Liêu Trọng Đạt nhìn thoáng qua Diệp Thu, nói:"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.".
"Tôi cùng anh đi ra ngoài." Diệp Thu cũng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Hắn hiểu Liêu Trọng Đạt muốn nói gì với mình.Hắn không phải là người có quyền lực nhưng mà hắn cũng là người hiểu chuyện.
Nếu như biết quá ít, thì chứng tỏ hắn vô trách nhiệm với công việc.
Liếc nhìn Y Đằng Hoàng Nhãn đã thấy cô hấp hối, toàn thân tím đỏ, thuốc tạm thời để lại di chứng nhanh chóng theo từng lỗ chân lông thoát ra.
Người này đã không còn giá trị lợi dụng thì cứ làm theo Uông Kiếm Hàn.Không cần thương xót.Có bao nhiêu người đã chết dưới tay cô ta, và để hoàn thành mục tiêu quan trọng nhất là tương lai của nhân dân Trung Hoa, ngay cả có chém cô ta thành ngàn mảnh cũng không đáng tiếc.
Huống chi là vài hình thức dùng thuốc tra tấn?
Phật nói: Phải từ bi.Nhưng mà,muốn thông cảm cho người khác thì cũng phải suy nghĩ. Nếu như thông cảm cho một tên không đáng thương cảm thì đúng là kẻ ngốc.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Liêu Trọng Đạt rút ra một điếu thuốc cho Diệp Thu và lấy cho mình một điếu.
Hai người vừa cười vừa nói:"Bình thường cũng không có hút thuốc, hôm nay không biết có chuyện gì lại rất muốn hút.".
Diệp Thu cười cười, không có tiếp lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Phát hiện cái gì sao?"Liêu Trọng Đạt nhìn Diệp Thu, hỏi." Anh nên biết có một số chuyện không phải là tôi không biết gì.".
"Một âm mưu lớn." Diệp Thu nói." Mặc dù không có ép cung được gì nhưng mà theo những gì mà tôi được biết thì bọn họ đang có một âm mưu lớn.".
"Âm mưu gì?" Liêu Trọng Đạt khẽ nheo mắt nhìn hắn, nếu như Diệp Thu phát hiện ra gì thì không biết chừng cơ hội của hứn đến rồi.
"Xâm nhập bằng con đường kinh tế là chủ yếu, sau đó đưa những nhân viên phá hoại, tham nhũng vào nước ta, sau đó âm thầm ám sát và khủng bố...... Vậy có thể gây ra điều gì chứ?" Diệp Thu hỏi đầy lo lắng.
Hắn phát hiện quá muộn, thành tích của tổ chức kinh tế này tại châu Á đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
"Phương thức đoạt quyền nào an toàn và dễ dàng nhất? Nhất định không phải là dùng súng ống.Thí nghiệm nước nóng và ếch anh biết chứ?
Nói một cách khác trong lúc vô giác anh đã trở thành vật thí nghiệm của họ.Đây chính là tầm nhìn xa của bọn họ, không một tiếng động, âm thầm khống chế cả một quốc gia.Bỗng một ngày tỉnh dậy, phát hiện ra rằng tất cả những gì anh đang sử dụng đều nằm trong tay bọn họ, đồ ăn, điện thoại, xăng dầu…Anh có thấy hoảng hốt không?
Một gọng kìm vô hình nắm chặt lấy cổ thì anh còn có thể làm được gì?
Họ muốn triển khai kế hoạch nhưng thế nhưng mà khiến người khác kinh hãi là ở chỗ quá nhanh.Hai mươi năm, hoặc là năm mươi năm là bọn họ có thể hoàn thành mục tiêu."
Diệp Thu nói hết những gì hắn thấy trong đầu Y Đằng Hoàng Nhãn.
"Bọn chúng đúng là lũ biến thái." Diệp Thu mắng. Không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà trong lòng cũng có chút khâm phục bọn chúng.
" Có chứng cớ hay không?" Liêu Trọng Đạt nhìn Diệp Thu hỏi.
"Tạm thời không có. Nhưng mà lát nữa tôi sẽ điều tra." Diệp Thu tiếc nuối nói.Bọn họ làm việc quá cẩn thận, nên không để lại chút dấu vết nào, ít nhất là hắn không thấy gì trong đầu cô gái này.
"Có lẽ nên cùng nói chuyện với Tam Tỉnh Viêm." Diệp Thu nói.
"Cậu không phải là người đầu tiên nói điều này."Liêu Trọng Đạt nói với Diệp Thu.
"Cái gì?" Diệp Thu rất là kinh ngạc."Còn ai nữa cũng biết dã tâm của bọn họ."
"Rất nhiều người cũng biết. Nhưng mà có rất ít người dám nói ra.".
"Vì sao không người nào dám nói ra?" Diệp Thu phẫn nộ hỏi.
"Bởi vì như vậy vô sự vô bổ. Ngược lại đắc tội bọn họ thì càng thê thảm.".
Liêu Trọng Đạt hút một hơi thuốc, sắc mặt ảm đạm nói." Ở vị trí này của tôi, tôi biết nhiều hơn mọi người một chút hoặc bên trên có rất nhiều lãnh đạo biết chuyện này nhưng mà chính trị phức tạp, tôi không hiểu, anh cũng không hiểu."
"Đúng vậy. Tôi không hiểu." Diệp Thu nói." Không biết thì thôi nhưng mà đã biết rồi thì nhất định không thể để cho những tên đó yên ổn.".
Vứt điếu thuốc trên tay xuống đất di di, Diệp Thu vẻ mặt âm trầm cười nói:"Huống chi, bọn họ còn động đến tôi.
"Tôi có thể giả như không nghe thấy những lời này." Liêu Trọng Đạt nói.
"Không cần phải đến chỗ Tam Tỉnh Viêm, cứ để hắn lại cho tôi." Diệp Thu nói.
" Hiểu rồi, tôi sẽ tạm thời quên người này đi." Liêu Trọng Đạt vui vẻ nói.
Uông Kiếm Hàn đi ra mặt đầy tức giận.
"Thế nào?" Diệp Thu cười hỏi. Có lẽ thủ đoạn của hắn có phần kịch liệt nhưng mà trong mắt Diệp Thu Uông Kiếm Hàn là một người đàn ông dám yêu, dám hận. Vậy mới đáng làm bạn bè.
"Hôn mê." Uông Kiếm Hàn nhếch môi nở nụ cười." Tôi không tin không thể làm cô ta mở miệng.".
Diệp Thu vỗ vỗ bả vai hắn, nói "Tạm thời thế đã, có muốn đến Tokyo cùng tôi một chuyến không?"