Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 494: Hôm nay tôi không cần thể diện một phen: Mê trảm!




Thời tiết càng ngày càng nóng, quần áo trên người phụ nữ cũng ngày càng ít.

Một chiếc áo cánh bướm màu xanh. Cổ rất thấp, làm lộ ra một mảng ngực trắng và chiếc áo lót màu xanh.

Loại áo thế này mặc dễ, mà cởi ra cũng dễ. Tay Diệp Thu không có chút trở ngại nào, thờ vào trong nắm ngực trái của Đông Nhi.

Mặc dù ngực cô không lớn bằng của Trầm Mặc NÙng, nhưng cũng làm cho chiếc áo lót căng đầy lên, lúc này Diệp Thu giống như một tên điên, hoàn toàn giải phóng khỏi sự thâm trầm của Nhiễm Đông Dạ, lại bị câu "để em làm người phụ nữ của anh" làm bừng cháy ngọn lửa trong lòng anh.

Lúc này, Diệp Thu chỉ cần ôm chặt cô gái nhỏ này vào lòng mình.

Chỉ có tâm hồn và xác thịt hợp vào làm một, mới có thể cảm giác được mình hoàn toàn có cô ấy.

Hai người hôn nồng nàn, nhiệt độ cơ thể của cả hai không ngừng tăng lên. Tất cả bộ phận dính lại với nhau, bốn tay ôm chặt lấy, khó rời ra.

Quần áo trên người Nhiễm Đông Dạ cũng bị cởi ra từng chiếc một, chỉ còn lại một chiếc áo lót màu đen mà một chiếc quần lót trắng hình gấu.

Không có xấu hổ, cũng không có che đậy, cô nằm như vậy trên ghế sô pha, trình diễn cơ thể tuyệt đẹp của mình cho Diệp Thu.

Đây là người đàn ông mình yêu nhất, ngày này mình cũng đã chuẩn bị rồi, tại sao còn phải cảm thấy xấu hổ?

Diệp Thu vừa hôn cổ Nhiễm Đông Dạ, vừa thò tay vào cởi chiếc nút áo lót của cô.

Sau khi một âm thanh vang lên, chiếc áo lót ôm chặt lấy thứ quý giá của thiếu nữ đã lỏng ra và rơi xuống. Cả bộ ngực của Nhiễm Đông Dạ hiện trần trụi ra trước mặt Diệp Thu. Điểm nhỏ màu hồng đó giống như một đóa hoa vậy, đang hướng về mắt Diệp Thu, và đang vui vẻ rung rinh.

Cơ thể phụ nữ đối với đàn ông giống như một chiếc hộp bí mật. Còn đối với phụ nữ, thứ trong hộp là tất cả những gì đẹp đẽ nhất của mình.

Diệp Thu nhìn đờ đẫn người.

Một cơ thể đẹp biết bao. Đây là một tác phẩm nghệ thuật xứng đáng để giữ gìn và bảo vệ cả cuộc đời.

Người phụ nữ này là của mình. Cơ thể đẹp mĩ miều này cũng là của mình. Nghĩ đến điều này, lòng Diệp Thu lại bay lên.

"Đẹp không?" Nhiễm Đông Dạ ngồi lên sofa, biểu diễn cả cơ thể đang thoang thoảng mùi hương của mình cho Diệp Thu xem.

Da thịt cô gióng như được ngâm trong hoa đào tháng ba vậy, mĩ miều không thể tả.

Tất cả những gì còn sót lại trên người là một chiếc quần lót nhỏ che đi hạ thân, đôi chân dài, đùi đầy gợi cảm, hai chân khép lại với nhau, tư thế rất nho nhã lại có cả sự kích thích và mê hoặc của phụ nữ.

Cơ thể của phụ nữ là nguồn cội của sự kích thích đàn ông, đầu tiên đàn ông phải nhìn nó, rồi tiếp cận nó, rồi sờ nó, hôn nó.

Bề ngoài của Nhiễm Đông Dạ vô cùng đẹp đẽ, hơn nữa là một nhân vật của công chúng, là thần tượng của rất nhiều fan, sự tự tin của cô thu hút người hơn nữa. Diệp Thu cũng từng nghĩ đến cảnh Nhiễm Đông Dạ không mặc gì, nhất định đó là một bức tranh đẹp tuyệt vời.

Khi tất cả mọi thứ đã ở trước mắt anh, cảm giác trong lòng Diệp Thu bắt đầu chấn động hơn.

"Đẹp lắm". Diệp Thu nuốt nước bọt, gật đầu nói.

Cổ họng hơi khô, mắt anh dính vào người Nhiễm Đông Dạ như một con sói. Sự mê hoặc đối với đàn ông luôn vượt qua sự tưởng tượng của đàn bà, Diệp Thu chỉ muốn nhập vào làm một với người con gái có tính cách độc đáo này.

Trong em có anh, trong anh có em. Đây là sự tuyệt diệu của sinh mệnh.

"Hơi lạnh". Nhiễm Đông Dạ ôm ngực nói, cô đã để hở người trong không khí lâu rồi, giờ đây đã bắt đầu nổi da gà.

"Chúng ta vào phòng đi." Diệp Thu nói.

"Ừ."

Nhiễm Đông Dạ cười gật đầu, sau đó choàng tay vào cổ Diệp Thu, giống như một con bạch tuộc vậy, đu người lên người anh.

Diệp Thu sờ đầu cô, rồi ôm cô vào phòng ngủ.

Diệp Thu đặt Nhiễm Đông Dạ xuống giường, khi chuẩn bị đi đóng cửa, lại bị Nhiễm Đông Dạ kéo lại. Âm thanh nũng nịu của con gái vang lên: "Em không muốn anh đi khỏi đây....dù sao thì cũng chẳng có ai vào."

Chỉ có Lam Khả Tâm có chìa khóa của phòng này, có thể thấy từ tình trạng vệ sinh của căn phòng, gần đây chắc Khả Tâm đang bận, nếu không với tính cách của cô, nhất định sẽ đến dọn phòng sạch sẽ rồi.

Nghĩ rằng cô ấy nhất định sẽ không đến đây, thế là Diệp Thu liền bỏ ý định đi đóng cửa, thuận người nằm lên cô gái mĩ miều.

Diệp Thu biết đây là lần đầu tiên của Nhiễm Đông Dạ, để cô không bị đau, nên anh đã làm rất kỹ màn dạo đầu. Mặc dù lúc này anh đã bị hai tay của Nhiễm Đông Dạ sờ một lúc làm cho dục vọng trong người như thiêu đốt.

"Em được rồi." Nhiễm Đông Dạ chờ mãi không thấy Diệp Thu vào, trong lòng ngay lập tức hiểu ý anh, rồi nhẹ nhàng nói.

"Vậy thì anh vào đây." Diệp Thu nói, rồi hai người bắt đầu.

Nhưng khi anh bắt đầu, thấy lông mày Nhiễm Đông Dạ nhíu vào.

"Đau không?" Diệp Thu vội vàng dừng lại, hỏi dịu dàng.

Nhiễm Đông Dạ lắc đầu.

Diệp Thu rất cảm động, rồi anh nhướn mạnh người, rồi sau đó là tiếng kêu đau của Nhiễm Đông Dạ.

Diệp Thu cúi thấp đầu nhìn, mắt Nhiễm Đông Dạ nhắm nghiền, trên mặt cô đầy nước mắt.

Cơ thể Diệp Thu không dám động đậy nữa, anh nằm xuống, ôm chặt người con gái vừa mất đi thứ quý giá nhất.

Nghĩ đến quãng thời gian ở bên cạnh Nhiễm Đông Dạ, khi cô bị Diệp Thu cự tuyệt nhưng vẫn nỗ lực không ngừng, Diệp Thu chỉ thấy vành mắt hơi cay. Bản thân anh đã nợ người con gái này nhiều quá.

"Diệp Thu". Mặc dù mặt Nhiễm Đông Dạ đầy nước mắt, nhưng lại nở nụ cười gọi tên anh.

"Ừm". Diệp Thu đáp.

"Giờ đây em là người phụ nữ của anh rồi phải không?"

"Ừm" Diệp Thu khẳng định.

"Thật là tốt. Cảm giác ở bên cạnh người đàn ông mình yêu thật tuyệt."

Diệp Thu ôm eo Nhiễm Đông Dạ, bắt đầu từng đợt từng đợt.

Lam Khả Tâm là một cô gái rất độc lập, so sánh với những mĩ nữ khác có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy hơi ảm đạm. Nhưng, nếu như nhìn cô ấy lâu hơn một chút, bạn sẽ phát hiện ra, vẻ đẹp của cô ấy hiện ra từng chút một.

Cô ấy không phải là một cô gái vừa nhìn đã làm người ta phải ngất ngây, không giống những người phụ nữ khác, lãng phí đến độ bộc lộ tất cả vẻ đẹp của mình ra. Cô là một người hàm súc, bình thường cô ấy sẽ rất yên lặng, nhưng đứng trước người đàn ông mình thích, cô mới bắt đầu giải phóng ra sự hấp dẫn của bản thân mình.

Khi Lam Khả Tâm đi đến cửa tiểu khu Kim Đô, cười một chút với hai người gác cổng, mặt hơi ngại ngần, lộ ra hàm răng trắng muốt.

"Thật là đẹp. Nếu như có thể lấy người phụ nữ này làm vợ thì có chết cũng đáng." Một người bảo vệ đợi đến khi Lam Khả Tâm đi khuất mới bắt đầu tán dương với vẻ nuối tiếc. Công việc này của họ rất nhàn, bình thường chẳng có việc gì để làm cả, thú vui lớn nhất là được nói chuyện gẫu với bạn bè.

"Vậy thì anh đi chết một lần đi. Người con gái thế này, có lẽ là phải tu hành mấy năm mới lấy được đó. Kiếp này của anh xem ra không có hi vọng gì rồi." Người bên cạnh đả kích.

"Đúng là khoa trương. Tôi chỉ nói thế thôi mà, anh nghĩ tôi định theo đuổi cô ta thật à? Có nhìn thấy trong tay người ta là gì không? Hình như là sinh viên đại học hay sao ấy. Chúng ta là loại văn hóa gì chứ?"

Lam Khả Tâm không biết vừa nãy hai người bảo vệ cô gặp đã tranh luận về cô, cô chỉ rảo bước nhanh về phía Ngọc Long Cư.

Thời gian này cô rất bận, bác gái bị bệnh, bác trai lại đi công tác xa, nên hàng ngày sau khi tan học cô đều đến nhà bác để nấu cơm phụ giúp, vì thế mấy ngày không đến đây dọn dẹp rồi.

"Trong phòng nhất định là mọc rêu rồi, lâu lắm không mở cửa sổ nữa. May mà Diệp Thu vẫn chưa về, nếu không thì không thể ở được." Lam Khả Tâm vừa nghĩ vừa đi vào thang máy. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thang máy dừng ở tầng 15, Lam Khả tâm rút chiếc chìa khóa trong túi áo ra mở cửa.

Với bản lĩnh của Diệp Thu, dù là đang trong quá trình làm tình nhưng cũng có thể nghe thấy rất rõ tiếng người đang mở khóa ở ngoài.

Nhưng lúc này đang là lúc lần thứ hai cao trào của Nhiễm Đông Dạ sắp đến gần, cô vừa kêu gào, vừa dùng hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Thu, không để cho bảo bối của anh động đậy lung tung. Vì mỗi lần chà sát nhẹ nhàng, đều làm cho cơ thể cô mê muội.

Khi Lam Khả Tâm đi vào, nghe thấy trong phòng có tiếng bạch bạch và tiếng kêu dữ dội của nam nữ.

Trước đó cô còn tưởng mình nghe nhầm, đến khi cô mở cửa lớn, thấy hai cơ thể đang ôm ấp nhau trong phòng ngủ của Diệp Thu, ngay lập tức đứng đờ người ở đó.

Từ nhỏ đến lớn cô là người rất hay xấu hổ, thậm chí phim heo còn chưa xem, làm sao có thể nhìn thấy phiên bản người thật thế này được?

Cô không biết đường đóng cửa vào, càng không nghĩ đến việc quay người bỏ chạy, đứng đờ người một cách ngốc nghếch ở đó, không biết phải làm thế nào nữa.

Diệp Thu vỗ vỗ vào người Nhiễm Đông Dạ, cô vẫn đang ôm chặt cổ anh, trên mặt và người có từng mảng đỏ lớn, và vẫn còn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác đó, anh nói nhỏ vào tai cô: "Có người đến rồi."

"A?" Nhiễm Đông Dạ ngay lập tức mới tỉnh lại như vừa chết đi sống lại.

Nhiễm Đông Dạ nằm dưới người Diệp Thu, đầu còn trong gối, không nhìn thấy người Lam Khả Tâm, nhưng ở cửa có một tia sáng chiếu vào, điều đó cho thấy cửa ngoài đã mở ra.

Nhiễm Đông Dạ dù đang được che chở bởi người con trai cô yêu, nhưng cũng không muốn để cho người khác nhìn thấy cơ thể cô và cơ thể anh.

"Em ngủ một lúc đi. Anh đi xem thế nào." Diệp Thu bò dậy từ người Nhiễm Đông Dạ, rồi trùm một chiếc chăn lên người cô.

Nhặt bộ quần áo trên đất mặc lên người, Diệp Thu đi đến trước mặt Lam Khả Tâm.

Đến tận lúc này, Lam Khả Tâm mới phản ứng lại được, biết rằng mình vừa nhìn thấy những thứ gì. Mắt đầy nước, cô tủi hổ nói: "Xin lỗi. Xin lỗi. Em không cố ý. Em tưởng anh không có ở đây...em đi ngay bây giờ đây. Em đi ngay đây."

Không biết tại sao, Lam Khả Tâm cảm thấy rất hờn tủi. Trong lòng cô vô cùng chua xót, hóa ra nhìn thấy người con trai mình thích nằm trên giường với người con gái khác là cảm giác thế này đây.

Nhưng, nhưng....mình nên làm thế nào?

Lam Khả Tâm thấy Diệp Thu đang lo lắng nhìn mình, trong lòng thấy hơi ấm áp, muốn cười một chút biểu thị mình không sao. Nhưng vừa cười, một giót nước mắt đã rơi xuống, cô nói: "Em còn chút chuyện. Em về trước đây. Hai người....hai người tiếp tục đi..."

Tiếp tục?

Lúc này còn tiếp tục làm sao được

Thấy Lam Khả Tâm muốn đi, Diệp Thu nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong phòng có Nhiễm Đông Dạ, khi Nhiễm Đông Dạ đang ngước mắt mặt đầy kinh ngạc, nói: "Hôm nay anh dơ mặt một lần vậy. Đông Dạ, anh giới thiệu với em. Vị này là Lam Khả Tâm, là người con gái anh thích."

Rồi anh lại chỉ Nhiễm Đông Dạ nằm trên giường, nói: "Khả Tâm, đây là Nhiễm Đông Dạ. Cũng là người con gái anh thích. Hai người đều là người anh rất quan tâm, anh không muốn mất ai cả, cũng không có lý do gì để đánh mất ai."

"Những gì phải thấy thì em đã thấy rồi. Anh và Đông Dạ đã rất thân mật. Không phải cố ý giấu em gì đâu. Chỉ là trước giờ chưa có cơ hội để giới thiệu hai em với nhau. Nếu như. Em đồng ý ở lại, thì anh sẽ rất vui."

Những lời Diệp Thu nói đúng là từ tận đáy lòng, Đông Nhi tất nhiên là không cần ói nữa, giờ đã trở thành người con gái của anh. Nên anh phải có trách nhiệm với tương lai của cô. Nhưng Khả Tâm anh cũng có lý do không thể bỏ cô, nghĩ đến lần trước anh không cẩn thận bị túng một loại virut mới, nghĩ đến cảnh trong bệnh việt Lam Khả Tâm chăm sóc anh, lòng Diệp Thu lại thấy rất đau.

Họ đều là người phụ nữ của mình, đã để lại một nét bút rất đậm trong quãng đời của mình, là một bộ phận không thể thiếu đối với sinh mệnh mình.

Hôm nay họ đã gặp mặt, thì dứt khoát nói mọi chuyện cho rồi.