Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 684: Phải thêm mấy phòng nữa mới đủ? (1)




Là nam nhân ai cũng biết rằng, nếu không bị bắt ngay tại giường, thì nhất định phải chối bỏ sạch sẽ.



Diệp Thu đương nhiên sẽ không dại gì mà nói chuyện với Lâm Bảo Nhi vào đúng lúc này, cho nên vừa vùi đầu ăn uống, vừa nói chuyện với Nhiễm Đông Dạ ở bên cạnh, hỏi cô về album mới hiện tại đã chuẩn bị như thế nào?



Tính thời gian, thì album của Nhiễm Đông Dạ đại khái cũng sắp đưa ra thị trường rồi.



"Vâng, đã hoàn thành những việc cuối cùng rồi anh ạ. Mấy hôm trước album đã được đưa qua Mỹ xử lý âm thanh bước cuối cùng, mà chuyện quảng cáo thì cũng đã được tiến hành từng bước từ mấy tháng trước. Đợi đến khi chính thức phát hành, sẽ tiến hành quảng cáo rầm rộ hơn." Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.



Cô mặc một cái quần jean bó sát người, một áo khoác kẻ ca rô, bên trong áo khoác là một áo lót màu trắng, trên cổ choàng một chiếc khăn lụa Hermes, bộ đồ hài hòa, gợi cảm, mỗi cử chỉ đều toát ra phong phạm của một minh tinh.



Con người ta rất giỏi thay đổi, dựa vào thân phận, địa vị, hoàn cảnh khác nhau mà không ngừng có những điều chỉnh cho phù hợp. Nhiễm Đông Dạ lúc này so với khi trước Diệp Thu gặp cô, đã bớt đi sự ngây thơ, thêm vào nét bình tĩnh và ung dung.



Trước đây, hết thảy mọi thứ cô đều phải dựa vào bà chị Nhiễm Tinh Thần, còn bây giờ Nhiễm Đông Dạ có thể tự mình lo lấy mọi việc, mơ hồ toát ra tư thái của một siêu sao. Đây chính là thay đổi mà mọi người hết sức vui mừng.



Diệp Thu không kìm được liếc nhìn Lâm Bảo Nhi, cô nàng ngốc này bao giờ mới thay đổi được đây?



"Tiến độ nhanh thật. Anh rất mong chờ album mới của em đấy!" Diệp Thu vừa cười vừa nói. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Mấy bài đầu em đều đã hát cho anh nghe rồi, còn có gì mà chờ với mong. Có điều là…" Nhiễm Đông Dạ làm bộ vô tình lướt mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Bài hát mà thầy Lâm Tịch viết cho chúng ta anh còn chưa nghe đâu!"



"Viết xong rồi à?" Diệp Thu vẫn nhớ kỹ chuyện này, hoàn toàn không liên quan đến tiền tài và thân phận của mình, chỉ là vì chứng kiến tình yếu giữa hắn và Nhiễm Đông Dạ mà thầy Lâm Tịch đã chấp bút viết bài hát ấy, cho nên trong lòng hắn vẫn có chút chờ mong.



"Đã sớm xong rồi. Tuyệt kỹ của thầy Lâm Tịch chính là vừa xem Ti Vi vừa nghĩ đến ca từ. Có khi một bộ phim truyền hình còn chưa xem hết, ông ấy đã viết xong một bài hát rồi. Chỉ là anh quá bận rộn, em cũng không có cách nào đưa cho anh xem. Cho nên, em mới quyết định tự mình phổ nhạc cho bài hát, không biết anh có thích không nữa!" Nhiễm Đông Dạ nhìn Diêm Thành, hơi thấp thỏm nói.



"Nhất định sẽ thích!" Diệp Thu ôn nhu nói. Thấy vẻ nhu thuận của Nhiễm Đông Dạ, hắn chỉ muốn kéo cô vào lòng an ủi một phen.



Nhưng là, hiện tại ở đây có mặt cả Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi lại cả Tây Môn Thiển Ngữ, hắn đâu thể làm vậy.



"Chị Đông Nhi, hai người đang nói chuyện gì vậy?" Lâm Bảo Nhi thấy Diệp Thu và Nhiễm Đông Dạ lén nói chuyện thầm thì, đôi mắt to lấp láy hết nhìn người này lại nhìn người kia, rốt cục không nhịn được liền cất tiếng hỏi.




"Hi hi, chị chỉ hỏi anh ấy sao không xuống ăn sớm hơn thôi mà!" Nhiễm Đông Dạ tươi cười nói.



Lúc này Đường Quả vẫn chưa ra khỏi phòng, hiển nhiên, trong lòng cô đã biết rõ rằng, chuyện mình với Diệp Thu triền miên đắm đuối đêm qua đã bị Trầm Mặc Nùng và Nhiễm Đông Dạ nhìn, bởi lẽ không phải ai cũng ngốc như Lâm Bảo Nhi.



Ăn xong bữa sáng, Diệp Thu và Tây Môn Hướng Đông ngồi trong phòng uống trà.



"Chuyến đi lần này của anh rể có thuận lợi không?" Mang theo vẻ mặt tươi cười Tây Môn Hướng Đông mở miệng. "Tình hình bên kia em vẫn một mực theo dõi, không nghĩ rằng Diệp thiếu gia lại dùng một chiêu hay đến vậy. Phát triển sau này quả thực không nằm trong dự liệu của chúng ta. Vốn dĩ còn nghĩ rằng anh sẽ ở lại bên đó một thời gian rồi mới về cơ."



Diệp Thu cười khổ không thôi. Trong mắt người ngoài, mình là một kẻ đầy âm mưu vì tranh đoạt tài sản mà không từ một thử đoạn nào. Nhưng ẩn tình trong đó, đâu thể để người ngoài biết được, Diệp Thu cũng chỉ còn cách nuốt xuống quả đắng này mà thôi. Tuy nhiên, chuyện này với Diệp Thu thực ra không phải chuyện xấu.



Bản tính của con người ta đều là khinh yếu sợ mạnh, cho nên khi biết được những hành động của hắn lần này, đều sẽ phải lo lắng đến chuyện khi trêu chọc hắn sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào.



Cho nên mới có câu châm ngôn: đàn ông lương thiện sẽ bị người khinh thường, đàn bà lương thiện sẽ bị người đố kỵ.




"Chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, vẫn phải cảm ơn gia tộc Tây Môn đã giúp đỡ rất nhiều!" Diệp Thu vừa cười vừa nói. Vào lúc giá cổ phiếu của công ty cao su Thiên Viên tụt giảm trầm trọng, Diệp Thu vì muốn cứu nó, cho nên đã để cho Diệp Nhiễm đổ vào một lượng tài chính rất lớn.



Khoản tiền này tuy rằng là do Diệp Nhiễm tự mình mang đến, cũng chưa dùng đến tài chính mà gia tộc Tây Môn và gia tộc Tư Không chuẩn bị, nhưng hai nhà cũng lúc công bố sẽ ủng hộ cổ phiếu của Thiên Viên Tượng Giao, điều này đã đánh một đòn mạnh vào những người đầu tư nhỏ.



Khi Diệp Thu rời đi, cổ phiếu Thiên Viên Tượng Giao không chỉ khôi phục lại giá trên thị trường chứng khoán lúc trước, hơn nữa còn tăng thêm hai mươi phần trăm. Có thể trong lúc chịu những rào cản lớn cùng với những nhân tố không hay ảnh hưởng, không những không suy giảm mạnh mà còn tăng lên, đó chính là một trong những giai thoại thần ký nhất từ bao năm qua trên thị trường chứng khoán.



"Vô luận là xuất phát từ thủ đoạn nào, Diệp thiếu gia vẫn là người thắng cuối cùng. Quả thực tốc độ vơ vét của cải của Diệp thiếu gia thật đáng mơ ước. Em còn đang suy nghĩ, nếu có thể được thừa kế một gia sản có giá trị vài tỉ, sẽ là một việc tuyệt vời đến nhường nào!" Tây Môn Hướng Đông đùa vui mà nói.



Quan hệ giữa hắn và Diệp Thu đã đủ thân cận, cho nên những câu nói đùa không ảnh hưởng đến toàn cục như vậy ngược lại khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn.



"Tại châu Á, ngoại trừ gia tộc Tam Tỉnh ở Nhật Bản, gia tộc Đại Vũ ở Hàn Quốc, cùng với hai người Cự Vô Phách trong nước, còn gia tộc nào có tài sản lớn hơn gia tộc Tây Môn chứ?" Diệp Thu hỏi ngược lại.



"Thực sự em vô cùng xem trọng tiềm lực của Diệp gia." Tây Môn Hướng Đông nói. "Ai có thể ngờ được, một gia tộc gần như đã tụt dốc, dưới sự dẫn dắt của Diệp thiếu gia lại vùng lên với tốc độ nhanh như vậy. Gia tộc Tây Môn của em nếu chẳng may tao ngộ kiếp nạn, không biết có được vận khí như vậy hay không nữa."




Ánh mắt thâm thúy của Diệp Thu nhìn Tây Môn Hướng Đông, Tây Môn Hướng Đông cũng chăm chú nhìn hắn. Hai người giống như một đôi tình lữ, thâm tình nhìn nhau.



"Chỉ cần anh còn sống, gia tộc Tây Môn chắc chắn trường thịnh mà không suy vong." Diệp Thu rốt cục nói ra lời hứa.



Hắn biết, đoạn thời gian vừa qua, mình và Tư Không Đồ tạo lên những nhiệt chấn, tiến hành hợp tác trên máy lĩnh vực quan trọng, thậm chí gia tộc Tư Không còn chuyển nhượng cho mình một bộ phận cổ phiếu của tập đoàn Viễn Dương vốn là vận mệnh của họ, đâu lại không làm cho Tây Môn Hướng Đông sinh ra cảm giác bất an.



Gia tộc Tây Môn dựa vào quan hệ với Lâm gia mới phát triển mạnh mẽ, mà chính hắn là một "ông cậu" giả của Lâm gia, lại có quan hệ thân hòa hợp với gia tộc Tư Không, điều này sao lại không khiến cho Tây Môn Hướng Đông, thậm chí là toàn bộ người của gia tộc Tây Môn cảm thấy kinh hoàng?



Lưỡng hổ tranh đấu… tất sẽ có một con bị thương. Không ai muốn mình vốn là một con hổ mạnh mẽ trở thành một con hổ trọng thương.



Còn thế cục như hiện tại, cũng đang là thế cục mà Diệp Thu muốn nhìn thấy. Vô luận là chống đối bên nào cũng sẽ không có lợi cho gia tộc mình.



"Cảm ơn!" Tây Môn Hướng Đông thành khẩn nói lời cảm kích. Hắn biết, có thể người thanh niên tuổi còn rất trẻ này khi nói ra lời hứa hẹn hư vậy sẽ khiến cho người ta có chút mắc cười, nhưng người này càng chạy càng xa, không một ai có khả năng ngăn cản bước chân hắn.



Tuy rằng không biết hắn ta làm cách nào để xử lý nhiều hồng nhan bên cạnh như vậy, nhưng chỉ cần hắn là con rể của Lâm gia, sẽ không có người dám có ý với hắn.



Mặc dù Lâm lão gia tử tuổi cao đã lui về, nhưng phụ thân của Lâm Thương Trễ lại thuận lợi tiếp vị, địa vị trong quân đội của Lâm gia vẫn được duy trì.



Hơn nữa, đời thứ ba của Lâm gia, một đám tinh anh lấy Lâm Thương Trễ dẫn đầu càng biểu hiện ra vẻ xuất sắc, không một ai dám phủ nhận sau này bọn họ không thể trở thành thủ lĩnh một phương, thậm chí, Lâm Thương Trễ còn là nhân vật được Lâm gia trọng điểm bồi dưỡng, được rất nhiều tập đoàn chính trị trong, ngoài nước quan tâm. Mà bản thân hắn cũng là anh kiệt một thời, tiền đồ không hạn lượng. Mặt khắc Lâm Thương Trễ cũng chính là anh trai của Lâm Bảo Nhi, là hôn thê của Diệp Thu. Có người nói rằng, hắn yêu quý em gái Lâm Bảo Nhi như báu vật vậy.



Có một chỗ dựa vững chắc như vậy, ai dám đánh giá thấp tương lai của Diệp Thu?



"Có tin tức của người Nhật Bản không?" Diệp Thu hỏi. Trước khi hắn rời Hongkong đến Malaysia, đã nhờ Tây Môn Hướng Đông theo dõi chặt chẽ hành tung của đám người Nhật.



Có điều, Tây Môn Hướng Đông không chủ động nhắc đến, sợ là cũng không có cái gì đáng để nói.