Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 447: Thằng bé con, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi!




Bạch Hổ thở hồng hộc nằm trên mặt đất, hắn nhìn lên Án Thanh Phong đang đứng đó nhìn mình, để trần thân trên, để lộ ra mầu da đỏ như đồng và những thớ cơ rắn chắc, hắn có cảm giác mình rất vô lực.



Có lẽ, chỉ có Diệp Thu mới có thể dốc toàn lực đánh một trận với đội trưởng.



Người đàn ông mà sau khi mình sử dụng thuốc đột biến gen mà vẫn có thể đánh bại mình một cách dễ dàng đó, hắn rốt cuộc mạnh đến mức nào?



"Bạch Hổ, cảm giác thấy gì không?". Án Thanh Phong bước lên trước một bước, cách thân người nằm trên đất của Bạch Hổ càng gần hơn một chút, trầm giọng xuống, hỏi.



"Lực, lực đạo dũng mãnh, lực đạo không gì không phá nổi". Bạch Hổ nhắm mắt lại để cảm nhận tình hình vừa nãy lúc hắn giao đấu với Án Thanh Phong, sau đó mở miệng nói.



"Đúng vậy, luồng lực đạo không gì không phá nổi. Chỉ cần cậu có lực đạo không gì không gì không phá nổi, thì có còn phải sợ tam trọng kình hoặc tứ trọng kình của hắn sao? Chỉ cần một quyền, là có thể đánh ngã hắn, vậy hắn có còn cơ hội phát lực lần thứ hai, lần thứ ba sao?". Án Thanh Phong gật gật đầu, nói một cách tán thưởng.



Từ ngày tham gia đại hội tỉ võ đặc chủng binh, sau khi Bạch Hổ bại dưới tay Diệp Thu, trong những buổi huấn luyện gần đây hắn lúc nào cũng ủy mị ủ rũ, không có cách nào hồi phục được trạng thái. Mấy thành viên vốn dĩ thực lực không bằng hắn cũng có thể dễ dàng đánh ngã hắn.



Án Thanh Phong biết, sự hiểm độc của Diệp Thu lúc đó đã để lại di chứng trong lòng Bạch Hổ. Nếu như không xây dựng lại sự tự tin cho hắn, chỉ sợ thực lực của Bạch Hổ sẽ chỉ dừng ở đây, không bao giờ có sự tiến bộ nữa. "Lực, lực không gì không phá nổi". Bạch Hổ tự lẩm bẩm, sau đó ánh mắt hắn lóe sáng lên, bật dậy từ mặt đất, nói một cách cảm kích với Án Thanh Phong: "Đội trưởng, tôi hiểu ý của anh rồi, tôi biết sau này mình phải làm thế nào".



"Ừm, đi đi". Án Thanh Phong gật gật đầu, nói.



Án Thanh phong quay về phòng thay đồ của mình, đang chuẩn bị vào phòng tắm để tắm một cái thì chuông điện thoại di động đặt trên bàn vang lên.



"Lục Thiên, có tin tức gì à?". Án Thanh Phong vừa cười vừa hỏi.



"Tất cả đều như Án thiếu gia dự liệu, thậm chí là còn nhiều hơn một chút so với những gì chúng ta chờ đợi". Lục Thiên ở đầu bên kia nói một cách kích động.



"Ừm, nói rõ xem nào". Án Thanh Phong lấy một cái khăn lau mồ hôi trên trán, nói.



"Dưới sự xắp xếp của Án thiếu gia, Lâm Gia quả nhiên mắc câu. Vì tranh chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, họ đã phái một trong những tinh anh đời thứ ba của họ, người hiện nay là đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ là Lâm Lập về. Lâm Lập đến tranh chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan với Diệp Thu, không biết vì nguyên nhân gì bị đánh bại một cách thảm hại. Hơn nữa Lâm Lập hình như còn có xung đột rất kịch liệt với Diệp Thu, hắn thương tích đầy mình được người khác khiêng ra ngoài….".



Lục Thiên càng nói càng cảm thấy hưng phấn, càng huống hồ chuyện này có liên quan đến kẻ thù của hắn là Diệp Thu, trong giọng nói của hắn có chút mùi vị của sự cười trên nỗi khổ của người khác.



"Án thiếu gia quả thật liệu việc như thần. Lần này chắc chắn Lâm Gia sẽ không để yên. Thằng đần độn Diệp Thu đó, có thể là đối thủ của Án thiếu gia sao? Kể cả là hắn làm đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan rồi thì làm sao? Còn không là bị Lâm Gia kéo xuống? Đúng là được không bằng mất ya .".



"Lâm Lập bị thương thật à?".



"Vâng, chính xác 100%, nghe nói có không ít người chạy đến Lâm Gia để thăm Lâm Lập, hay là chúng ta phái người đến xem thế nào?".



"Được rồi, để lão Triệu đến xem thế nào. Chuyện này không cần cậu xắp xếp, chốc nữa tôi đích thân gọi điện cho ông ta". Án Thanh Phong nói. Lão Triệu là người của phái Lâm Gia, khó khăn lắm mới kéo được lão về phía mình, đối với một con cờ quan trọng như này, cần phải có sự đối xử đặc thù.



Để Lục Thiên – một kẻ đã mất đi sự bao che của Lục Gia - đi chỉ đạo lão Triệu, chỉ sợ là sẽ làm cho ông ta phản cảm.



Án Thanh Phong im lặng nghe Lục Thiên báo cáo, trong đầu hắn nhanh chóng tiến hành phân tích đối với những thông tin tình báo này.



"Vâng, Án thiếu gia, còn có gì cần sai bảo không ạ?". Lục Thiên ở đầu bên kia hỏi một cách cung kính.



"Ừm, chuyện này cậu làm rất tốt, cứ đến đây đã, bận những chuyện khác của cậu đi". Án Thanh Phong nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL



Cúp máy, hắn cầm điện thoại trầm ngâm một lúc, trên mặt nở một nụ cười lạnh.



Chỉ sợ sự việc không đơn giản như vậy?



Nếu như Lâm Thương Lan dễ dàng mắc câu như vậy, vậy thì sẽ làm nhục đến danh tiếng Bắc Kiều Phong của hắn ya.



Lâm Gia, các người rốt cuộc đang có chủ ý chết tiệt gì vậy?



Lâm Lập, một trong những con cháu chính thống của Lâm Gia bị thương, tuy Lâm Gia không làm ầm lên, nhưng chuyện này thu hút sự chú ý của không ít người.



Không ít người của phái Lâm Gia đến thăm nom thật lòng, cũng có không ít người đến dò la tin tức với ý đồ khác.



Thương thế của Lâm Lập quả thực rất nghiêm trọng, khuôn mặt anh tuấn sưng vù lên như mặt lợn, nếu như không nhìn kĩ, thì không có cách nào phân biệt được đâu là mắt đâu là mũi. Trên người hắn băng bó toàn là màu trắng của bông băng, toàn thân trên dưới lan tỏa mùi thuốc nước và cồn.



"Thế nào? Cảm thấy khỏe hơn chưa?". Lâm Thương Lan sau khi đuổi những người chăm sóc bên cạnh Lâm Lập ra ngoài, kéo một cái ghế đến bên giường hắn , hỏi.



Lâm Lập muốn cười, nhưng do thương thế trên mặt nên không cười được, đau đến xuýt xoa liên hồi, sau khi cố gắng điều chỉnh răng miệng, nói: "Tên tiểu tử này hạ thủ thật là tàn độc, còn chuyên chào hỏi vào mặt người khác, vừa nãy cho người cầm gương đến để soi, chút nữa không nhận ra người trong gương chính là mình".



Thấy Lâm Thương Lan chăm chú lắng nghe, đồng thời còn không có động tác trau mày, hắn mới tiếp tục nói: "Có điều, thân thủ của hắn quả thực rất lợi hại. Em vốn dĩ cho mình cũng là một cao thủ, nhưng so sánh với hắn, đúng là không thể nào bì được. Lúc giao đấu với hắn, luôn cảm thấy có cảm giác vô lực, rõ ràng quyền mình vừa đánh ra rất có uy lực, nhưng trong lòng không hề cảm thấy tự tin về hiệu quả của cú đấm đó. Em với hắn căn bản không phải là thuộc cùng một đẳng cấp. Theo Em thấy, cũng chỉ có anh mới có thể đánh một trận với hắn".



"Anh không phải là đối thủ của hắn". Lâm Thương Lan lắc đầu nói: "Theo anh được biết, hắn là người giành được chức vô địch đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần này, có thể giành được chức vô địch trong điều kiện như vậy, đã nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người, Quách Trí Dũng phó tổng tham mưu cũng rất ca tụng hắn".



"Ha, đến anh cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy thì thằng cha Án Gia đó chắc cũng không có vị gì. Vậy hắn chẳng phải là đệ nhất cao thủ ở Yên Kinh này rồi sao?".



"Rất có khả năng là như vậy". Lâm Thương Lan hoàn toàn không phủ định.




"Hiện giờ bên ngoài có phản ứng như thế nào? Em không tranh được với Diệp Thu, mà còn bị người ta đánh cho thành thế này, liệu có làm ảnh hưởng đến thanh danh Lâm Gia?". Lâm Lập có chút lo lắng, nói. Tuy bản thân hắn thua một cách tâm phục khẩu phục, nhưng gia tộc nói thế nào thì hắn cũng không rõ.



Bất luận là gia tộc trách tội Diệp Thu hay là trách tội hắn, thì đều là điều mà hắn không mong muốn xảy ra.



"Có". Lâm Thương Lan nói một cách lạnh lùng. "Vậy thì làm sao? Lâm Gia bị tổn hại thanh danh thì vẫn là Lâm Gia, kẻ nào dám vuốt râu hùm? Một chút thất bại này, đối với Lâm Gia mà nói được xem là gì?".



Thấy ngữ khí vô cùng bá đạo của anh họ mình, trong lòng Lâm Lập cảm thấy tự hào vô cùng. Người đàn ông của Lâm Gia, vốn dĩ phải có khí thế ngạo thị thiên hạ như thế này.



"Bước tiếp theo cậu định thế nào? Tiếp tục quay về làm đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ, hay là đến bộ tổng tham mưu hoặc bộ quân sự? Hay là đến quân khu Quang Châu?". Lâm Thương Lan nhìn Lâm Lập, hỏi.



"Em nghe theo sự xắp xếp trong nhà". Lâm Lập vừa cười vừa nói : "Tốt nhất là cách Yên Kinh gần một chút, có cơ hội em vẫn phải đi tìm thằng cha Diệp Thu đó để đánh nhau".



"Vậy thì đến bộ quân sự đi". Lâm Thương Lan gật đầu, một câu nói quyết định tiền đồ cả đời của Lâm Lập. Đối với rất nhiều người mà nói, đó chính là đích đến mà cả đời họ không bao giờ có thể đạt đến được. Nhưng đối với một số người, chỉ là nói ngoài miệng mà cũng trở thành hiện thực.



Đó chính là sức hấp dẫn của quyền thế.



"Cục trưởng Lí đã tận lực rồi, liệu có….". Lâm Lập lo lắng hỏi.



"Không cần phải lo lắng". Lâm Thương Lan vỗ vỗ vào vai của Lâm Lập, đứng dậy nói: "Kết quả nằm trong dự đoán của anh".



Nằm trong dự đoán?



Lâm Lập nét mặt kinh ngạc.




Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng đó của Lâm Thương Lan vẫn không có chút biểu lộ tình cảm, nhưng ánh mắt hắn thì bỗng trở nên cực kì kiên định.



Án Thanh Phong, mày hiện giờ đang nghĩ gì vậy?



Mày thật sự cho rằng Lâm Gia dễ dàng để mày trêu đùa vậy sao?



Thằng bé con, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi.



Nếu như mày đã muốn kéo cả Lâm Gia vào cuộc, vậy thì cho mày được toại nguyện.



Trận thi đấu giữa chúng ta, đã bắt đầu rồi đấy.



Sau khi Giang Án Tử đi, Diệp Thu trở thành đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan.



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện buổi sáng, toàn thân hắn mệt mỏi rã rời.



Muốn đi ra ngoài nói chuyện với các thành viên của tiểu đội, hoặc túm lấy vài tên đánh cho một trận, nhưng trong lòng hắn cứ cảm thấy trống rỗng, không muốn làm gì cả.



Ngồi trên vị trí trước đây của Giang Án Tử, hắn hoàn toàn không cảm thấy vui vì giành được chức đội trưởng này, mà ngược lại hắn cảm thấy gì đó như mất mát khi Giang Án Tử ra đi.



Hắn có thể hiểu được Đường Quả tại sao lại bị kích thích như vậy sau khi Uông bá qua đời, Đường Bố Y thì bị trọng thương nằm hôn mê, Thẩm Mặc Nùng và Lâm Bảo Nhi và mình rời xa cô ấy.



Li biệt, vốn dĩ chính là sự xe rách và chia cắt về tình cảm ya.



Nhớ lại cái hôn trộm của mình lúc sắp chia tay, đến giờ hắn vẫn cảm thấy răng miệng còn lưu lại mùi thuốc nhàn nhạt, không phải là của hắn, mà là của Giang Án Tử.



Người phụ nữ đó, không ngờ còn không biết hôn. Diệp Thu nghĩ, nhiều năm như vậy, không biết cô ấy sống thế nào.



Chẳng lẽ là bệnh lãnh đạm với tình dục?



Thôi vậy, không nghĩ nữa, dù gì cô ấy vẫn ở Yên Kinh, lúc nào nhớ cô ấy thì hẹn ra ngoài uống trà là được rồi.



Diệp Thu bỗng nhớ đến cuộc hẹn với Đường Quả tối hôm qua, tối nay phải cùng với cô ấy ăn tối. Sau khi chỉnh sửa lại một chút tinh thần, hắn bước ra ngoài chào hỏi bọn Lạc Đà rồi rời đi trước.



Diệp Thu biết Đường Quả thích ăn món bít tết Italy, thế là liền lái xe đi tìm nhà hàng Tây làm món bít tết bò Italy ngon nhất.



Tên của nhà hàng là Flobis, cách trang trí rất có phong cách nước Ý. Diệp Thu đến sớm, trong nhà hàng vẫn không có quá nhiều người dùng bữa, Diệp Thu liền dễ dàng đặt được vị trí ngồi sát bức tường nước của nhà hàng.



Xong xuôi, Diệp Thu cũng không còn việc gì làm, liền gọi điện cho Đường Quả, bảo cô ấy sau khi tan tầm thì trực tiếp đến đây, hắn đã đặt xong bàn rồi.



Đường Quả vốn dĩ cho rằng Diệp Thu chỉ là nói vậy mà thôi, không ngờ lại nhận được cuộc gọi mời của Diệp Thu. Cúp máy xong, cô hét lớn một tiếng phát tiết sự phấn kích trong lòng ra, nhanh chóng chạy đến căn phòng phía trong phòng làm việc để trang điểm.



"Ừm, bây giờ là hẹn hò riêng tư, mặc đồ công sở là không thích hợp. Cũng may quần áo đi chơi trước đây của mình vẫn để ở đây…". Đường Quả khẽ ngâm nga bài tình ca của Vương Phi (ca sĩ nổi tiếng của trung Quốc, em cũng thích nghe chị ấy hát), tìm bộ quần áo thích hợp trong tủ quần áo.



Con gái trong lòng cảm thấy vui vẻ, ánh mắt bờ mi cũng tràn đầy tình cảm, giống như thiếu nữ chìm đắm trong tình yêu cháy bỏng.