Nghe được một vài lời bài hát không lọt tai, Trầm Mặc Nùng nhíu mày lắng nghe. Dù đã buông lỏng ra rồi, nhưng tâm trạng Đường Quả không tốt, nếu cô ấy không chịu không nói để khỏi phá vỡ bầu không khí. Chỉ liếc nhìn Diệp Thu, thấy anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng thật ra cảm giác ấy thật thú vị.
Ca khúc được một lúc thì kết thúc, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đang thở phì phò bên ghế salon. Mở nhạc mạnh "Tôi yêu cô gái Đài Loan", lời bài hát quá nhiều, hơn nữa ca sĩ cũng hát quá nhanh, hai cô gái có thể theo được cái nhịp đó, thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhấc lên, nhấp môi chén rượu vang, Đường Quả nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, anh hát một bài đi".
"Tôi không biết hát". Diệp Thu từ chối một cách thẳng thừng.
"Làm gì có chuyện không biết hát? Anh không biết hát nhạc thị trường, nhưng lại biết hát nhạc dân ca à? Lần trước ở Lang Sơn, tôi còn nghe anh hát trong thôn, có cô gái tên là Nhị Gia nhé, Nhị Gia là gì của anh?"
"…" Diệp Thu sững sờ, không ngờ cô ấy còn có thể nhớ tên Nhị Gia.
"Đúng vậy. Diệp Thu, nhưng tôi thích nghe anh hát, tuy tôi vẫn chưa nghe anh hát bao giờ nhưng tôi biết nhất định sẽ rất hay". Lâm Bảo Nhi cười hì hì nhìn Diệp Thu. Nghĩ thầm, hắn không biết hát sao? Người ở trong bản có thể hát một bài hay như thế nào nhỉ?
"Diệp Thu, nhanh lên. Anh đã nghe tôi và Bảo Nhi hát rồi, thì anh nhất định phải hát một bài cho bọn tôi nghe. Như vậy mới công bằng". Đường Quả vừa nói vừa dúi mic vào tay Diệp Thu.
"Đúng đấy. Cùng lắm lần sau anh xem trộm ngực tôi, tôi sẽ giả vờ như không biết". Lâm Bảo Nhi nói.
"Phù…" Diệp Thu đang uống rượu thì phun ra, ho sặc sụa không ngừng.
Trừng mắt trách cứ: "Bảo Nhi, nói cái gì đấy?"
Lâm Bảo Nhi lè lưỡi một cách đáng yêu rồi quay sang nói với Diệp Thu: "Cũng không phải là chưa nhìn, nào, hát một bài cho tôi nghe đi, nếu không sau này tôi sẽ không mặc áo hai dây nữa".
Diệp Thu muốn đập đầu vào tường, hình như là ngày đầu tiên tôi đến, cô mặc áo hai dây sao? Mặc hay không liên quan gì tôi?
Diệp Thu biết, nếu không đồng ý, có trời mới biết hai cô gái này sẽ nghĩ ra cách gì đó để ép buộc mình. Đặt chén rượu xuống, nói: "Được rồi, thế tôi hát một bài vậy".
Zê! Để tôi chọn bài hát cho anh". Lâm Bảo Nhi nhảy dựng lên salon, cười ha ha chạy đến chọn bài hát, quay đầu lại hỏi Diệp Thu: "Anh thích hát bài gì?"
"Mặt đất".
"Cái gì?"
"Mặt đất của Beyond". Cô chưa nghe bao giờ à?" Môi Diệp Thu chu lên, hơi mỉm cười nói.
"Hừ, ta đây đương nhiên là nghe rồi. Nhưng, đây là tiếng Quảng Đông, biết hát không?" Thái độ của Diệp Thu khiến cho Lâm Bảo Nhi rất bất mãn, nói một cách lạnh nhạt.
"Cô chưa đi Anh thì làm sao nói được tiếng Anh? Đừng có coi thường bọn nông dân chúng tôi".
Lâm Bảo Nhi không ngờ bị anh ta nói lại, giận dữ cắn lại vài câu mới bỏ qua. Khó trách chị Đường Đường cả ngày giận dỗi với anh ấy, tên này thực là đáng ghét.
Lâm Bảo Nhi thở hổn hển giúp Diệp Thu chọn bài "Mặt đất" của Beyond, nói: "Hát cho đúng vào. Bọn tôi đều biết nói tiếng Quảng Đông đấy. Đừng tưởng lừa gạt được bọn tôi.
Diệp Thu cười cười không nói gì, giai điệu quen thuộc vang lên, trong âm hưởng truyền đến một âm thanh bi thương của ca sĩ thiên tài. Diệp Thu cầm mic hát theo.
Ở trên con đường xanh rì
Trải qua bao nhiêu vết thương
Ở trên khuôn mặt già nua
Cũng ghi lại phong sương
Sống qua ngày của gió thu, mưa thu
Thời thanh niên...
Đường Quả và Lâm Bảo Nhi có thái độ soi mói khi nghe Diệp Thu hát, hơn nữa đã nghĩ ra câu để lát nữa đả kích anh ấy. Nhưng khi Diệp Thu cất tiếng hát, bọn họ biết rằng câu đó không cần dùng đến nữa
Cố gắng bắt chước thanh âm cao vút, trầm bổng của ca sĩ, phát âm tiếng Quảng Đông một cách thuần thục, chính xác, biểu hiện bi thương, ánh mắt trĩu buồn, Diệp Thu đã cho người ta một loại mỹ cảm rời xa sự cô lập.
Đường Quả, Trầm Mặc Nùng, Lâm Bảo Nhi ba người đã trở thành người xem trung thành nhất của Diệp Thu, bỏ ý coi thường và trêu đùa, yên lặng ngồi ở đó, chăm chú nghe mỗi câu mà Diệp Thu hát, tư tưởng và sự bi thương mà anh ấy thể hiện nhẹ nhàng chạm đến quá khứ và tương lai của anh ấy.
"Tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu anh, nhưng không phải vậy". Đường Quả nhẹ nhàng nói.
"Chúng ta phải chăng nên thay đôi mắt khác để nhìn anh ấy? Hoặc là, chúng ta đã sai". Trầm Mặc Nùng chăm chú nhìn Diệp Thu hát, thở dài.
"Không phải là một tên háo sắc sao, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ". Lâm Bảo Nhi chu miệng nói.
Bài hát kết thúc, yên tĩnh đến lạ thường. Trên màn hình tivi xuất hiện bài hát tiếp theo, cũng không có ai để ý tới. Không biết trong lời bài hát của Diệp Thu khiến cho mọi người yên lặng, hay là họ đang tự hỏi về Diệp Thu.
Chẳng lẽ nông dân đều như thế này sao? Giáo dục nông thôn phát triển hơn giáo dục thành thị sao?
Một lúc lâu sau, Đường Quả phá vỡ sự yên lặng. Vỗ vỗ vào đầu nói: "Trong phòng hơi bí thì phải, chúng ta ra ngoài nhảy đi".
Quả Quả, đã muộn rồi. Chúng ta đi về đi, ngày mai các em còn phải đi học". Trầm Mặc Nùng nhìn đồng hồ bạc trên cổ tay nói.
"Chị, mới có mười rưỡi. Sớm thế này về làm gì? Giờ đang là lúc náo nhiệt nhất của quán bar mà".
"Đúng đấy. Chúng ta ở nhà thì mười một giờ mới đi ngủ. Chơi thêm nửa tiếng nữa thôi, được không chị Mặc Nùng". Lâm Bảo Nhi kéo tay Trầm Mặc Nùng làm nũng.
"Nhưng bên ngoài giờ loạn lắm, chuyện của Quả Quả còn chưa giải quyết xong. Nếu có nguy hiểm gì, chị biết nói thế nào với bố em đây?" Trầm Mặc Nùng có chút lo lắng.
"Chúng ta không phải là có vệ sĩ hay sao?" Đường Quả chỉ vào Diệp Thu nói.
"Cái này…" Trầm Mặc Nùng vẫn không yên tâm. Lúc nãy cô ấy đi ngoài đường thấy người quá đông, thông qua mắt của người đi đường thì không có trở ngại gì. Cô ấy không rõ tài nghệ của Diệp Thu như thế nào, nhưng hảo hán cũng không qua được nhiều người.
"Không sao. Để bọn họ đi chơi đi. Sẽ không sao đâu". Diệp Thu nhìn Trầm Mặc Nùng nói, trên mặt lộ vẻ đầy tự tin. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Biểu hiện như vậy là lần đầu có trên khuôn mặt của Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng hơi ngạc nhiên.