Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 474: Sư tử thức tỉnh!




Hoặc là đứng ra đây, đứng sau lưng anh ta.

Hoặc là, cút.

Hai sự lựa chọn, hai con đường đối lập hẳn nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mọi người trong phòng đều bị câu nói này của Lão Đầu Tử làm cho không thể định thần lại được, bao gồm cả Diệp Thu trước giờ vẫn nhìn trộm.

Diệp Thu biết, Lão Đầu Tử thực sự giận rồi.

Hai mươi năm trước để gột được quan hệ với vụ án của cha, Diệp Gia đã chọn lựa nhượng bộ. Diệp Không Nhàn vô cùng tức giận, một người một kiếm xách đến cái gì đó Gia. Đây là vụ án cấp cao chấn động Yến Kinh lúc bấy giờ, mặc dù đã áp chế cật lực, nhưng vẫn có một vài thông tin lọt ra ngoài.

Để giải bỏ áp lực và sự nghi kỵ của người khác, Diệp Gia đã đuổi Diệp Không Nhàn đi.

Còn Diệp Gia sau khi đã trải qua chuyện này liền đóng cửa từ chối tất cả mọi người, lui về ở ẩn. Hành động này đã làm cho tất cả gốc rễ của nhà Diệp Gia tiêu tan. Những thế lực trước kia dựa vào Diệp Gia giờ không còn chỗ dựa, vội vàng bỏ đi tìm ngọn núi khác.

Thời gian, Diệp Gia đã bỏ lỡ thời gian phát triển.

Giờ đây, muốn chấn hưng lại sự huy hoàng của nó, làm sao có thể dễ dàng cho được?

Tầng lợi ích mới nhất định sẽ làm dao động cốt lõi của tầng lợi ích cũ, lần này làm lay động thần kinh của biết bao người? Bao nhiêu người sẽ đứng ra phản đối?

Diệp Không Nhàn mặc dù không ở Yến Kinh, nhưng nắm rõ tình hình của Diệp Gia. Mấy năm trước ông vẫn còn hi vọng đối với Diệp Gia, hi vọng Diệp Gia nhất định có ngày đứng lên được. Không ngờ, lần đợi này đã là hai mươi năm. Đến khi đời lãnh đạo này xuất hiện, vẫn đang giải thích với bản thân mình về tình hình lúc đó.

Diệp Không Nhàn không có nhiều sức lực đến vậy để lãng phí nước bọt với họ, chỉ đưa ra hai con đường lựa chọn. Nếu không đứng ra đây, đứng về phía sau lưng Diệp Thu, thì hãy cút đi. Diệp Gia yếu đuối như thế, ông ta cơ bản không cần phải quay về làm gì.

Lão Đầu Tử đã đưa ra điều kiện của mình, vậy thì giờ chỉ còn đợi Diệp Phù Trầm quyết định.

Tất cả mọi người trong phòng đều đưa ánh mắt của mình về phía Diệp Phù Trầm, còn ông ấy thì đang đứng suy nghĩ ở đó.

Có thể thấy được rằng, giờ đây ông ta đang phải lựa chọn một cách rất khó khăn.

Hận kỳ bất hạnh. Nộ kỳ bất tranh.

Diệp Không Nhàn lắc lắc đầu, rồi nói với Diệp Phù Trầm: "Diệp Gia, đã không phải là Diệp Gia của ngày xưa nữa rồi. Diệp Gia giờ đây, cỏn gì phải lưu luyến nữa? Các người đi về đi. Thay ta đốt cho tất cả những người thân đã qua đời của Diệp Gia một nén hương." Cơ hội cuối cùng ông dành cho Diệp Gia mà họ đã bỏ qua, lần này, Diệp Không Nhàn đã không còn chút hi vọng nào với Diệp Gia nữa.

Diệp Gia, mày cứ tiếp tục chìm xuống đi. Đến khi mày bị người đời quên lãng, đến khi mày không còn tạo được ra một đợt sóng dù là nhỏ nhất.

Mặt Diệp Phù Trầm sầm xuống, không nói gì.

Ông ta không ngờ Diệp Không Nhàn lại đánh vào từng đợt thế, không còn nước để suy nghĩ nữa. Vốn ông ta muốn gọi điện thoại về, thương lượng một phen với những người trong Diệp Gia.

Nghe lời Diệp Không Nhàn tiễn khách, nét mặt của Diệp Phù Trầm nghiêm lại, nói: "Đại bá. Những lời ông nói không phải chúng tôi chưa từng nghĩ đến. Diệp Gia đã lưu về ở ẩn đến hai mươi năm, giờ đã là lúc nên đứng ra rồi. Nhưng, tại sao phải đứng đằng sau lưng anh ta?" Tất nhiên, Diệp Phù Trầm không đồng ý đem cả một Diệp Gia đặt lên vai Diệp Thu.

Dù thế nào, Diệp Thu cũng là người ngoài của Diệp Gia.

Cả dòng dõi Diệp Gia đứng sau lưng anh ta, chẳng lẽ để anh ta làm chủ Diệp Gia hay sao?

Điều này không thể được. Nhất định không thể được.

"Đây là điều các người nợ anh ta." Mắt Diệp Không Nhàn như nhìn thấu Diệp Phù Trầm, xua xua tay nói: "Ta biết ông đang nghĩ gì, cũng biết ông đang lo gì. Tất cả đó đều là thừa cả. Nếu ông không muốn làm thế, thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đồng ý chuyện của ta là được rồi. Có lẽ, về sau ta không còn cơ hội đến đốt nhang nữa."

Lời nói của Diệp Không Nhàn một lần nữa lại làm nội tâm Diệp Phù Trầm chấn động, câu này của ông ta có ý gì? Muốn từ bỏ tất cả quan hệ với Diệp Gia ư?

Mạc Ngôn trước đó đều không nói gì, không muốn can dự vào việc lớn của nhà Diệp Gia. Nhưng giờ đây thấy hai bên đều căng thẳng thế này, bèn cứng cỏi đứng ra nói với Diệp Phù Trầm: "Phù Trầm, lời của Diệp Lão thực ra có thể xem xét. Giờ đây cục diện đã không giống như trước, Diệp Gia muốn đứng lên một lần nữa, phải có người xông lên làm tiền tuyến. Diệp Thu là một sự lựa chọn hợp lý, ông nghĩ sao?"

Ông ta cố gắng khong dùng mấy từ ngữ mang tính chất khẳng định, không để Diệp Phù Trầm cảm thấy rằng mình đang mưu đồ làm ảnh hưởng đến quyết định của ông ta.

Diệp Phù Trầm vẫn lắc đầu nói: "Mạc đại ca, những điều này, tôi hiểu. Chỉ là việc này.....tôi vẫn không thể đồng ý. Diệp Gia giờ đây đang ở trên tay tôi, trách nhiệm trên vai tôi rất lớn lao. Những việc khác có thể thương lượng. Ông cũng biết, để đón đại bá về, tôi đã rất thành tâm đi đến Tô Hàng này." Diệp Phù Trầm nhìn Diệp Không Nhàn, nói: "Đại bá, tôi hiểu ý của ông. Nhưng tôi cũng có suy nghĩ của riêng mình. Việc này, tôi không thể nào đồng ý được. Diệp Gia, chỉ có thể là Diệp Gia của người nhà Diệp Gia. Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ lời ông, đốt hương trước mặt từng vị tiền bối của Diệp Gia.

Tôi nghĩ, họ ở trên trời, nhất định cũng đồng ý cho tôi làm thế này.

Rồi lại nhìn sang Diệp Hổ, nói: "Diệp Hổ, chúng ta về đi."

Diệp Hổ đứng đó không động đậy, chỉ là mắt nhìn về phía Diệp Không Nhàn.

"Diệp Hổ." Diệp Phù Trầm lại gọi lần nữa.

Diệp Hổ vẫn không động đậy, như không nghe thấy Diệp Phù Trầm gọi vậy. Vẫn giữ tư thế như vừa nãy.

Thái độ bất bình thường của Diệp Hổ làm tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ.

Ánh mắt ôn hòa của Diệp Không Nhàn nhìn người thiếu niên trước mặt, đọc được sự kích động, sùng bái, mê hoặc, thậm chí là thách thức trong mắt anh ta.

Anh ta muốn làm gì?

Người đàn ông nhà Diệp Gia, hình như tất cả đều tàn phế vậy, đã không có ai làm ông ta có thể đưa mắt nhìn rồi.ư

"Diệp Gia không thế thế này được nữa." Diệp Hổ thấp giọng nói, nhưng lại rõ ràng truyền đến tai từng người trong phòng.

"Cháu đang nói gì?" Diệp Phù Trầm mặt sa sầm xuống, mắt long lên nhìn Diệp Hổ nói.

Sao giờ lại đến tên tiểu tử này nói?

"Nhị thúc, Diệp Gia thật sự không thể thế này được nữa." Ánh mắt của Diệp Hổ chuyển thẳng đến mặt của Diệp Phù Trầm, mặt đầy đau khổ nói: "Diệp Gia đã đến lúc phải đứng lên rồi. Chúng ta có thể tranh đoạt, có thể đối đầu, thậm chí có thể thất bại, nhưng cháu không thể chịu được việc ngồi đó mà không làm gì cả, cứ chờ đợi ngày này qua ngày khác. Trước kia, cháu còn tin tưởng Diệp Gia. Cháu tưởng rằng, nhất định cháu sẽ đợi được đến thời cơ, thời cơ có thể vực Diệp Gia dậy, để Diệp Gia không thất vọng. Nhưng giờ, đã bao năm qua rồi, chúng ta đã đợi đến mức tuyệt vọng rồi. Diệp Minh Minh, Diệp Báo, Diệp Khải Tuyền, Diệp Nhiễm, đây đều là những người thuần huyết thống của Diệp Gia. Nhưng mỗi lần gặp mặt, mọi người đều rất bâng quơ. Chúng ta như đám ruồi đậu trên mặt kính, trước mắt là ánh sáng, nhưng lại không tìm được lối ra. Việc duy nhất có thể làm là đợi chết mà thôi."

"Nhị thúc, chú còn định để Diệp Gia đợi đến khi nào nữa? Cháu hiểu ý của chú, cháu biết chú làm thế là vì nghĩ tốt cho Diệp Gia. Nhưng...nhưng chú không thể hủy diệt lớp trẻ của Diệp Gia, không thể hủy diệt hi vọng đứng lên của Diệp Gia." Diệp Hổ là người thô lô, nhưng không phải là người ngốc. Anh ta hiểu rất rõ về tình hình của Diệp Gia. Anh ta là một trong những thành viên trung tâm của lớp trẻ Diệp Gia. Trong gia tộc đen tối không có chút ánh sáng nào này, mỗi người đều như bị bóp chặt cổ không thể nói được."

Anh còn muốn cựa quậy, còn những người khác, đã quen rồi, đã tê dại cả rồi.

Người ngoài nói tầng lớp trẻ tuổi của Lâm Gia là anh tài, nói tầng lớp trẻ tuổi của cái gì đó Gia là tầng lớp quật khởi. Nhưng lại không nói lớp trẻ của Diệp Gia thế nào.

Không phải họ không muốn bình luận, mà họ đã quên mất sự tồn tại của Diệp Gia.

Ai nấy đều biết, sự tỏa sáng của Diệp Gia đã thành quá khứ. Sợ rằng không thể quay lại được lúc đó nữa.

Diệp Hổ đã muốn nói những lời này từ lâu, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp. Hơn nữa, năng lực biểu đạt bằng ngôn ngữ của anh không tốt, cũng không biết làm thế nào thể biểu lộ được một cách rõ ràng ý của mình.

Nhưng là lớp con cháu của Diệp Gia, nhìn thấy con đường suy nghĩ của hai vị tiền bối không những không giống nhau mà còn đi theo hai hướng ngược nhau, thấy nhân vật anh ta đã ngưỡng mộ từ nhỏ giờ lại nói sẽ rời khỏi Diệp Gia, lòng anh ta như bị đâm hàng ngàn mũi tên.

Không biết tại sao, nhưng lời này đã vuột ra khỏi miệng rồi.

Bốp!

Diệp Phù Trầm giơ tay tát thẳng vào mặt Diệp hổ, rồi tức giận mắng: "Khốn nạn, từ bao giờ cháu được phép nói thế? Cháu biết gì thế?"

Rầm!

Diệp Hổ quỳ xuống trước mặt Diệp Phù Trầm, ngẩng cao đầu, nghiêm nghị nói:

"Nhị thúc, cho chúng cháu một con đường sống đi. Cho chúng cháu xông ra, chiến đấu, cho chúng cháu đi chết."

Cho chúng cháu đi chết.

Mất đi ánh sáng trên đầu, sống như một con gia cầm, trong mắt Diệp Hổ, cuộc sống như vậy không bằng chết.

Diệp Phù Trầm lùi về sau hai bước, rồi mặt trắng bệch nhìn Diệp Hổ đang quỳ trước mặt, không thể bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ. Bản thân mình đã thật sự sai lầm đến vậy sao?

Diệp Không Nhàn vốn chỉ đứng ngoài nhìn vào, nhưng nghe xong câu cuối cùng của Diệp Hổ, cũng thấy lòng chấn động. Ông lạnh lùng nhìn Diệp Phù Trầm, rồi nói: "Ta vốn đã tuyệt vọng về Diệp Gia. Ta tin rằng, không có sự ủng hộ của Diệp Gia, ta vẫn có thể tìm được đáp án mà ta muốn. Nhưng câu của anh ta đã làm ta thay đổi chủ ý, Diệp Gia, ta cần nó. Không ai có thể ngăn cản được." Diệp Không Nhàn quay đầu nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, cậu có lòng tin dẫn dắt được Diệp Gia đi tiếp, lãnh đạo Diệp Gia đi đến huy hoàng hay không?"

Diệp Thu cười lắc đầu, nói: "Không."

Không cho Lão Đầu Tử cơ hội nhíu mày, Diệp Thu quỳ xuống trước mặt Diệp Hổ nói: "Nhưng, tôi có thể cùng họ đi chết." "Sư phụ." Diệp Hổ dùng đầu gối để di động, sà vào chân Diệp Thu, khóc không thành tiếng như một đứa trẻ.

Đợi chờ hai mươi năm, cuối cùng họ đã thấy một tia hi vọng.

Diệp Gia, con mãnh sư đã bừng tỉnh, thời khắc làm kẻ đứng đầu thiên hạ đã đến rồi.