân mang một đôi giày đen cao gót, chẳng qua chỉ thay đổi hai thứ này, nhưng khí chất lại đặc biệt thay đổi.



Mới vừa rồi còn gợi cảm bây giờ lại giống như người đàn bà thành thục. Đàn bà thật đúng là trời sinh nghệ thuật gia, tùy tiện phối hợp một chút trang sức nho nhỏ cũng có thể thay đổi cả hình thái.



Đại tửu điếm quốc tế Wells là một khu nhà hàng tây.



Khách sạn này có tiếng với món bò bít tết. Hơn nữa rượu đỏ cũng nhập từ Italy, tư vị thuần hậu, vị rất tốt, phi thường được đám doanh nhân Yên kinh hoan nghênh, Diệp Thu không phải là người thích cơm tây, nhưng đi tới nơi này cũng không thể dùng một phần bánh sủi cảo hoặc là cặp lồng cơm, như vậy sẽ khiến tất cả mọi người dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, muốn khoe khoang nhưng ngược lại biến thành ngốc tử a.



Người không quen ăn bò bít tết cũng không cảm thấy khó ăn, có thể là do Liễu Duyên quá đói, Nhiễm Tinh Thần lại không gây ra chút tiếng động cắt lấy miếng thịt rất nhỏ, tư thái vô cùng ưu nhã.



"Cô nói có chuyện muốn nói cùng tôi?" Diệp Thu uống xong một chén rượu đỏ rồi lên tiếng.



Nhiễm Tinh Thần bỏ dao xuống, dùng chiếc khăn trắng tinh lau miệng, nói: "Lần này có nhất thiết quyết liệt với Yến gia hay không?"



"Có khác biệt gì so với lúc trước đâu?" Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Chỉ có điều lúc trước đã bị bọn họ áp bách, lúc này tôi chủ động phản kích, chuyện cô muốn nói chính là đây?"



Nhiễm Tinh Thần lắc đầu nói: "Cũng không phải. Tuy tôi rất hứng thú với chuyện này, thế nhưng chưa đến lúc tất yếu tôi sẽ không nhúng tay vào. Anh có thể tìm được chứng cớ tuyệt mật như vậy có lẽ đã có sách lược vẹn toàn. Ông nội vô cùng công chính, mặc dù không có ấn tượng tốt về anh nhưng người vẫn sẽ làm việc công bằng, vì cha anh mà lật lại bản án."




"Thế là vì chuyện gì?" Diệp Thu ngược lại có chút mê hoặc. Nguồn:



Con mắt xinh đẹp của Nhiễm Tinh Thần lấp lánh đánh giá Diệp Thu: "Lần đầu tiên gặp mặt cũng đã cảm thấy anh là một tiểu nam hài thú vị. Nhưng thật không ngờ khi anh bước vào Yên kinh lại gây nên sóng gió lớn như vậy."



Vẻ mặt của Diệp Thu rất nghiêm trang nói: "Nói cũng không thể nói lung tung, tôi cũng chẳng gây ra sóng gió gì. Nói như vậy nếu như để mấy lão già kia nghe được, vậy còn không kéo tôi ra xử bắn mới lạ? Tôi chỉ làm chuyện mà mình phải làm thôi."



"Được, vậy coi như tôi nói sai rồi." Nhiễm Tinh Thần nâng chén rượu thủy tinh lên trước mặt nhấp miệng, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo hơi hồng nhuận: "Xí nghiệp Diệp Thức phát triển rất nhanh, đây cũng có công của anh đấy!"



"Tôi chỉ là người dẫn mối mà thôi, chịu ơn của người cho dù phải chết cũng báo đáp. Tôi cũng thiếu nợ Diệp gia quá nhiều, chung quy phải nghĩ biện pháp hoàn trả mới được." Diệp Thu cảm thán nói.



Nhiễm Tinh Thần nhếch miệng nói: "Chỉ sợ không phải như vậy? Hiện tại xí nghiệp Diệp Thức vẫn còn có liên quan cùng Diệp gia? Đều là tài sản tư nhân của Diệp Thu anh? Người của Diệp gia có thể điều động tiền trong xí nghiệp Diệp Thức?"



Diệp Thu không ngờ người đàn bà này lại có kiến giải sâu như vậy, hắn cười khổ nói: "Cô luôn nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác làm gì? Cô còn thiếu tiền sao? Lúc trước tên Tiểu Minh Hiển kia chọc tới Đông Nhi, chỉ vài câu nói mà công ty nhà hắn đã bị thu mua, đây mới thực sự là tiền tài hùng mạnh."



"Nếu tôi có tiền tài hùng mạnh vậy sẽ tới thu mua hết Diệp Thức của anh." Nhiễm Tinh Thần cười cười nói: "Tôi biết, anh ở Hồng Kông có biện pháp. Làm rể Lâm gia, nhà người ta chẳng phải sẽ cho anh vài phần mặt mũi sao?"



Chứng kiến đối phương nhắc tới đề tài này, Diệp Thu cũng không biết trả lời thế nào cho tốt. Cho nên đành phải ngồi im.




Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu không nói lời nào, đành khẽ thờ dài, buông chén rượu trong tay xuống, ánh mắt nhìn Diệp Thu, nói: "Chuyện đã như vậy tôi cũng khó có thể nói gì, tôi có thể nhìn ra anh là thật tâm với Đông Nhi, mà nói cũng thích anh, hai người đều yêu nhau như vậy tôi cũng yêu lòng, tuy phương thức ở chung làm cho người ta cảm thấy có phần quái dị."



"Tôi thì không sao, chẳng qua anh phải nghĩ biện pháp nói chuyện với lão nhân gia mới được, chẳng lẽ anh cho rằng Lâm lão gia tử không biết chuyện của anh? Lâm Thương Giải cũng không biết? Bọn họ đều đang đợi, chờ anh chủ động giải quyết vấn đề đấy."



Diệp Thu mặc dù biết Nhiễm Tinh Thần nói thật, nhưng vẫn cảm thấy rất đau đầu. Có chút buồn bực nhìn người đàn bà cao quý như nữ hoàng trước mặt, nói: "Cô là muốn nói với tôi những lời này sao?"



"Anh cảm thấy phiền? Đào hoa vẫn là kiếp đào hoa. Nhưng mà tôi cũng thật sự hâm mộ vận khí của anh, với loại con gái như Đông Nhi thích anh còn có nguyên nhân, nhưng ngay cả người như Trầm Mặc Nùng tại sao cũng thích anh?"



Diệp Thu trợn trắng mắt, cũng lười giải thích với người phụ nữ này. Hắn vội vàng ăn uống.



"Được rồi. Không đề cập tới vấn đề đau đầu này nữa." Nhiễm Tinh Thần vừa cười vừa nói: "Nghe nói lần này Trầm Mặc Nùng tới Hồng Kông thu hoạch được không ít. Anh có thể làm trung gian giới thiệu giúp tôi một chút được không?"



"Với thân phận của Nhiễm Gia các cô, đi Hồng Kông còn sợ không có người nịnh bợ sao?"



Nhiễm Tinh Thần lắc đầu nói: "Có anh là rể của Lâm gia làm trung gian giới thiệu mới đủ phân lượng."



Diệp Thu nói: "Tôi có thể giới thiệu Tây Môn Hướng Đông cùng Tư Không Đồ với cô, thế nhưng có một số việc cô nên hiểu, phải bảo trì thế cân bằng."



"Yên tâm, loại trò chơi ngây thơ này tôi đã học xong từ bé rồi." Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu đã đáp ứng, liền vui vẻ nói.



Sau đó nàng nâng chén lên, nói: "Tôi mời anh một ly, đột nhiên tôi cảm thấy em gái tôi làm tiểu tình nhân của anh cũng không phải là một chuyện thiệt thòi gì."



Đang uống rượu, Diệp Thu thiếu chút nữa bị sặc, hắn nhìn Nhiễm Tinh Thần, rồi nói: "Không nên nói lời khó nghe như vậy. Chúng tôi thật tâm yêu nhau, cô có hiểu thế nào là tình yêu không?"



"Anh hiểu?"



"Đương nhiên, trên thân mỗi một người đều có một loại mùi vị, ở rất xa cũng có thể ngửi được. Nếu như là yêu thích loại mùiv ị này thì sẽ yêu mến đối phương, nó không phân biệt tuổi tác, biên giới, giới tính." Diệp Thu nói.



Nhiễm Tinh Thần chớp chớp hàng lông mi đẹp, nói: "Có loại thuyết pháp này sao?"



"Đúng." Diệp Thu gật đầu.



"Tại sao tôi cũng có thể ngửi được mùi trên người anh?"



"Mùi gì?"



"Mùi mồ hôi bẩn."