Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 688: Còn mạnh hơn so với sự tưởng tượng của mọi người nhiều!




Rừng tùng bách xanh biếc. Đường mòn âm u.



Phía trước là ngọn núi nguy nga hùng vĩ, phía sau chính là một vách núi cao vạn trượng, không nhìn thấy đáy vực. Căn cứ của đơn vị bộ đội đặc chủng Thâm Quyến của Uông Kiếm Hàn đóng quân ở khu vực này.



Trong danh sách của bộ JUN, đây chính là một liên đội cực kỳ đặc biệt. Mỗi quân nhân của đơn vị này hàng ngày phải lái xe qua lại giữa hai nơi Thâm Quyến và Hồng Kông, hàng ngày phải tiếp xúc với hai chế độ xã hội, pháp luật cùng quy định giao thông khác nhau.



Bởi vì ở trong một hoàn cảnh như vậy nên thủ trưởng của đơn vị này tập hợp toàn những tinh hoa trong giới lãnh đạo đại khu JUN của Quảng Châu. Ngay cả một người như Uông Kiếm Hàn cũng chỉ đảm nhiệm chức vụ chính trị viên. Người bên ngoài không biết thì lại nghi ngờ là bị "hạ cấp".



Vì sợ người khác phát hiện ra tung tích của mình nên Diệp Thu đã từ chối đề nghị tới đón của Uông Kiếm Hàn, thậm chí ô tô hắn cũng để lại ở bến cảng La Hồ, đi taxi tới trụ sở của đơn vị đặc chủng.



Khi đi vào cửa nhà khách, Uông Kiếm Hàn tươi cười đi ra đón, hắn cười nói: "Nhị ca, lâu rồi không gặp. Nghe nói gần đây anh tới đại mã kiếm được rất nhiều tiền, phải không? Bảo Nhi đâu? Sao cô ấy không tới cùng với anh?"



Diệp Thu đấm một quyền vào ngực Uông Kiếm Hàn, hắn cũng bị lây nhiễm bởi sự nhiệt tình của Uông Kiếm Hàn: "Tin tức của em rất nhanh nhạy. Ngay cả chuyện đi Đại Mã của anh cũng đã biết. Thật ra phát tài thì chưa nhưng khi gặp mặt, anh có thể thanh toán hoá đơn. Bảo Nhi đang ở Hồng Kông dạo phố. Vì lần này rất bí mật nên không thể mang cô ấy tới".



"Ha ha. Không mang cô ấy tới cũng tốt. Không nói dấu gì anh. Em người không sợ, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, chỉ sợ đại ca và Bảo Nhi. Một khi cô ấy nổi giận thì ngay cả Lâm lão cũng không có cách nào hạ nhiệt được. Em không dám trêu chọc cô ấy"



Uông Kiếm Hàn vừa nói vừa dẫn Diệp Thu đi vào phòng khách.



Có lẽ biết có nhiệm vụ quan trọng nên hôm nay nhà khách rất vắng vẻ. Bình thường nhà khách của đội BU rất ít khi cởi mở với bên ngoài, những khi có nhiệm vụ càng không thể nhận làm ăn với bên ngoài. Dù sao đây cũng không phải là nơi có tính chất kinh doanh sinh lợi nhuận. Bộ JUN có bù đắp chi phí cho bọn họ.



Khi đi qua một con đường rải đá răm, hai người đi vào trước một biệt thự nhỏ hai tầng màu trắng được bảo vệ nghiêm ngặt.



Nhìn thấy Uông Kiếm Hàn đi tới, binh lính đều cúi chào. Xem ra tiểu tử này vẫn rất có uy đối với bộ đội.



Đương nhiên với thế lực của Uông gia ở JUN nên không có ai dám quên sự tồn tại của Uông Kiếm Hàn, hơn nữa lại còn Lâm gia nữa.



Thông tin về những nhân vật này vô cùng nhanh nhạy. Cho dù là giới chính trị hay quân nhân, bọn họ cực kỳ mẫn cảm đối với những chuyện xảy ra trong phạm vi đó. Diệp Thu hắn cùng với Lâm Thương Lan và Uông Kiếm Hàn kết nghĩa anh em ở Thâm Quyến thậm chí đã lan tràn khắp vung xung quanh.



Lâm Thương Lan là ai? Hắn còn có một biệt hiệu không công khai là "Thái tử". Từ đó có thể nhìn thấy quyền uy của Lâm gia mạnh tới cỡ nào.



Mặc dù bây giờ cấp bậc của Uông Kiếm Hàn kém rất xa so với Lâm Thương Lan. Hắn chỉ là một chính trị viên của liên đội, trong khi đó Lâm Thương Lan là thủ trưởng của đội JUN vương bài nhưng liệu có ai dám xem nhẹ sự phát triển của Uông Kiếm Hàn không?



Hơn nữa hắn mới hơn hai mươi tuổi mà đã trở thành một chính trị viên của một liên đội có bối cảnh đặc thù. So với các quân nhân khác, đây không phải là một kỳ tích sao?



"Thật ra Bảo Nhi rất đáng yêu" Diệp Thu đánh lừa lương tâm nói. Hắn ở chung với Bảo Nhi rất lâu, hắn hiểu rất rõ tính cách của tiểu ma nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn này.



Chính vì hắn nhất thời mềm lòng đồng ý với Bảo Nhi, vì giúp nàng giải trừ hôn ước với gia tộc Tây Môn, hắn đã tới Lâm gia cầu hôn. Hắn vốn tưởng rằng Lâm lão gia mặt rồng nổi giận, quát to một tiếng, cho người tống hắn ra cửa. Nhưng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Lâm lão gia lại sảng khoái đồng ý khiến cho bây giờ Diệp Thu rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Hắn thực sự không biết làm thế nào trả lời Lâm gia.



"Anh là người đàn ông của cô ấy. Đương nhiên đối với anh, cô ấy rất đáng yêu. Nhị ca ơi, em mới nghĩ không biết tại sao Bảo Nhi lại trở thành chị dâu của em? Tới giờ em vẫn cảm thấy là lạ. Bảo Nhi còn nhỏ tuổi hơn em" Cứ nghĩ tới điều này Uông Kiếm Hàn lại thấy buồn bực.



Cô nàng đó từng là cái đuôi từ nhỏ của hắn vậy mà bây giờ lại thành chị dâu? Vậy sau này xưng hô thế nào đây?



"Ha ha. Nói chuyện đó còn quá sớm" Diệp Thu vội vàng nói đùa để chuyển sang đề tài khác.



"Tin tức có đáng tin không?" Diệp Thu chủ động hỏi.



"Rất đáng tin. Nội tuyến của chúng ta đã tới gần quay phim và chụp ảnh được, hoàn toàn giống như những bức ảnh của Liêu trưởng ban gửi cho chúng em".



"Trừ em ra, còn có ai khác phụ trách lần hành động này?" Diệp Thu gật đầu hỏi.



"Bởi vì vụ việc này từ trước vẫn do anh phụ trách nên bộ JUN vẫn có ý định để anh đảm nhiệm chức trách chỉ huy lần hành động này. Tất cả các thành viên trong đội đều phải nghe lệnh chỉ huy của anh. Bên chúng em, ngoại trừ việc cung cấp hai trăm đội viên tinh nhuệ và mấy sĩ quan, cũng chỉ có em làm phó tổng chỉ huy trợ giúp anh".



"Bọn họ đang ở đâu?'



"Em cũng nên dẫn anh tới gặp bọn họ. Bọn họ đều là những quân nhân tinh nhuệ nhất của chúng em, nhiệm vụ tấn công sẽ do bọn họ đảm nhiệm" Uông Kiếm Hàn chỉ vào một căn phòng ở cuối hành lang cười nói.



Khi cánh cửa phòng mở ra, tất cả người ngồi bên trong đều đứng dậy chào Diệp Thu.



Diệp Thu đã chỉ huy tiểu đội của Tử La Lan, dù thuộc về bộ đội đặc chủng nhưng cũng mang tính chất là quân nhân nên hắn cũng chào lại theo quân lệnh.



"Mời ngồi" Ánh mắt của Diệp Thu lướt nhanh qua từng gương mặt, hắn cười nói.





Tất cả mọi người đều ngồi xuống, nhịp nhàng, không có chút âm thanh hỗn tạp.



Diệp Thu rất hài lòng với tố chất biểu hiện ra ngoài của bọn họ, hắn nói: "Xin chào mọi người. Tôi là tổng chỉ huy Diệp Thu của lần hành động này. Mọi người có thể gọi tôi là đội trưởng Diệp.



Lúc nãy, chính trị viên Uông Kiếm Hàn nói với tôi rằng, mọi người đều là những quân nhân ưu tú nhất, trẻ tuổi nhất đội. Tôi rất thích những quân nhân trẻ tuổi xuất sắc. Bởi vì như mọi người biết trên chiến trường một người hèn nhát, tài trí bình thường sẽ là gánh nặng với toàn đội. Tôi rất vinh hạnh được làm việc với các bạn trong nhiệm vụ lần này".



Mặc dù Diệp Thu cũng còn rất trẻ nhưng hắn đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Hơn nữa địa vị của hắn còn cao hơn những quân nhân này nhiều nên hắn có thể phát biểu vẻ ông cụ non như vậy. Không một ai có cảm giác mất tự nhiên mà ngược lại gương mặt của mọi người có vẻ ích động, ánh mắt sáng ngời, rực lửa, cực kỳ khí thế.



"Thế nhưng tôi không thể không nói thẳng với các bạn biết. Nhiệm vụ lần này của chúng ta cực kỳ nguy hiểm. Không sai, lần này chúng ta có hai trăm người. Không, kể cả tôi đang ở đây cùng các bạn là hai trăm linh một người. Thế nhưng các bạn vẫn chưa biết năng lực thực sự của những đối tượng mà chúng ta muốn đuổi bắt. Bọn chúng đều là cao thủ. Tất cả đều là cao thủ cường đại mà các bạn chưa bao giờ gặp".



Không phải Diệp Thu nói mấy câu đó với mục đích là làm dao động tinh thần của mọi người bởi vì hắn hiểu rõ lai lịch cùng xuất thân của Thiên Diệp Huân. Hơn nữa Long Nữ đã nói với hắn. Quỷ Ảnh bên người Thiên Diệp Huân đã đạt tới thực lực Vương cấp.



Trong số những người ngồi đây, ai có thể đạt tới Vương cấp?



Có đôi khi, số lượng không thể giải quyết vấn đề.



Diệp Thu thật sự không đặt niềm tin quá lớn vào việc những người này có thể ngăn cản Thiên Diệp Huân và Quỷ ảnh.



Hơn nữa điều làm Diệp Thu buồn bực chính là hắn lại không thể điều động các thành viên của tiểu đội Lôi Đình ở bên Hồng Kông sang đây hỗ trợ. Hồng Kông chính là một trong những đại bản doanh của tổ chức đó. Một khi thành viên tiểu đội Lôi Đình hành động, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra.




Đánh rắn động cỏ. Khi đó muốn bắt chúng thì sẽ vô cùng khó khăn.



"Không có ai là không sợ chết, cũng không có ai là không chết. Có thể đổ máu, cũng có thể hi sinh nhưng vô luận thế nào chúng ta phải tìm mọi cách hoàn thành nhiệm vụ. Trách nhiệm của quân chính là phục tùng mệnh lệnh. Một là bắt được chúng, hai là giết chết chúng. Đây chính là mệnh lệnh của cấp trên đối với chúng ta".



Ánh mắt Diệp Thu nhìn lướt qua những gương mặt quân nhân trẻ tuổi, hắn nghiêm mặt nói: "Ai sợ chết, muốn lùi bước thì bây giờ có thể đứng dậy đi ra ngoài. Tôi sẽ không trách cứ các bạn. Có lẽ cấp trên của các bạn sẽ nói chuyện với các bạn sau. Nếu như các bạn ngồi lại đây, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của tôi. Nếu không các bạn sẽ bị tôi phạt".



Không có ai đứng dậy đi ra. Tất cả đều ngồi im, không một tiếng động.



Uông Kiếm Hàn ở bên cạnh cười nói: "Đội trưởng Diệp, tôi đã nói rồi, tất cả những người đang ngồi đây đều là đội viên tinh nhuệ nhất của chúng tôi. Trước kia bọn họ thường xuyên chấp hành nhiệm vụ phối hợp với đội chống buôn lậu biển. Tất cả đều là những mệnh lệnh nguy hiểm tới tính mạng nhưng chưa có bất kỳ anh em nào lùi bước".



"Tốt lắm. Chúng ta sẽ chia hai trăm đội viên tinh nhuệ này thành bốn tiểu đội. Mỗi tiểu đội có một đội trưởng, một đội phó. Việc phân phối, bổ nhiệm cụ thể do chính trị viên Uông Kiếm Hàn phụ trách" Diệp Thu quay sang nhìn Uông Kiếm Hàn nói.



Là những anh em đánh hổ. Diệp Thu rất vui vì được phối hợp với Uông Kiếm Hàn.



Uông Kiếm Hàn là một người rất thông minh, hắn có thể hiểu được ý đồ của Diệp Thu. Hai người, một mặt đỏ, một mặt trắng. Vừa mới thổi phồng như vậy, có người nào mặt dầy đứng dậy đi ra ngoài không?



Diệp Thu trao quyền phân chia và bổ nhiệm tiểu đội trưởng, tiểu đội phó cho Uông Kiếm Hàn là vì hắn không quen biết những người này nên Uông Kiếm Hàn làm thích hợp hơn. Thứ hai Diệp Thu cũng muốn tạo cơ hội cho Uông Kiếm Hàn lôi kéo một số thành viên nòng cốt. Sau này Uông Kiếm Hàn muốn tiếp tục phát triển ở đơn vị này, không thể không có sự ủng hộ của những quân nhân này.



"Được. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ" Uông Kiếm Hàn trả lời.



"Được rồi, chính trị viên Uông có thời gian nửa tiếng. Sau nửa tiếng tôi muốn tất cả bộ đội đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta sẽ lập tức xuất phát".



"Rõ" Tất cả đồng thành trả lời.



Diệp Thu không quan tâm tới việc Uông Kiếm Hàn phân chia thế nào. Hắn đi sang căn phòng bên cạnh. Trong tay hắn cầm một chồng ảnh.



Tin tức tình báo của bọn họ cực kỳ chuẩn xác. Dù ảnh chụp chỉ có một gương mặt nghiêng nhưng quả thực người này chính là Thiên Diệp Huân. Quỷ ảnh vẫn đi bảo vệ phía sau đã che mất hơn phân nửa ống kính máy ảnh. Nếu như Thiên Diệp Huân không đột nhiên quay đầu lại thì ngay cả nửa gương mặt này cũng không thể chụp được.



Trong các tấm ảnh còn nhiều lần xuất hiện một phụ nữ xinh đẹp. Đây là một gương mặt xa lạ. Diệp Thu không thể nào xác định được thân phận của người này. Nhưng Diệp Thu biết rõ một điều, người có liên quan tới Thiên Diệp Huân thì chính là đồng đảng của hắn.



Tuy là người da vàng, tướng mạo cũng tương tự như vậy thế nhưng Diệp Thu có thể dùng phương pháp giám định của hắn nhận ra người phụ nữ này là người Nhật. Chuyện lần này vẫn có hình bóng của người Nhật. Người có thể đi cùng Thiên Diệp Huân quay về Thâm Quyến, chứng tỏ thân phận của người phụ nữ này không nhỏ chút nào. Thiên Diệp Huân, chúng ta lại gặp mặt, lần này hãy trả lại sự công bằng cho mọi người" Diệp Thu thầm nghĩ. "Cho dù lần này ta không bắt được ngươi, ta nhất định không để ngươi sống yên ổn" Diệp Thu nhìn ảnh chụp Thiên Diệp Huân cười nói. Nếu như tin tức Thiên Diệp Huân xúât hiện ở Thâm Quyến truyền ra ngoài, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Đám người sống sót của Thiên Giới kia nhất định hận Thiên Diệp Huân thấu xương. Nếu bây giờ hắn thông báo tin tức Thiên Diệp Huân ra ngoài, tất nhiên Thiên Diệp Huân sẽ bị truy đuổi. Đúng lúc đó chuông điện thoại di động của Diệp Thu vang lên. Trên màn hình là số điện thoại của Lâm Thương Lan. Hắn không ngờ Lâm Thương Lan lại gọi điện lúc này.



"Đại ca" Diệp Thu cười trả lời điện thoại. Cho dù là hắn và Lâm Thương Lan đã kết nghĩa anh em hay là vì thân phận của Lâm Bảo Nhi, hắn cũng nên gọi Lâm Thương Lan là: Đại ca.



"Ừ. Em cùng Kiếm Hàn ở cùng với nhau sao?"



"Đúng vậy. Thật là trùng hợp. Lần này chúng em cũng hợp tác với nhau chấp hành một nhiệm vụ".



Giọng nói bên kia dừng lại một lát rồi giọng nói của Lâm Thương Lan lại vang lên: "Là anh sắp đặt như vậy. Hãy chú ý an toàn. Anh đã giao thủ với loại người đó, rất nguy hiểm".




Trong lòng Diệp Thu xuất hiện một tình cảm ấm áp. Say rượu kết nghĩa anh em, thực chất Diệp Thu cũng không có nhiều hy vọng xa vời cùng coi trọng chuyện đó nhưng hắn không ngờ rằng sau khi Lâm Thương Lan biết hắn phải đi làm nhiệm vụ đã gọi điện tới căn dặn hắn.



"Em hiểu rồi, em sẽ chú ý" Diệp Thu nói.



"Vốn phải tăng cường thêm lực lượng nhưng đã bị ngăn cản" Lâm Thương Lan nói vẻ giận dữ. Nếu như không phải Diệp Thu vô cùng mẫn cảm thì hắn sẽ không nhận ra.



"Ồ, không sao, em sẽ xử lý tốt" Diệp Thu cười an ủi.



Nhưng trong lòng hắn lại thở dài. Xem ra nhất định hắn phải quay lại Yến Kinh một chuyến.



Yến gia đang trong hồi suy tàn, còn duy trì được tới khi nào đây?



"Bảo trọng" Lâm Thương Lan cúp điện thoại. Hai người đàn ông thực sự không có nhiều chuyện để nói.



Cạch cạch!



Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Diệp Thu nói: "Vào đi".



Uông Kiếm Hàn đẩy cửa bước vào. Hắn mặc một bộ quân phục mới tinh, bừng bừng khí thế. Hắn cười nói: "Nhị ca, tất cả đã chuẩn bị xong".



"Xuất phát" Diệp Thu đứng dậy nói.



Thâm Quyến. Quán bar Hoảng Điểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -



Một người đàn ông khôi ngô tóc dài xoã vai mặc một bộ véc đen cầm một ly Whiskey nhìn người đàn ông tóc ngắn ngồi đối diện nói: "Kiếm ca, nếu chúng ta đã từ chối mệnh lệnh của cấp trên thì tại sao chúng ta lại chạy tới Thâm Quyến xa xôi vậy?"



Người đàn ông tóc ngắn cười nói: "Xét theo yếu tố địa lý, không thể nghi ngờ gì nữa phương nam thích hợp nghỉ ngơi hơn so với phương bắc".



Người đàn ông tóc dài cười nói: "Kiếm ca đang lúc trẻ tuổi, đang trong thời kỳ đỉnh cao của sức khoẻ, anh đang lo lắng về vấn đề gì vậy?"



"Xét theo yếu tố con người, Anh đang nghĩ tới việc gặp hắn" Lãnh Kiếm cười, đưa ra câu trả lời thứ hai.



"Gặp hắn? Kiếm ca muốn tìm hắn tỷ thí sao?"



Lãnh Kiếm lắc đầu nói: "Chức trách của Thần Thánh Trung Hoa chúng ta là bảo vệ đất nước, không nên so đo ân oán cá nhân. Lần này sở dĩ chúng ta từ chối giúp đỡ hắn là vì anh không muốn chúng ta bị người ngoài lãnh đạo".



"Vụ án này vẫn do hắn phụ trách. Nếu như chúng ta tới đây chỉ là trợ giúp hắn, không ai trong đội sẽ đồng ý. Nhưng nếu chúng ta đóng vai trò trong lần này, hắn cũng không đồng ý. Lâm gia cũng không đồng ý".



"Vì vậy đội trưởng phái chúng ta tới đây. Nếu mọi việc thuận lợi với hắn, coi như chúng ta là khách du lịch. Còn nếu như hắn gặp rắc rối, để cho những kẻ đó chạy trốn… khi đó sẽ là thời cơ ra tay của chúng ta. Một khi như vậy, hắn và Lâm gia sẽ không thể nói gì".




"Ha ha, em thật sự hy vọng hắn thất bại một lần. Như vậy mới hay, chẳng lẽ anh không thấy hắn rất suôn se sao?"



"Em hả… hiểu sai rồi" Lãnh Kiếm chỉ tay vào người tóc dài nói.



Người tóc dài nhìn xung quanh nói: "Hẳn là bọn họ đã xuất phát rồi'.



"Đi thôi, chúng ta đi xem thế nào" Lãnh Kiếm đặt chén rượu xuống, đứng dậy, đi ra ngoài.



Khi đi ra cửa, người tóc dài va phải một người phụ nữ trang điểm loè loẹt.



"Hả, không có mắt à? Đồ đáng chết này đã chiếm tiện nghi của bà" Người phụ nữ chỉ vào người tóc dài chửi mắng.



Phựt!



Người phụ nữ còn chưa chửi xong, hai chiếc dây áo của chiếc áo nàng song song đứt rời ra.



Lúc này người phụ nữ trở nên loã lồ, cô ta không mặc áo nịt ngực. Trên người chỉ còn độc nhất chiếc quần.



Người phụ nữ xấu hổ đứng trước cửa, nửa người trên loã lồ. Hai gò bồng đảo trắng muốt lắc lư.




"Ha ha… có người trần truồng" Người tóc dài huýt sáo với người phụ nữ nói.



"****…"Người phụ nữ vừa chửi vừa cúi xuống nhặt áo của mình.



Người phụ nữ đang định mắng tiếp thì có mấy người từ trong quán bar chạy ra, chỉ trỏ vào người cô ta, có người còn lấy điện thoại di động, bắt đầu quay.



Người phụ nữ ôm áo, hoảng sợ bỏ chạy.



Câu Lạc bộ Hồng Nhân. Đây không phải là câu lạc bộ thu hút nhiều người ở Thâm Quyến, nằm gần bãi cát Tiểu Mai, câu lạc bộ du thuyền Đại Phú Hoà, phong cảnh rất đẹp.



Theo tài liệu có được. Chủ của câu lạc bộ này là một người Nhật. Câu lạc bộ Hồng Nhân chủ yếu là phục vụ người Nhật đang sống và làm việc ở Thâm Quyến.



Gió biển thổi mạnh, ánh sao rực rỡ. Tối nay là một buổi tối rất sáng.



Trong mật thất, mấy người ngồi xếp bằng theo phong cách của người Nhật trên Tatami.



Hội sở Hồng Nhân có màn ca vũ theo phong cách Nhật Bản nên rất nhiều người tới tiêu tiền chính là vì muốn cảm nhận điều đó. Nhưng trong căn phòng này không có màn phục vụ đó mà chỉ ngồi lặng lẽ uống trà.



"Thiên Diệp tiên sinh, tiểu thư Itou, hai người cứ yên tâm. Một khi hai người đã tới chỗ của tôi, tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho hai vị. Nơi này là địa bàn của người Nhật chúng ta. Người Trung Quốc không dám tự tiện xông vào lục soát. Hơn nữa tôi có mối quan hệ với một người rất có thế lực ở đây. Vào thời điểm quyết định, ông ta nhất định sẽ che chở cho chúng ta" Một người đàn ông béo ục ịch quỳ đối diện với Thiên Diệp Huân nói bằng tiếng Nhật.



"Cám ơn Sakuragi tiên sinh" Thiên Diệp Huân nâng chung trà lên, mỉm cười nói với người chủ hội sở Hồng Nhân, Sakuragi



"Rất vui vì ra sức cho tiên sinh, Thiên Diệp tiên sinh" Sakuragi thành khẩn nói.



"Itou tiểu thư, lúc nào chúng ta có thể đi Hồng Kông?" Thiên Diệp Huân nhìn Itou hỏi.



Quỷ ảnh trung thành của Thiên Diệp Huân với sắc mặt bình thản đang ngồi quỳ ở gian ngoài, án ngữ lối vào duy nhất đối với phòng trong.



Itou có vẻ lo lắng nhưng cô ta không biểu hiện ra ngoài. Itou nói: "Thiên Diệp quân, chúng tôi đã sắp đặt mọi việc xong xuôi. Vấn đề là trước khi tới đó chúng ta cần phải ở đây mấy ngày nữa. Dù sao ở Thâm Quyến này vẫn còn an toàn hơn so với Hồng Kông'.



"Tôi hiểu, cám ơn tiểu thư Itou đã giúp đỡ tôi" Thiên Diệp Huân tao nhã nói. Suốt khoảng thời gian này sống trong cảnh chạy trốn vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn. Hắn vẫn có vẻ đẹp trai, anh tuấn như vậy, thoạt nhìn tinh thần hắn vẫn cực kỳ tốt.



Dừng lại một chút rồi Thiên Diệp Huân nói tiếp: "Vấn đề là đây là một đất nước xa lạ, tôi vẫn có cảm giác thiếu an toàn. Nếu như người Trung Quốc phát hiện ra hành tung của chúng ta, chúng ta không còn con đường lui nữa. Việt Nam… hay Hàn Quốc đều là nơi ẩn thân rất tốt. Vào có thể công, lui có thể thủ, hơn nữa không dễ dàng bị người khác phát hiện ra".



"Thiên Diệp quân, tôi có liên lạc với người của Quốc An. Tôi biết phong cách làm việc của chúng. Bọn chúng là ngoại chặt, nội lỏng. Chúng quan sát nghiêm ngặt một đất nước khác nhưng lại thường xuyên bỏ quên mất đất nước mình. Ở nơi này, chúng ta được quan chức của chúng che chở, làm việc còn thuận tiện hơn. Về vấn đề này tôi rất có kinh nghiệm".



"Hơn nữa Thâm Quyến còn là một thành phố mở cửa ở ven biển, chỉ cách Hồng Kông một con sông. Nơi này cũng rất thuận tiện cho tiên sinh hi muốn quay lại Hồng Kông thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch. Khi người của chúng ta bên kia sắp đặt chu đáo, bên này có thể phái thuyền đưa chúng ta đi".



"Được rồi" Thiên Diệp Huân nói: "Chỉ mong là thần mặt trời phù hộ tất cả được bình an".



Sau sự kiện Thiên Giới thất bại, gia tộc Thiên Diệp bị nhà vua khiển trách dữ dội, cũng như rất bất bình với quyết định của gia tộc Thiên Diệp.



Gia tộc Thiên Diệp vì để bảo vệ danh dự của chính mình đã quyết định khai trừ Thiên Diệp Huân. Sau khi Thiên Diệp Huân chờ đợi một thời gian ở Nhật, hắn đã quyết định quay lại chiến trường đầu tiên.



Sau nhiều ngày phiêu bạt, cuối cùng chúng cũng tới Thâm Quyến, ẩn trốn trong hội sở Hồng Nhân của người Nhật.



Cổng chính của câu lạc bộ Hồng Nhân.



Trong bóng đêm, mấy người trẻ tuổi đang ẩn núp trong một chiếc xe Toyota màu đen, trong dòng xe cộ đông đúc ở trong câu lạc bộ Hồng Nhân nên không bị phát hiện.



"Đội trưởng Diệp, mục tiêu của chúng ta vẫn trong câu lạc bộ. Chúng tôi đã giám sát hai mươi bốn tiếng đồng hồ, chúng vẫn chưa ra ngoài. Trước tiên để mọi người bao vây xung quanh hội sở rồi chúng ta trực tiếp xông vào trong đi?" Uông Kiếm Hàn nói nhỏ.



Ánh mắt Diệp Thu vẫn quan sát dòng người ra vào câu lạc bộ. Sau khi nghe Uông Kiếm Hàn nói: "Hai cách này đều không được. Trực tiếp xông vào là rút dây động rừng, phân tán vây xung quanh thì không đủ lực lượng, nhất định sẽ để chúng trốn thoát vì lực lượng yếu kém của chúng ta".



"Lực lượng yếu kém?" Một tên đội trưởng kinh ngạc hỏi. "Chúng ta có bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội có năm mươi chiến sĩ thiện chiến. Vây xung quanh một ngọn núi cũng thừa. Tại sao lại không thể đối phó được với một câu lạc bộ nho nhỏ mà còn không đủ lực lượng? Bọn chúng là ai? Tại sao chúng lại khủng khiếp như vậy?"



Diệp Thu chớp chớp mắt, hắn cười nói: "Hãy phát huy trí tưởng tượng của mọi người. Đợi khi mọi người chính thức đối mặt thì sẽ nhận ra thực lực của chúng vượt xa sự tưởng tượng của mọi người".



Diệp Thu suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẽ vào trước thăm dò".