Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 658: Ngân Nhãn chịu nhục! (1): Diệp Thu vs đội trưởng đội Hải Điêu!




Đáng tiếc chính là, Diệp Thu tìm cả đại sảnh, cũng không thể phát hiện một người nào của gia tộc Thiên Diệp. Diệp Thu biết, người gia tộcThiên Diệp đều thích mặc vest, hơn nữa ở ngực có hoa văn một con chim.



Mà trong đại sảnh cũng không thấy có ai mặc loại vest đen tinh xảo có thêu hình, xem ra Thiên Diệp Huân đã sớm chừa đường lui, điều người của bọn họ đi trước rồi.



Hoặc là, dứt khoát hạ mệnh lệnh giết chết người của mình. Nếu đã chết thì cũng không thể bị ngươi ta bắt được.



Nghĩ tơi loại khả năng này, Diệp Thu xoay ngươi hỏi Lâm Tuấn Kiệt đi theo phía sau hắn một tấc cũng không rời: "Có vớt được người chết nào không?"



"Có. Những đám ngươi này sau đó đều được đưa tới nhà tang, nếu không có ngươi nhận, sẽ thống nhất hỏa táng". Lâm Tuấn Kiệt trả lời.



"Bao nhiêu cái xác?"



"Một trăm hai mươi mốt người. Vì thuyền chúng ta qua bên đó cần mất không ít thời gian, cho nên tôi nghĩ, còn rất nhiều xác e rằng bị nước biển cuốn đi".



"Vậy anh có thấy trong mấy cái xác đó có ngươi nào mặc vest đen, trên ngực có thêu con phim nhỏ màu trắng không?" Diệp Thu hỏi.



"Có. Lúc đó có một số đội viên thấy áo quần của bọn họ, còn do dự có nên xem lai lịch của bọn họ không. Dù sao áo quần của bọn họ thoạt nhìn cực kỳ sang trọng. Hơn nữa người thêu hình ở trước ngực, lai lịch nhất định không nhỏ". Lâm Tuấn Kiệt trả lời nhanh chóng.



Gã thấy cấp trên của mình tôn kính với Diệp Thu. Hơn nữa nghe nói sự kiện này còn có đại nhân vật lớn số một số hai Hong Kong đích thân tới tìm lão đại của bọn họ nói. Người thanh niên trước mặt này có thể phụ trách chuyện này, nhất định sẽ có bối cảnh nhất định. Gã tất nhiên là muốn có một tình bạn đẹp, lưu lại cho Diệp Thu một ấn tượng tốt.



"Người mặc loại áo quần, đó có người nào còn sống không?"



"Không, chúng tôi phát hiện toàn bộ đều là thi thể". Lâm Tuấn Kiệt lắc đầu nói.



Trong lòng Diệp Thu dâng lên một cỗ hàn ý.



Thiên Diệp Huân vì không muốn bại lộ sự ẩn nấp của gia tộc Thiên Diệp mình, không ngờ lại ra lệnh độc ác như vậy với thuộc hạ của mình. Sợ là người gia tộc Thiên Diệp sau khi lạc ở biển biết chạy trốn vô vọng, liền dứt khoát nhảy xuống biển tự tử.



"Gia tộc Thiên Diệp, các ngươi rốt cuộc muốn gì?" Trong lòng Diệp Thu đột nhiên đưa gia tộc Thiên Diệp lên một độ cao trước nay chưa từng có.



Nói cách khác, từ nay về sau, mỗi thời khắc, địa điểm hắn làm việc đều phải để ý tới gia tộc này. Từ trên ngươi Thiên Diệp Huân, hắn có thể phát hiện một ít manh mối. Con quái thú có thể trở thành một trong ba gia tộc quyết định Thiên giới này, đã lộ ra nanh vuốt dữ tợn của nó.



Xem ra, phải nhanh chóng mời Christina đi xem phim mới được. Quan hệ gần hơn với nàng, cũng sẽ từ trong miệng nàng kiếm được một số chuyện có quan hệ tới ba gia tộc quyết định Thiên giới.



Lần này Thiên Diệp Huân làm ra chuyện khác người như vậy, hai gia tộc quyết định Thiên giới kia nhất định sẽ có động tĩnh không chừng?



Diệp Thu đi tới trước mặt Phượng Vương, nói phát hiện của mình cho nàng.



Phượng Vương hơi chút suy tư, rồi nói: "Có lẽ gia tộc Thiên Diệp quả thật đã vào cuộc. Nhưng mà, sao bọn họ phải động thủ với chín tổ chức dị năng lớn khác? Điều này có lợi gì với gia tộc Thiên Diệp chứ."





"Đây cũng là chỗ tôi suy nghĩ trăm đường vẫn không có cách giải. Nếu Thiên giới không loạn, người của gia tộc điều hành lần này, ngược lại có thể lợi dụng bọn họ làm rất nhiều việc. Có lẽ, bọn chúng có giao dịch gì đó với người khác cũng không biết chừng".



Phượng Vương nhìn Diệp Thu, khuôn mặt luôn khiến người ta cảm thấy lãnh khốc vố tinh đầy vẻ cảm kích nói: "Tôi đã báo cáo chuyện xảy ra ở Hong Kong cho tổng bộ, cấp trên ra lệnh cho tôi mau về nước. Diệp Thu, buổi chiều có thể tôi sẽ phải trở về Đức. Phượng hoàng lửa lần này tổn thất thảm trọng, không biết cấp trên sẽ an bài tôi thế nào".



"Diệp Thu, cho dù thế nào, tôi vẫn rất cao hứng vì có thể quen một người bạn như anh. Tôi thiếu anh một phần ân tình. Phượng hoàng lửa cũng thiếu anh một phần ân tình. Tình huống cụ thể tôi cũng đã ghi vào trong báo cáo xứng chức (xứng đáng với chức vụ). Có lẽ điều này có ý nghĩa không lớn với anh, nhưng lại có thể có chút trợ giúp với quý quốc".



"Phải về nhanh vậy sao?" Diệp Thu có chút mất mát nói: "Có điều không sao, sau này chúng ta là bạn bè, chỉ cần cô tới Trung Quốc, nhất định phải để tôi tận tình chiêu đãi".



"Diệp Thu, có lẽ cấp trên cũng sẽ không chỉ trích tôi. Tôi vẫn sẽ là đội trưởng Phượng hoàng lửa. Như vậy, tôi sẽ tiếp tục chú ý việc này".



Nói tới đây, khuôn mặt Phượng Vương vốn mỉm cười trở nên âm trầm lạnh lùng, trong giọng nói chứa sát khí nói: "Tôi nhất định phải chính tay đâm cừu nhân, báo thù cho những người bạn đã chết của tôi".




"Được. Chỉ cần có tin tức của bọn chúng, tôi sẽ thông báo kịp thời cho cô". Diệp Thu nói, rồi lại hỏi han ân cần với những dị năng giả Thiên giới khác cùng đội trưởng mấy tổ chức dị năng một phen, hơn nữa sau khi hỏi mọi người có yêu cầu gì không, hắn nhất định sẽ cố gắng nghĩ cách thỏa mãn xong, lúc này Diệp Thu mới tiễn mọi người rời khỏi đại sảnh.



Diệp Thu rất thích loại cảm giác này, ở trên TV thấy những quan viên như thị trưởng, huyện trưởng... xuất hành, bên cạnh có ngươi đẹp che dù, phía sau có bí thư xách cặp, tiền hô hậu ủng, hết đi bờ sông nhỏ này, lại đi cái cầu nhỏ khác. Đặc biệt khí khái.



Diệp Thu nói với Lâm Tuấn Kiệt: "Chúng ta vào trong xem tình huống dạy học của bạn tôi chút đi."



"Vâng."



Hai ngươi vừa đi vào trong, vừa nói chuyện đâu đâu.



"SDU cũng được xưng là đội Thần Thương Thủ, đội viên đều là hảo thủ dùng súng chọn một trong trăm. Nhưng hôm qua sau khi bọn họ cùng Lạc đội trưởng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, liền khen bạn của Diệp đội trưởng không dứt miệng, nói dùng súng nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua người dùng súng thần kì như vậy. Diệp đội trưởng, phòng bắn ở tầng một".



"Ừm. Phiền Lâm tổ trưởng rồi". Diệp Thu cười nói cảm ơn.



Lâm Tuấn Kiệt ở trước đẩy cửa thủy tinh, sau đó đi qua một dãy hành lang rộng rồi dừng lại trước phòng bắn.



Nói là phòng bắn, nhưng thật ra bãi bắn có bao thủy tinh bên ngoài, chiếm diện tích cực lớn, có thể chứa cùng lúc gần trăm người. Bên ngoài còn có mấy chỗ tiến hành luyện tập hoạt động vượt chướng ngại, phương tiện vô cùng đầy đủ.



Nhưng khiến Diệp Thu khó ngờ chính là, sau khi đi tới lại không nghe được tiếng súng kịch liệt và tiếng giảng bài của Ngân Nhãn, mà lại nghe một đám xôn xao. Hình như có người đang kích động mà nói gì đó, trong đó mơ hồ xen lẫn tiếng của Trịnh Cảnh Thái.



"Xảy ra chuyện gì thế?" Diệp Thu lên tiếng hỏi.



"Chúng ta đi xem thử". Tổ trưởng Lâm Tuấn Kiệt sắc mặt căng thẳng, bước chân gấp gáp hơn, dẫn Diệp Thu đi tới chỗ phát ra thanh âm.



Đợi tới khi Diệp Thu thấy chuyện xảy ra trước mắt, sắc mặt không khỏi trầm xuống.




Chỉ thấy mấy người mặc đồng phục bộ đội đặc chủng SDU nằm ngổn ngang trên cỏ, còn huấn luyện viên Ngân Nhãn lúc này đang dùng súng chỉ vào đầu một người đàn ông.



Ngươi đàn ông kia thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, trên người cũng mặc đồng phục bộ đội SDU, từ trên quân hàm có thể thấy được, hình như là một tiểu đội trưởng. Không biết gã là tài cao mật lớn hay là có chỗ ỷ vào, lúc bị Ngân Nhãn dùng súng chỉ vào đầu, vẫn luôn giữ bộ dạng không thèm để ý.



"Anh nhất định phải xin lỗi tôi". Ngân Nhãn mặt lạnh lùng nói. Diệp Thu nhìn thấy súng trong tay nàng đã kéo chốt ra. Chỉ cần đầu ngón tay nàng bóp nhẹ, đầu ngươi đàn ông trước mặt này sẽ nát bấy.



"Xin lỗi à? Sao tôi phải xin lỗi?" Nam nhân cười lạnh nói.



"Anh... vũ nhục tôi". Ngân Nhãn suy nghĩ một chút, mới chọn một từ phù hợp nói. Mặc dù nàng nói được chút tiếng Trung nhưng cũng không tinh thông. Hơn nữa cực kỳ đau đầu với từ đồng nghĩa hoặc từ trái nghĩa cực nhiều trong tiếng Trung.



"Vũ nhục? Chỉ không cẩn thận đụng cô, đã bảo là vũ nhục sao? Gái tây tôi không phải cũng chưa từng chơi, cô tưởng mình ngon lắm sao?" Nam nhân nhếch miệng, nói.



"Uông Dương, cậu xin lỗi Ngân Nhãn tiểu thư đi. Ngân Nhãn tiểu thư ở xa tới là khách, lại là bạn của SDU chúng ta. Chúng ta là đàn ông nên có khí độ và đảm đương của đàn ông chứ". Trịnh Cảnh Thái lộ vẻ khó xử mà ở bên cạnh khuyên giải.



Theo đạo lý, Trịnh Cảnh Thái là trưởng quan quản lý SDU, có thể khiển trách hoặc phạt đối với thằng nhãi không nghe lời dưới tay mình. Nhưng bây giờ thấy gã khuyên giải, ăn nói khép nép, có thể thấy Uông Dương này lai lịch không nhỏ.



"Xin lỗi? SIR Trịnh, điều này là không thể nào. Làm đàn ông cũng phải có tôn nghiêm của đàn ông. Hơn nữa, nàng đánh nhầm thuộc hạ của tôi thì sao? Hẳn là cũng nên bảo nàng xin lỗi đúng không?"



"Xảy ra chuyện gì thế?" Diệp Thu đi qua, lên tiếng hỏi.



Thấy Diệp Thu tới, tất cả mọi người chuyển ánh mắt lên ngươi hắn.



"Sao thế?" Diệp Thu đi tới sau lưng Ngân Nhãn hỏi: "Cất súng trước đã, có chuyên gì từ từ nói."




Thấy Diệp Thu tới, Trịnh Cảnh Thái lộ vẻ xấu hổ nói: "Diệp đội trưởng, chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, xin bỏ qua cho".



Diệp Thu gật đầu, xoay người hỏi Ngân Nhãn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"



"Hắn nói muốn tôi chỉ điểm tư thế lúc bắn cho hắn. Khi tôi giúp hắn sửa, hắn dùng tay sờ tôi". Ngân Nhãn dùng tiếng Anh nói với Diệp Thu. Khi nói tiếng Anh, liền lưu loát hơn nhiều.



"Là thế à?" Ánh mắt Diệp Thu nhìn chằm chằm vào Uông Dương hỏi, mang vẻ cười hờ hững trên mặt khiến ngươi ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì trong lòng.



"Anh là ai?" Uông Dương quét mắt nhìn Diệp Thu, thấy người này còn trẻ hơn mình, trong lòng liền khó tránh khỏi nổi lên sự khinh thường.



Ba tiểu tổ thuộc SDU, tổ xử lý sự vụ khẩn cấp, cũng chính là tổ tối qua đi theo bọn Lạc Thiên Quân cứu Diệp Thu. Tiểu tổ này có nhiệm vụ chủ yếu là tiến công. Tổ hành chính, phụ trách sự vụ bên trong SDU và công tác liên lạc bên ngoài. Còn một tiểu tổ chính là cứu viện, chủ yếu phụ trách xử lý nguy hiểm sự cố ở khu trực thuộc và khu vực khác.



Uông Dương là tổ trưởng tổ cứu viện, lại có gia thế tốt ở Bắc Kinh, cho nên cho dù Trịnh Cảnh Thái là người lãnh đạo gã trực tiếp cũng không dám làm gì gã.




"Tôi là đội trưởng Diệp Thu của tiểu đội Lôi Đình". Diệp Thu nói.



"Tiểu đội Lôi Đình?" Uông Dương suy nghĩ một chút, nói: "Xin lỗi, chưa từng nghe qua. Cho nên, anh nên đứng qua một bên đi. Chuyện này không liên quan gì tới anh".



Loảng xoảng!



Ai cũng không ngờ, Diệp Thu vẫn luôn giữ nụ cười trên mặt lại đột nhiên suất cước, Uông Dương tránh không kịp, cả người văng ngược ngã xuống đất.



Toàn trường kinh hãi!



Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Diệp Thu, người này cũng quá dữ dằn đi? Thế nào mà nói động thủ liền động thủ, một tiếng chào hỏi cũng không có vậy chứ?



"Khụ khụ..."



Uông Dương từ trên mặt đất bò dậy, lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt phẫn nộ mà hung ác nhìn chằm chằm Diệp Thu, lộ vẻ cười lạnh.



"Tao mặc kệ mày là ai, hôm nay mày cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi tòa nhà này". Giọng nói Uông Dương đầy oán hận nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Chỉ bằng vào mày?" Diệp Thu khinh thường nói. "Mày muốn nằm trên đất bây giờ à".



Lại nhìn mấy thành viên SDU khác đang nằm trên đát, biết đây nhất định là do Ngân Nhãn ra tay, nói: "Những người này đều là thuộc hạ của mày? Bọn chúng hình như đều không có sức chiến đấu".



Uông Dương không để bụng, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt đặt ở trên mặt Trịnh Cảnh Thái, nói: "SIR Trịnh, tình huống vừa rồi ngài cũng đã thấy đúng không? Tổ trưởng tổ cứu viện khẩn cấp của SDU ở cao ốc PTU bị ngươi ta tập kích, bản thân bị thương nặng. Hung thủ ở ngay trước mặt, xin SIR Trịnh hạ lệnh, tróc nã bọn họ quy án".



Trịnh Cảnh Thái không ngờ Uông Dương lại làm tới mức ấy, trên trán lập tức đầy mồ hôi.



Mặc dù gã không biết lai lịch của Diệp Thu, nhưng có thể mời được Tây Môn Hướng Đông ra tay, có cho gã thêm một cái đầu cũng không dám ra lệnh bắt Diệp Thu.



Nhưng bối cảnh Uông Dương cũng không nhỏ, hơn nữa hậu đài của gã lại là gia tộc Tư Không hết lần này tới lần khác luôn bất hòa với gia tộc Tây Môn. Bởi vậy, chuyện hình như trở nên cực kỳ phức tạp.



Nếu giúp Diệp Thu, thì đó chính là vả vào mặt Tư Không gia.



Nếu giúp Uông Dương, chẳng lẽ Tây Môn Hướng Đông sẽ bỏ qua cho mình sao?



"Cha mẹ ơi, làm sao đây. Sớm biết thế ta sẽ không tới". Trong lòng Trịnh Cảnh Thái hối hận vô cùng.