Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 490: Nếu ta muốn đi, ai dám cản ta?: Mê trảm!




Tên của CLB Hồng Trang không thay đổi, nhưng cách bày trí trong đã thay đổi nhiều rồi.

Vốn bên trong bày biện theo phong cách Baroque là chính, rất phức tạp, và lộng lẫy, khí thế hơn người, hào nhoáng làm lay động lòng người. Đó là phong cách của người tình trước kia của Liên Phong Duệ.

Một ông vua một trận chầu, sau khi Vu Lan xảy ra việc, giờ đây Hồng Trang đã được giao cho em gái của Liên Phong Duệ quản lý. Trước giờ Liên Tuyển du học ở châu Âu, nên không thích thú với phong cách Baroque. Vì thế sau khi cô lên nắm quyền, đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của CLB, hoàn toàn sử dụng màu sáng, phong cách đẹp đẽ đơn giản.

Trong một gian phòng hào hoa, Yến Kỷ Đạo và Liên Phong Duệ gần đây trở thành nhân vật hot ở Tô Hàng ngồi cạnh nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Ông già đi theo anh ta không rời nửa bước Đại Trà Hồ đó ngồi ở một góc phòng, vẫn giống như hồi trước nheo nheo mắt, giống như một vi cao tăng hành xác vậy, không nghe một thứ gì, không nhìn một thứ gì, rượu ngon gái đẹp trước mắt không có bất cứ sự mê hoặc nào với ông ta.

Yến Kỷ Đạo nhìn Liên Phong Duệ hơi mệt mỏi, vỗ vỗ vai anh ta cười nói: "Khi nghe được chuyện anh nói chuyện điện thoại với ông, tôi còn tưởng cậu không ra đây được nữa kìa."

Liên Phong Duệ cười đau khổ nói: "Mặc dù ông bắt tôi phải đóng cửa tự kiểm điểm, nhưng cũng không nói tôi không được rời ra mà. Hơn nữa, giờ đây tôi là một phế vật rồi, còn ai lãng phí sức lực trên mình tôi nữa?"

"Anh không còn lòng tin nữa sao?"

Liên Phong Duệ lại uống cạn cốc rượu Pháp, sau đó rót thêm một cốc nữa, lúc này mới nói: "Đừng nói rằng họ cho anh ít, người vô tình nhất lại là người nhà mình. Yến thiếu, tôi chẳng giấu gì anh, tôi đã quá thất vọng về gia tộc mình rồi. Anh nói xem, việc Liên Phúc Liên An chết chẳng lẽ có thể trách tôi được sao? Là khả năng của họ không bằng người ta. Tôi hi vọng họ có thể giải quyết tên khốn Diệp Thu, nhưng họ không có bản lĩnh đó."

"Đã bước lên con đường này, thì họ phải chuẩn bị tâm lí sẵn. Ôi. Tôi còn đen đủi hơn cậu. Tôi chạy đi chạy lại thế này vì lợi ích của gia tộc,mà có chút sai lầm mọi người đều phóng đại nó ra."

"Vận mệnh mà. Không thể nào làm mọi việc đều công bằng được. Anh đã rơi vào hoàn cảnh thế này, đãi ngộ của tôi có tốt đến đâu được nữa? Vì thế, khi nghe tin Liên Phong Duệ bị nhốt trong nhà, trong lòng tôi cũng rất đồng cảm. Hôm nay huynh đệ chúng ta phải uống say một trận. Say để giải nghìn sầu." Yến Kỷ Đạo nhấc chén rượu lên cụng li với Liên Phong Duệ rồi nói.

"Được. Yến thiếu nói hay lắm." Vừa nói Liên Phong Duệ vừa cụng ly với Yến Kỷ Đạo.

"Nghe nói nhà anh sắp tìm đến hắn ta để hòa giải rồi?" Yến Kỷ Đạo nhìn Liên Phong Duệ hỏi.

Liên Phong Duệ cười lạnh lùng nói: "Giờ đây tôi không quản mọi việc nữa. Tất cả mọi việc đều do Liên Tranh Vanh phụ trách. Nó thật là ngây thơ, nghĩ rằng làm như vậy là có thể hóa giải được nguy cơ của Liên Gia. Tên Diệp Thu đó là loại ăn thịt người mà không nhổ xương. Đừng thấy bình thường anh ta cười hì hì hà hà, người này rất biết giả làm heo để ăn hổ. Liên Tranh Vanh đợi bị hắn lợi dụng đi. Đừng có kéo của Liên Gia vào là được rồi. Loại người hiểu biết như tôi mà lại bị vất ra một bên. Nghĩ mà xem. Tôi vẫn muốn hợp tác với một người thông minh như anh hơn. Yến Kỷ Đạo lắc đầu thở dài.

"Không thể để hắn thoát dễ dàng vậy được." Liên Phong Duệ nghiêm nét mặt nói.

Trèo càng cao, ngã càng đau. Nếu như trước kia anh ta chỉ là một công tử Liên Gia bình thường, có lẽ cũng không hận Liên Tranh Vanh thế này. Nhưng trước kia là một người kế thừa được Liên Gia bồi dưỡng đặc biệt, là người sắp có cơ hội nắm bắt được toàn bộ tài sản và tài nguyên nhà Liên Gia.

Lúc này bị người ta kéo xuống, anh ta có hơi chút khó chịu. Hơn nữa, từ lần trước bị người phụ nữ của mình phản bộ, tâm tư anh ta đã biến thành khá mẫn cảm, không thể nào chịu được ánh mắt khinh khỉnh của mọi người, Liên Tranh Vanh ngồi vào ghế của anh ta, chẳng phải đã tát vào mặt anh ta một nhát trước đám đông sao?

Lại còn có tên Liên Hi Vọng kia nữa...tên cẩu nô tài đáng chết này, sao hắn ta không chìm xuống lòng sông cho rồi cơ chứ? Giờ đây hắn ta lại vẫy đuôi đi theo sau lưng Liên Tranh Vanh. Mắt Liên Phong Duệ như bắn ra tia lửa.

Những người khác thì chẳng cần để ý làm gì, tên này là người được mình xem như tâm phúc. Dường như tất cả mọi chuyện đều không giấu hắn ta.

Sự phản bội của tên này làm cho anh ta còn buồn hơn là bị ông nội cắt quyền.

Rốt cuộc mình có điểm nào để hắn bán đứng chứ?

Yến Kỷ Đạo trầm tư một lúc rồi hỏi: "Phong Duệ có cơ hội lật thuyền lại không?"

"Cơ hội lật thuyền thì giờ tạm thời chưa có. Chỉ là tôi nghe nói bệnh của Đường Bố Y đã chữa trị bình phục, có lẽ Diệp Thu sắp về Yến Kinh rồi. Yến thiếu có muốn giữ hắn ta ở lại không?"

"Tất nhiên là có." Yến Kỷ Đạo quay mặt nhìn ông già đang ngồi ở góc, nói: "Nhất định phải kéo họ ở lại."

"Vậy thì chúc Yến thiếu phất cờ thắng lợi." Liên Phong Duệ nâng cốc nói.

Đến khi Liên Tranh Vanh mặt rất nghiêm nghị rời đi, Hàn Ấu Lăng cười ha ha nói: "có lẽ Diệp Gia không còn sự lựa chọn nào khác tốt hơn nhỉ? Họ đã bị cô lập ở Tô Hàng này, còn ai có thể đứng ra làm đấng cứu thế của họ nữa chứ?"

Bản thân anh ta rất không tán thành việc Liên Gia và Diệp Gia cầu hòa, tiêu diệt họ mới là cách phù hợp với lợi ích của mình. Chỉ là bên trên yêu cầu Tô Hàng phải yên định bình ổn. Lão gia ở kinh thành cũng nhiều lần gọi điện đến trách, bảo mình đừng có phất cờ làm liều.

Điều quan trọng nhất là, Diệp Thu đồng ý tiếp nhận sự thỏa hiệp của đối phương, vì thế, kết quả đó không thể nào thực hiện được.

"Đấng cứu thế sao?" Diệp Thu khép mắt cười hì hì.

Yến Kỷ Đạo, không ngờ gặp lại anh ở Tô Hàng này.

Tôi biết, anh nhất định sẽ muốn giữ tôi hoặc là lão gia hoặc là cả hai người lại, nhưng, anh lại không biết rằng trong lòng tôi đang nghĩ điều gì?

Rất tiếc, cách nghĩ của tôi giống hệt anh.

"Diệp thiếu, có phải nên thoải mái chút rồi không? Tôi gọi Kỳ Quan đến đây một lúc nhé." Bối Khắc Tùng ở bên cạnh nói xen vào. Liên Tranh Vanh đến tìm anh nhờ sắp xếp cuộc gặp mặt này, sự thỏa hiệp của Liên Gia lại phù hợp với lợi ích của Bối Gia, vì thế anh không hi vọng Diệp Thu và Liên Gia càng ngày càng xuống dốc trong quan hệ.

Diệp Thu gật đầu, nói: "Các anh chơi đi. Tôi còn có chút việc phải xử lý."

Khi về đến viện điều trị Tây Sơn, phòng bệnh của Đường Bố Y vẫn sáng đèn. Đồ đã mất đi rồi lại tìm về được mới làm cho con người ta quý giá. Đường Bố Y may mắn thoát chết, đã cảm nhận được sự đau khổ của sinh ly tử biệt. Trước kia toàn không có thời gian để ở bên cạnh con gái mình, giờ đây nhân lúc dưỡng bệnh, nói chuyện với cô nhiều hơn chút nữa.

Đường Quả cũng đã tìm lại được người cha thân yêu của mình, nên thấy quý giá trân trọng gấp ngàn lần. Mỗi ngày đều ngồi bên cạnh giường bệnh của cha, nắn bóp chân tay, mấy người y tá cap cấp đều không có việc gì làm cả ngày.

Mấy ngày trước Diệp Thu còn ở đây cùng cô, cũng chẳng hiểu tai sao, mấy ngày nay anh đi ra ngoài suốt, hơn nữa mỗi lần về đến nơi đều là rất muộn.

Thấy Diệp Thu trở về, Đường Quả nói: "Anh làm gì mà giờ này mới về, lại đi kiếm hoa tìm liễu rồi phải không?"

"Diệp Thu còn có chuyện phải làm con đừng đoán bừa." Đường Bố Y mắng. Trong lòng ông biết rằng Diệp Thu rốt cuộc là người thế nào.

Ôi, con gái ngốc của ta, bên cạnh anh ta đã có nhiều người như vậy rồi, mà con lại còn muốn xen vào ư?

Chẳng lẽ con muốn ngồi đánh mạc chược cùng cả một bàn người ư?

Đường Quả thấy cha nói đỡ cho Diệp Thu, quay sang lườm anh một nhát. Diệp Thu cười, nói: "Đang nói chuyện gì vậy?"

"Đang nói chuyện công việc. Quả Quả nói tình hình gần đây của công ty với tôi, thật là làm người ta phải lo lắng. Tin tôi đã hồi phục loan đến Yến Kinh chưa vậy?" Đường Bố Y thở dài đáp.

Mặc dù ông vừa trải qua phẫu thuật, nhưng giờ đây ngoài việc không cho phép xuống giường đi lại, những việc khác đều hoạt động như người bình thường.

Người giàu bị bệnh không có gì đáng lo. Đó chỉ là để cho họ có thêm chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng người nghèo bị bệnh chỉ có nước chờ chết. Không đủ tiền khám bệnh, không đủ tiền nhập viện, thậm chí không đủ tiền xếp hàng vào khám.

"Vẫn chưa. Mấy chuyên gia con mời từ Yến Kinh về đều giữ lại đây, ngoài việc cho họ các phí chẩn đoán, còn cho họ thêm một phí bịt miệng nữa." Đường Quả đáp.

Đường Bố Y hài lòng gật đầu, nói với con gái: "Quả Quả lớn rồi, việc này con xử lý tốt lắm. Cha sớm đã biết dã tâm của Vương Hậu Hoa, và cũng để mấy người cổ đông nữa phân hóa quyền lực của ông ta. Ông ta là một người cảnh giác, cứ ôm chặt lấy cổ phần của mình không rời tay. Ta ngầm phái người đi đàm phán với ông ta, mua lại cổ phần với giá cao cũng bị ông ta từ chối."

"Vốn cũng không phải quá gấp, dù sao thì, lúc đó ta còn có thể khống chế ông ta không làm loạn được. Ai ngờ lại xuất hiện sự việc này....cứ thế này, dã tâm của ông ta nhất định sẽ phồng lên không gì cản lại được. Theo cách nói vừa nãy của Quả Quả, ta nghi ngờ ông ta có công ty ở ngoài, hoặc là đang hợp tác với những công ty khác, chuyển nghiệp vụ của Đường Thị ra ngoài. Bộ nghiệp vụ đều do người của ông ta quản lý, ông ta làm việc này quá dễ dàng. Đáng tiếc là, việc này không phải là cái đuôi dễ để người khác nắm bắt. Chỉ cần phất tay là có thể đầy được trách nhiệm lên đầu người khác."

Diệp Thu nghe những lời lo lắng của Đường Bố Y, an ủi nói: "Chú Đường, giờ đây việc chú cần làm nhất là nghỉ ngơi cho tốt. Có một cơ thể khỏe mạnh, mới có thể về công ti đấy trí đấu dũng được. Còn về việc chú vừa nói thì không phát triển đến mức độ thế. Cháu cũng rất lưu ý về vấn đề nghiệp vụ của Đường Thị, thời gian này Đường Quả xử lý rất tốt. Hơn nữa có thể kéo tất cả những người chú sử dụng trước đó lại bên cạnh mình, phó chủ tịch tập đoàn Vương cũng không thể làm nên sóng gió gì lớn được."

Nhìn Đường Quả, rồi nói: "Chỉ cần một thời cơ mà thôi, để khai trừ họ mà không làm ảnh hưởng đến nội bộ tập đoàn Đường Thị, không để người ta thấy rằng chủ tịch tập đoàn mới không giỏi giang. Cơ hội này sắp xuất hiện rồi."

Nghe câu này của Diệp Thu, Đường Bố Y liền yên tâm. Ông biết năng lực của Diệp Thu, ở rất nhiều phương diện, anh còn ưu tú hơn những người như ông ta.

Hơn nưuã nghe thấy Diệp Thu tán dương Đường Quả, trong lòng ông lại càng kiêu ngạo, con gái của chính mình, đúc thật là phúc đức trời ban.

Đường Bố Y xua tay, nói: "Được rồi, ta nghe mọi người, mấy ngày này nghỉ ngơi trước đã. Diệp Thu, đùng làm lộ việc ta đã bình phục ra ngoài, tránh cho bọn Vương Hậu Hoa kích động. Đường Thị là của Đường Gia, họ không đau lòng, nhưng ta đau lòng."

"Chú Đường, chú yên tâm đi. Nhất định không có lộ ra ngoài đâu." Diệp Thu cười nói. Việc này vốn là sở trường của những người như anh. Hơn nữa, những chuyên gia đến từ Yến Kinh đó cả ngày bị Lão Đầu Tử kéo đi bàn luận việc điểm mạnh của thuốc đông và tây, điện thoại của họ lại bị thu, hoạt động bình thường bị cấm túc, làm sao họ có thể giở trò gì ra được?

"Được, anh làm việc thì tôi yên tâm rồi." Đường Bố Y nói với Diệp Thu.

Rồi ông quay sang vỗ vỗ tay Đường Quả, ngụ ý bảo cô về phòng ngủ.

Hai người chào tạm biệt Đường Bố Y, rồi cùng nhau bước ra khỏi phòng.

Ánh trăng trên cao thật sáng, gió nhẹ mơn man, hoa trong viện đã nở từ lâu, tỏa hương ngào ngạt trong không khí. Ở mặt hồ không xa, nước gợn sóng lăn tăn, dập dềnh dập dềnh. Tất cả đều yên lặng và đẹp đẽ.

Một đêm yên tĩnh thế này, thậm chí còn nghe thấy tiếng vạn vật đang sinh sôi và tiếng cá đang bơi ở dưới nước.

"Đẹp quá." Đường Quả ngước mặt lên nhìn ánh trăng sáng, nói.

Dưới ánh sáng của trăng, gương mặt nhỏ của cô mềm mại như tơ, lông mày hơi cong cong, cả thân người khoác một chiếc áo màu trắng, hòa quện vào màn đêm, tạo ra một cảm giác đẹp lạ lùng.

Nhưng nghĩ đến tính cách bình thường của Đường Quả, Diệp Thu lại không chịu được cười thành tiếng, nói: "Em cứ bình thường đi, thế này làm người ta thấy kỳ lạ lắm."

Đường Quả tức cắn chặt răng, lão nương khó khăn lắm mới làm được thục nữ mà lại bị tên khốn này trêu chọc, tức khí nói: "Tên chẳng biết thường thức gì cả. Nói chuyện với anh đúng là đàn gảy tai trâu, chẳng lẽ anh không biết thế này là lãng mạn ư?"

"Vâng Vâng Vâng. Lãng mạn lãng mạn. Em từ từ mà lãng mạn nhé. Anh về đi ngủ đây." Diệp Thu nói.

"Đứng lại!" Đường Quả hét lên.

"Có chuyện gì?" Diệp Thu nghi ngờ quay đầu lại.

"Mấy ngày nay em không ở bên cạnh anh, anh có bực mình không?" Đường Quả đột nhiên hỏi thỏ thẻ nhưu con gái mới lớn.

"Không đâu. Anh biết em phải chăm sóc chú Đường mà." Diệp Thu lắc đầu.

Trời biết, em không dính lấy anh cả ngày làm anh vui đến mức độ nào.

Đường Quả đá vào Diệp Thu, đó là món đòn cô giỏi nhất.

Chỉ là lâu lắm rồi không luyện tập, hơn nữa không nắm vững được lực, nên khi đá ra, cả người bị đổ ra sau.

Diệp Thu nắm lấy chân của cô, làm cả thân người cô ổn định lại.

Một chân của Đường Quả bị Diệp Thu nắm trong tay, cả cơ thể ngả về sau, dáng điệu rất kỳ quái, mở miệng mắng: "Sao anh lại không tức cho được? Anh không tức, chứng tỏ rằng anh không để ý đến em."

Cha đã bình phục, không còn gánh nặng trên người nữa, cô lại càng thấy có lỗi với Diệp Thu.

Nếu tính theo thời gian, thì có lẽ giờ này Lâm Bảo Nhi cũng sắp huấn luyện về rồi, đến lúc đó mọi người lại chuyển về biệt thự Xanh, mình lại bị hai cô gái này ức hiếp sao?

"Được rồi. Anh đã tức giận." Diệp Thu chẳng còn cách nào bèn nói.

"Anh không tức giận. Trên mặt anh chẳng có chút tức giận nào hết."

"Anh tức giân lắm." Diệp Thu nhíu đôi lông mày lại.

"Vậy thì anh tức giận đi, tức giận cũng không có biểu hiện sao?"

Biểu hiện?

Đương nhiên là phải biểu hiện rồi.

Diệp Thu bị cái kiểu bày trò của cô gái nhỏ này thực sự làm cho anh hơi giận rồi, sau đó anh vất chân cô về phía sau, bước lên đằng trước một bước nữa rồi ôm cả thân hình đang đổ về sau vào lòng.

Khi cô vẫn đang ngơ ngác và khó hiểu, Diệp Thu hôn lên đôi môi của cô.

Anh giận đến độ hôn chết em.

Mặt Đường Quả không những không kinh ngạc và cự tuyệt, mà còn lộ ra vẻ hạnh phúc và sung sướng. Sau đó cô giơ hai tay, chủ động ôm lấy cổ Diệp Thu.

"Được rồi....được rồi....Chú Đường sẽ nhìn thấy đấy..."

"Ứ ừ..."

"Anh không thở được nữa rồi."

"Em cũng thế."

"Vậy chúng ta bỏ ra đi."

"Không đâu."

Diệp Thu nghĩ mình thật là thiếu may mắn, một con sói già như mình toàn phải gặp phải hổ.

Sói gặp phải hổ, chỉ chết mà thôi.

"A. Đầu lợn này sao anh lại cắn em?" Đường Quả ôm miệng kêu đau.

Diệp Thu đau khổ nhìn sang cô, trong lòng nghĩ, nếu anh không cắn em thì em có bỏ anh ra không?

Trong phim, khi nữ nhân vật chính hôn nam nhân vật chính đến độ không thở được hoặc là khi hôn phải người không phải là nam nhân vật chính, đều sử dụng chiêu này để thoát hiểm.

Diệp Thu bị cô nữ lưu manh Đường Quả này hôn đến độ đầu óc quay như chong chóng, nên phải ra tuyệt chiêu này.

Diệp Thu nhiếc mắng Diệp Thu, còn anh quay về phòng của mình.

Đường Bố Y, Đường Quả và hai mươi y ta được bố ý đặc biệt ở trong một căn lầu. Diệp Thu và Lão Đầu Tử, Thiết Ngưu ở một căn lầu khác, căn lầu này nằm bên cạnh căn lầu của Đường Bố Y. Ở sát nhau như vậy, dù có xảy ra chuyện gì cũng dễ đến ứng cứu.

Khi Diệp Thu trở về, thấy Diệp Không Nhàn đang tập thái cực quyền. Thiết Ngưu đứng một bên, trong tay cầm chiếc khăn mặt. Thấy Diệp Thu vào, toét miệng cười với anh.

Diệp Thu xua tay, ngụ ý cậu ta đừng nói chuyện.

Thái cực của Diệp Không Nhàn không giống với thiết đầu công, lại còn có tiếng gió qua tấm áo dài, và cả thân hình bay bổng.

Lão Đầu Tử mặc một chiếc áo bào đúng là nam tử một thời, mặc dù là người tự nhận là đẹp trai thứ hai trong thiên hạ cũng không thể không thừa nhận. Ông ta đúng là xứng đáng với danh hiệu mỹ nam của Yến Kinh một thời.

Diệp Thu không về, mà đứng yên lặng một bên ngắm nhìn từng động tác của Lão Đầu Tử.

Thấy ống tay áo của ông bay bay, bàn tay như gió như chớp lật giở trên dưới, Diệp Thu thấy đó là một sự hưởng thụ rất đẹp.

Mặc dù nói vậy có hơi đề cao Lão Đầu Tử và hạ thấp phẩm vị của mình.

Nhưng Diệp Thu có thể đặt cược rằng, nếu như Lão Đầu Tử biểu diễn võ thuật này trên phố, ông ta không bị những người phụ nữ hâm mộ điên cuồng lôi về nhà XXOO, thì anh không họ Diệp nữa.

Sau khi vẽ một hình chữ thập bằng tay, Lão Đầu Tử cuối cũng đã kết thúc buổi trình diễn của mình.

Thiết Ngưu vội vàng đưa chiếc khăn mặt cho Lão Đầu Tử, Lão Đầu Tử cầm chiếc khăn lau một chút, rồi lại đưa cho Thiết Ngưu.

"Ta chuẩn bị đi về rồi." Lão Đầu Tử nói.

"Nhanh vậy sao?" Diệp Thu cười nói: "Lúc này mà đi, tôi sợ đối phương còn chưa kịp chuẩn bị xong."

"Đó là vấn đề của họ." Diệp Không Nhàn cười nhẹ nhàng, nói: "Cậu điều tra ra nơi ở của họ rồi ư?"

"Chưa. Chỉ điều tra ra nơi dừng chân của người nhà Yến Gia. Ừ, quên mất không nói chuyện với ông, bạn cũ của ông cũng đến đây rồi." Diệp Thu cười hì hì nhìn Lão Đầu Tử, nói.

"Bạn cũ?"

"Đại Trà Hồ." Diệp Thu vui vẻ đưa ra câu trả lời.

Trong long vô cũng hiếu kỳ, người có thể để lại một đao trên người Lão Đầu Tử, rốt cuộc là người thế nào? Thân thủ của ông ta lợi hại đến độ nào?

"Ông ta?" Diệp Không Nhàn lặng người một lúc.

Diệp Thu nói: "Đúng vậy, đúng là bạn cũ rồi. nếu như là ở Yến Kinh, người có thể làm tôi nhớ kỹ chỉ có vài người. Ông ta được coi là một nửa."

Nghĩ đến chuyện cũ 10 năm trước, Diệp Không Nhàn cũng hơi có phần cảm thán.

Nếu không phải vì người yên lặng không chút âm thanh nào, để lại cho mình một nhát kiếm, thì giờ này mình sẽ lưu lạc đến độ nào?

Giết hết Yến Gia, rồi bị quốc pháp trừng trị ư?

Hay là chạy đến nước khác, giấu tên tuổi không xuất hiện trên cõi đời nữa?

Không có ông ta, Yến Gia có lẽ không có cơ hôi phát triển 20 năm nay nhỉ.

Người đàn ông đó, mình đáng lẽ phải cảm kích mới đúng. Ít nhất thì, ông ta đã làm cho mình có nhiều hơn một con đường. Ít nhất thì, mình đã bình tâm lại để bồi dưỡng Diệp Thu.

Rời khỏi vùng đất thị phi đã mời hai năm rồi, rất nhiều thứ vốn đã nên quên. Không ngờ thời gian trôi đi tuổi tác tăng lên, lại càng nhớ rõ hơn.

"Vậy ta cũng phải chuẩn bị một chút, lần này có lẽ phải đánh nhau với người ta một trận rồi." Diệp Thu cười nói.

Mưa gió muốn đến, mây đen che lấp bầu trời.

Họ đã muốn đến Tô Hàng giữ Lão Đầu Tử lại, thì làm sao có thể không lấy ra ít tài liệu chân thực chứ?

Yến Gia, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì?

Ngoài người có thể ngăn Lão Đầu Tử đó, các người còn có gì khác nữa?

"Để Thiết Ngưu đi theo cậu đi." Lão Đầu Tử nhìn Thiết Ngưu, nói.

Thiết Ngưu cảm động, mặt chớp chớp, mặt chờ đợi Diệp Thu, sợ anh sẽ không đồng ý.

Diệp Thu nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thu, ngầm thở dài một hơi rồi nói: "Vậy ông thì sao? Cứ để cho cậu ta đi theo ông đi. Trên đường còn tiện liên lạc."

"Nếu ta muốn đi. Ai dám cản ta?" Ánh mắt Diệp Không Nhàn nhìn Diệp Thu sắc lạnh, con mắt sáng lên. Mặt ông đầy ngạo khí.

20 năm trước là thế, 20 năm sau vẫn thế.

Họ đã muốn giữ mình lại, thì rút kiếm một lần nữa đi.

Kiếm không nhuốm máu, làm sao thành vũ khí sắc bén được?