Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 448: Đụng xe




Mặc dù tiết trời mùa xuân ở Yến Kinh vẫn rất lạnh, nhưng Đường Quả chỉ mặc một chiếc váy màu đen làm bằng lụa, chiếc váy hơi ngắn, vừa đến đùi. Bên trên là chiếc áo phông màu trắng, vạt áo cho vào trong váy, làm lộ va vòng eo nhỏ nhắn mềm mại. Bên ngoài là một chiếc áo khoáng phong cách phương tây màu đen ống bó, vừa đơn giản vừa thời thượng, lại rất vừa vặn.

Chân Đường Quả dài chiếc váy lại quá ngắn, phần chân trắng gợi cảm lộ ra ngoài. Cô không đi tất, chỉ đi một đôi giày cao gót màu đen kiểu dáng đơn giản, toàn thân duyên dáng uyển chuyển, như cách trang điểm của những cô gái thục nữ con nhà giàu thường bước trên thảm đỏ vậy.

Cô soi mình vào chiếc gương trong phòng ngủ, rồi lại vui vẻ quay một vòng, Đường Quả đã rất hài lòng về bộ dạng của mình.

Nghĩ đến cảnh lần trước trên xe Diệp Thu vô ý chạm tay vào đùi mình, Đường Quả bất giác cười thầm.

"Hừ, tha cho ngươi, tên háo sắc."

Nghĩ vậy, Đường Quả lại kéo chiếc váy ngắn lên trên một chút.

Nhưng cô lại nghĩ khi ra khỏi phòng có lẽ sẽ bị người khác nhìn thấy, lại kéo xuống dưới một ít.

Mặc dù chủ tịch hội đồng nhà Đường, người phụ nữ giàu nhất châu Á, nhưng tính khí trẻ con của Đường Quả vẫn không có gì thay đổi.

Sau khi gọi điện cho trợ lý Lôi Vũ của mình để chào một câu, cô lại đi cùng với một số vệ sỹ, vào trong thang máy chuyên dụng của giám đốc đi xuống bãi để xe.

Vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy Vương Cẩm Tú và một đồng nghiệp bộ nghiệp vụ bước ra từ một chiếc xe Audi. Hai bên nhìn thấy nhau. Đường Quả nghĩ rằng thật là xui xẻo.

Vương Cẩm Tú lại cười thầm trong bụng. Bình thường anh tặng hoa cho Đường Quả, toàn bị gửi trả về. Anh muốn đi lên giãi bày tình cảm với Đường Quả, nhưng lại chẳng có lý do gì để luồn qua đám trợ lý và thư ký kia. Gọi điện thì Đường Quả cũng không nghe. Gọi thêm nữa thì lại bị phòng giám đốc phạt. Phạt anh trong lúc đi làm mà lại làm việc tư.

Không ngờ hôm nay lại gặp được Đường Quả. Cuối cùng cũng có cơ hội được tiếp cận với cô.

Nhìn dáng vẻ đầy sức sống của Đường Quả và đôi chân trắng nõn lấp ló sau làn váy, Vương Ngọc Thành không kiềm chế được vội nuốt nước bọt.

Mấy năm trước lần đầu tiên đến công ty gặp được Đường Quả. Lúc đó cô mới mười mấy tuổi. Mặc dù rất xinh đẹp dễ thương, nhưng lại có phần ngây ngô.

Thời gian trôi đi, đứa bé gái ngây ngô hồi ấy đã trưởng thành, và càng ngày càng xinh đẹp. Đường Quả của ngày hôm nay, từng cử động nhỏ đều làm toát ra hương vị đặc trưng của người phụ nữ. Mặc dù không rõ ràng, nhưng ngày qua đi, nhất định cô sẽ ngày càng xinh đẹp.

"Đường Quả, em ra ngoài à?" Vương Cẩm Tú bước lên đằng trước, rất chào Đường Quả bằng một vẻ rất phong độ. Thái độ của anh ta không chỉ không có vẻ kiêu ngạo, mà quả thực làm người ta nảy sinh lòng yêu mến.

Hơn nữa, Vương Cẩm Tú biết rằng, muốn chinh phục người phụ nữ như Đường Quả, nếu khom lưng uốn gối ra vẻ nịnh hót trước mặt cô, càng làm cô coi thường.

Vì thế, tán gái cũng có nhưng luật bất thành văn, chinh phục những người con gái mạnh mẽ, nhất định phải dùng cách dã man. Nếu anh có gan tát hai phát vào mặt cô ta, không biết chừng cô ta sẽ yêu anh.

"Có chuyện gì không?" Đường Quả cảm thấy ghét cái cách Vương Cẩm Tú nhìn mình.

Mặc dù ánh mắt người ta không có chút kiêng nể gì, hơn nữa cũng không giống ánh mắt của một con chó đực đang thèm khát, thậm chí ánh mắt này còn đoan chính hơn ánh mắt của Diệp Thu khi nhìn vào đôi chân mình.

Nhưng trong lòng tiểu thư Đường Quả, không thích là không thích. Lúc này, cô chỉ muốn dùng một tấm ga giường cuộn đôi chân của mình lại.

"Ha ha, không có gì hết. Tôi chỉ muốn hỏi, chủ tịch tập đoàn Đường tối nay có rảnh không. Tôi biết có một nhà ăn đồ tây làm món sườn bò Ý rất ngon. Chủ tịch tập đoàn Đường không biết có muốn nếm thử hay không?" Vương Cẩm Tú đúng là có lòng, đã dò hỏi biết được Đường Quả thích ăn sườn bò Ý.

"Không cần đâu, một người ăn không hết hai suất." Đường Quả gật đầu với Vương Cẩm Tú, sau đó bước về hướng chiếc xe BWM X8 của cô.

Một người không ăn hết hai suất?

Ý gì đây? Mặt Vương Cẩm Tú nghệt ra.

Nhìn thấy những đường cong cơ thể trong hiện ra lúc Đường Quả uốn mình ngồi vào trong chiếc xe, Vương Cẩm Tú cười khẩy. Xem cô làm thế nào để thoát được bàn tay tôi.

Anh nói với người phó chủ nhiệm bộ nghiệp vụ đang đứng bên cạnh mình: "Ông về công ty trước đi, tôi còn có chút chuyện phải ra ngoài giải quyết."

"Ha ha, vâng. Anh cứ bận việc của mình đi, tôi về nói với giám đốc một tiếng." Người đàn ông trung niên vẻ mặt nịnh nọt nói. Mặc dù bản thân mình là cán bộ quản lý thuộc cấp trung trong bộ nghiệp vụ, nhưng đứng trước mặt người thanh niên này, không ra uy được chút nào.

Vương Cẩm Tú lại chui vào chiếc xe Audi, đuổi theo chiếc BWM đang chạy phía trước.

Lúc Đường Quả bị làm phiền, thì Diệp Thu cũng chẳng sống thảnh thơi được.

Anh vừa đặt chiếc điện thoại xuống, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía sau. Hơn nữa bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên đeo kính, hai người vừa đi vừa chuyện trò, rất hợp nhau.

Nhiễm Đông Dạ?

Sao cô ấy lại đến đây? Người đàn ông bên cạnh kia là ai?

Chết rồi.

Diệp Thu đập đập vào trán mình, sợ tối nay sẽ bị đụng xe rồi.

Chẳng phải sao?

Nhiễm Đông Dạ và người đàn ông đó dưới sự mở đường của đám người hầu, tiến thẳng về chiếc bàn trước mặt Diệp Thu. Mà chiếc bàn đó và bàn của Diệp Thu chỉ cách nhau một bức tường nước.

Bức tường nước trong suốt, nước bên trong trong vắt sạch sẽ, vài chú ca đang bơi lội trong đó. Vị trí mà Diệp Thu ngồi, vừa vặn song song với vị trí của Nhiễm Đông Dạ. Hơn nữa, tiếng nói của hai người to một chút là bên này có thể nghe thấy được.

"Thầy giáo Lâm, tôi biết anh thích ăn mỳ Ý, tôi hỏi đồng nghiệp của tôi rồi, nhà hàng này làm mỳ Ý rất ngon." Nhiễm Đông Dạ vừa cởi chiếc áo gió trắng trên mình, vừa quay ra giải thích với người đàn ông.

"Cảm ơn Đông Nhi. Để cô lái xe xa thế này, thật ngại quá." Người đàn ông đeo kính áy náy nói.

"Thầy đừng khách khí. Đây đã là gì đâu? Thầy chạy từ Hồng Kông đến đây giúp tôi, càng làm tôi thấy ngại ấy chứ." Nhiễm Đông Dạ cười nói. Sau đó lấy thực đơn giúp Lâm Tịch chọn món mỳ Ý và súp khai vị, còn cô thì gọi món pizza ý và mấy đồ điểm tâm ngọt.

"Ha ha, tôi rất thích làm việc với những người trẻ tuổi có tiềm năng." Lâm Tịch cười nói, những người mập khi cười càng làm cho người ta cảm thấy dễ gần. "Hợp tác với cô, chỉ là thêm hoa cho bong thôi. Cô hát rất truyền cảm, về sau nổi tiếng cũng là điều dễ thấy."

"Thầy giáo Lâm, thầy đừng khen tôi mãi thế." Nghiêm Đông Dại cười nói. Vừa quay mặt lại, đã thấy một gương mặt quen thuộc.

Nhiễm Đông Dạ tưởng mình bị ảo giác, quay lại nói mấy câu với Lâm Tịch, thừa lúc đối phương không chú ý, đột nhiên bò ra chỗ bức tường, nhìn sang bên kia.

Mà lúc này, Diệp Thu ở bên kia đang nhìn trộm hai người họ, thế là bốn mắt nhìn nhau.

Mặc dù hai chú cá nghịch ngợm cứ cố ý bơi đi bơi lại trước mặt hai người họ, nhưng không thể làm hai người rời mắt ra được.

Diệp Thu cười gượng gạo, còn Nhiễm Đông Dạ lại nở một nụ cười đắc ý.

"Sao vậy?"Lâm Tịch thấy thái độ của Nhiễm Đông Dạ có chút khác thường, liền lên tiếng hỏi.

"Gặp một người quen ấy mà." Nhiễm Đông Dạ cười nói.

Đã bị người ta nhìn thấy rồi, thì cũng phải chào một câu.

Diệp Thu luồn sang bên kia, rồi nhìn Nhiễm Đông Dạ nói: "Thật là tình cờ. Sao cô lại cũng đến đây ăn cơm thế này?"

"Thầy giáo Lâm thích ăn mỳ Ý, nghe nói mỳ Ý ở đây rất truyền thống, nên tôi dẫn thầy đến nếm thử." Nhiễm Đông Dạ nghi hoặc nhìn Diệp Thu rồi nói: "Chẳng phải anh không thích ăn đồ Tây sao? Sao lại đến đây ăn cơm? Anh đi một mình?"

"Ha ha, còn có Đường Quả nữa." Diệp Thu cười bối rối.

"Ồ, thì ra là đi ăn trong ánh nến, thật là lãng mạn" Nghiêm Đông Dạ có chút buồn xót xa nói.

Diệp Thu cười không nói gì, chủ đề này bảo anh chấp nhận làm sao được?

"Vị này là?" Diệp Thu chỉ Lâm Tịch, chuyển chủ đề.

"Lâm Tịch. Thầy giáo Lâm" Nghiêm Đông Dạ tự nhiên hiểu ra ý của anh, rồi liếc anh một cái, rồi giới thiệu thay cho Diệp Thu.

"Lâm Tịch?" Diệp Thu nghĩ một lúc, ngạc nhiên nói: "Tôi biết anh. Tôi đã nghe bài hát của anh.Bài, bài ấy là do anh viết?"

Diệp Thu xấu hổ muốn tìm cái lỗ nẻ nào đó mà chui xuống.

Rõ ràng biết Lâm Tịch là người không đơn giản, hình như năm ấy là người viết bài hát cho Vương Phỉ, đã viết không biết bao nhiêu bài. Nhưng vừa nói ra, ngay cả một bài cũng không nhớ. Suýt nữa làm cho mình nghẹn mà chết.

Lâm Tịch cười hỳ hỳ nhìn Diệp Thu, thấy người thanh niên này rất thú vị.

Nhiễm Đông Dạ ôm bụng cười sặc sụa, cười đến độ không ra hơi. Thấy có người nhìn về bên này, cô mới dừng lại, nhịn cười nói: "Anh chẳng có chút tế bào nghệ thuật gì hết. Không biết nói thì đừng nói nữa không lại dơ người ra. Những ca khúc kinh điển của thầy Lâm nhiều lắm, bài "biết mình biết ta", "kỳ trăng mật", "bóng dáng", "Em sợ", "bay" của Vương Phỉ, "Dường như người xưa quay về" của Mai Diễm Phương, "Tên của em họ của anh" do Trương Học Hữu hát…Đúng là phục anh thật đấy, nhiều như vậy mà anh không nhớ được một bài."

Diệp Thu ngại ngùng nói: "Vì thầy Lâm viết nhiều quá rồi, nên tôi mới không biết nên nói đến bài nào."

"Ngụy biện." Nhiễm Đông Dạ lườm anh.

Sau đó cô lại nhìn sang thầy giáo Lâm, ngọt ngào nói: "Thầy Lâm, đây là Diệp Thu. Anh ấy là bạn tốt của tôi."

"Diêp tiên sinh, chào anh." Lâm Tịch chủ động giơ tay ra bắt tay Diệp Thu.

"Chào thầy Lâm, tôi thực sự rất thích những bài hát của thầy." Diệp Thu nói một câu thừa thãi, lại làm cho Nhiễm Đông Dạ cười khanh khách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Tên này, đúng là lợn chết rồi không sợ nước sôi, Muốn nịnh nọt người ta, mà toàn nịnh không đúng lúc.

"Ha ha, cảm ơn anh." Lâm Tịch cười cảm ơn.

Đường Quả vừa bước vào phòng ăn, liền thấy Diệp Thu đang trò truyện sôi nổi với Nhiễm Đông Dạ. Mặc dù Lâm Tịch thỉnh thoảng cũng nói chuyện, nhưng Đường tiểu thư chẳng thèm để ý đến anh.

Đường Quả tức lắm, trong lòng thầm chửi, tên háo sắc này, rõ ràng mời người ta đi ăn tối, không ngờ lại mời người khác rồi.

Vừa hùng hổ bước đến bàn Diệp Thu, vừa kéo chiếc váy ngắn xuống, cô thầm nghĩ, nếu biết trước thế này chẳng thèm mặc váy ngắn vậy làm gì.

Bà cô này trang điểm sắc nước nghiêng thành thế này, chẳng phải vì ngươi sao? Hừ, đúng là tên háo sắc lăng nhăng.

Con quỷ râu xanh này đúng là làm người ta tức chết đi được.