Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 441: Vinh nhục cùng hưởng, chúng ta ở bên nhau! (1)




Không thể nào.



Đây là suy nghĩ của Quách Trí Dũng.



Không thể nào.



Đây là suy nghĩ của Lâm Lập



Không thể nào.



Ngay đến Giang Án Tử trước giờ có lòng tin mù quáng vào Diệp Thu cũng có cảm giác như đang nằm mơ, lén lút tự véo một cái vào đùi mình, cảm giác đau đau nói với cô rằng đây chính là sự thật.



Thời đại này tiền có thể làm giả, thẻ ngân hàng có thể làm giả, thẻ công tác cũng có thể làm giả, bằng tốt nghiệp cũng có thể làm giả, thậm chí đến màng trinh cũng có thể làm giả.



Ngay bên dưới cầu Thiên Kiều, bằng đại học 30 tệ một cái, 50 tệ có thể làm một cái chuyên khoa và một cái chính quy, nếu như mồm miệng nhanh nhẹn, có khả năng chém giá, thậm chí có thể làm cả hai cái chính quy.



Mà hiện nay khắp nơi trên các cột điện, các trạm xe bus đều dán vô số những quảng cáo phá thai không đau, vá màng trinh. Giá cả rẻ bèo, bèo đến mức bớt ăn 3 cân thịt là có thể tiết kiệm được tiền vá màng trinh.



Họ sở dĩ nghĩ đến những thứ chả liên quan gì này là bởi vì trong đầu họ lúc này đều lóe lên một ý nghĩ: Liệu chiếc huân chương đeo trước ngực Diệp Thu có phải là giả không?



Không thể nào.



Phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng lập tức phủ định suy nghĩ này. Dựa vào thân phận của ông, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy huân chương người bảo vệ Trung Quốc. Dùng một câu nói thông tục thì thứ này thuộc về trong truyền thuyết. Trong một số tiểu thuyết huyền ảo thì nó thuộc vào dạng bảo bối thần khí gì đó, mà còn là cấp bậc cao nhất.



Đây là vinh dự cấp cao nhất của Trung Quốc, chỉ có người anh hùng cứu quốc gia dân tộc khỏi nguy nan mới có thể đạt được vinh dự này. Những năm tháng chiến tranh, đều không từng có người dựa vào chiến công hiển hách mà giành được huân chương này. Thời đại hòa bình, thì có mấy người có thể có cơ hội cứu quốc gia cứu dân tộc trong lúc nguy nan đây?



Chưa từng nhìn thấy, nhưng Quách Trí dũng từng nghe nói đến thứ này. Hơn nữa, hình dáng của nó không khác gì trong truyền thuyết. Màu sắc và chất liệu đều rất đặc thù, không phải là loại vàng bình thường, kể cả là muốn làm giả thì cũng sẽ không dễ dàng.



Càng huống hồ, Diệp Thu có gan để làm giả không?



Sự xuất hiện của huân chương người bảo vệ Trung Quốc, chuyện này không phải là chuyện tầm thường, Quách Trí Dũng sau khi quay về chắc chắn sẽ báo cáo lên bên trên. Nếu như là Diệp Thu làm giả, lúc này kể cả là làm chức đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan rồi, sự việc một khi bại lộ, chỉ sợ chưa ngồi nóng mông, đã bị đưa đến tòa án quân sự xử bắn rồi.



Chuyện này không thể đùa được, cũng chưa từng có ai dám dùng nó để nói đùa. Một khi phát hiện ra, bất luận anh có nhân mạch thông thiên, chỉ sợ cũng sẽ là số phận bị lôi ra bắn liền 5 phút. Kể cả là nhân vật như Lâm lão gia tử thì cũng không có bất kì cơ hội có thể thương lượng nào.



Hơn nữa, dựa vào thân phận như Lâm lão gia tử, ông ta sẽ nói đỡ cho một kẻ mạo nhận huân chương người bảo vệ Trung Quốc?



Đối với huân chương người bảo vệ Trung Quốc, còn có riêng một bộ quy định và pháp lệnh bảo vệ, nếu như làm giả, sẽ lập tức bị phán vào tội phản quốc.




Dựa vào IQ của Diệp Thu, hắn sẽ mạo hiểm như này sao?



Diệp Thu đương nhiên là để ý đến tất cả phản ứng của mọi người, tất nhiên lúc hắn quyết định dùng đến huân chương người bảo vệ Trung Quốc thì hắn đã có thể tưởng tượng ra tình hình này.



Một người là phó tổng tham mưu của bộ tổng tham mưu, một người là cục trưởng, còn một người là con cháu chính thống của Lâm Gia, tất cả cùng nhau kính lễ một cách trang nghiêm với mình, cảm giác lúc này đúng là rất tuyệt, có thể làm cho một người trước giờ luôn trấn tĩnh lạnh lùng như Giang Án Tử xuất hiện nét mặt kinh ngạc và nghi hoặc, Diệp Thu đúng là cảm thấy cảm giác thành tựu khá lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.



Hữu chương bất dụng, quá hạn vứt đi.



Sau buổi tối hôm qua sau khi đến gặp Yêu Sư, có được sự ủng hộ của ông ta, hắn liền bất đầu suy nghĩ đến cục diện ngày hôm nay, bất kì người nào khinh thường Lâm Gia đều sẽ phải trả một cái giá tàn khốc. Càng huống hồ, Diệp Thu là người có sự hiểu biết nhất định về Lâm Gia, hắn đương nhiên là sẽ không xem thường đối thủ.



Hắn ban đầu là định dựa vào năng lực của mình và sự ủng hộ của Giang Án Tử để tranh giành với người của Lâm Gia, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển theo phương hướng bất lợi nhất với mình. Phụ thân của mình…tuy Diệp Thu tin chắc rằng ông bị oan, nhưng hiện nay không có ai có thể mang ra chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ông.



Chính điều này đủ là một đòn chí mạng đối với Diệp Thu.



Làm thế nào để chứng minh sự trung thành của mình? Trọng lượng của huân chương người bảo vệ Trung Quốc chắc là đủ chứ?



Hiển nhiên là đủ.




Diệp Thu không tin lúc này còn có người hoài nghi sự trung thành của mình đối với quốc gia, nếu như Lâm Lập còn dám lằng nhằng về vấn đề này, Diệp Thu thậm chí có thể tát hắn một cái ngay tại đây hoặc ban cho hắn một hình phạt nghiêm trọng. Kể cả là kiện đến chỗ Lâm lão gia tử, thì cũng chỉ là mình có lí.



"Quách phó tổng tham mưu, cục trưởng Lí….mọi người ngồi đi, đừng nên khách khí quá". Diệp Thu đáp một quân lễ với họ xong, nói một cách khách khí.



Không ai cảm thấy câu nói này của Diệp Thu là làm cao, đương nhiên, trong lòng họ cũng không quan tâm điều đó, ai nấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái huân chương nhỏ xíu trước ngực Diệp Thu, giống như là bị nó cướp mất hồn vậy.



"Diệp Thu, cái này….". Quách phó tổng tham mưu chỉ vào chiếc huân chương trước ngực Diệp Thu, do dự không biết hỏi thế nào.



"Quách phó tổng tham mưu, chiếc huân chương này là thật, Quách phó tổng tham mưu nếu như không tin, thì ngay bây giờ có thể phản ánh lên bên trên, gan tôi có lớn hơn nữa, cũng không dám động tay động chân ở vấn đề này". Diệp Thu nói một cách thẳng thắn.



"Không, không". Quách Trí Dũng vội vàng lắc tay, nói: "Tôi không có ý không tin cậu, huân chương người bảo vệ Trung Quốc là vinh dự cao nhất của quốc gia, nếu đã trao cho cậu, đương nhiên là có đạo lí trong đó. Tôi tuy không biết trong đó rốt cuộc là câu chuyện như nào, do vấn đề kỉ luật, cũng không được phép hỏi quá….nhưng tôi tin nó là thật".



"Cám ơn". Diệp Thu nói một cách cảm kích.



"Có liên quan đến nhiệm vụ SSS đó?". Ánh mắt của Giang Án Tử nhìm chằm chằm vào Diệp Thu, hỏi.



Diệp Thu khẽ gật gật đầu.




Sau khi có được một đáp án lờ mờ, ngọn lửa bát quái cháy hừng hừng trong lòng mọi người mới có được chút thỏa mãn. Tuy họ rất muốn biết thật rõ sự việc, nhưng nếu là như vậy thì chính là vi phạm kỉ luật.



Lâm Lập đờ đẫn nhìn tấm huân chương đó, trong lòng hắn có cảm giác thất bại rất mãnh liệt.



Người đàn ông của Lâm Gia, trước giờ đều ngẩng cao đầu nhìn trời. Lâm Lập là con cháu chính thống của Lâm Gia, tuy không có vị trí quan trọng như Lâm Thương Lan, nhưng cũng là nhân vật nổi trội đời trẻ tuổi của Lâm Gia, là đối tượng đào tạo trọng điểm đời thứ ba của Lâm Gia.



Có bối cảnh hoành tráng, bản thân hắn cũng có đủ thực lực, dám đánh dám kiều, máu chảy mồ hôi rơi, lập không biết bao nhiêu chiến công.



Nhưng đến hôm nay hắn mới phát hiện ra, hóa ra những tấm huân chương giấy khen mình đạt được thực ra không bằng được một tấm của Diệp Thu.



Cục trưởng Lí sau khi tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lâm Lập, không ngờ Diệp Thu có trong tay một bảo bối như này, giờ phải làm thế nào?



Chỉ sợ là cán cân của sự chiến thắng muốn nghiêng về phía Diệp Thu rồi.



Không được, Lâm Lập không thể thua.



Chuyện này từ đầu đến cuối đều là do mình thao tác, nếu như Lâm Lập không thể làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, kể cả người của Lâm Gia không nói gì, thì trên đầu mình cũng sẽ để lại dấu tích của tên bất tài.



Đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh tìm ra sơ hở trong đó, cục trưởng Lí nhìn Diệp Thu, nghữ khí trở nên tôn trọng hơn nhiều, nói: "Đồng chí Diệp Thu, thật không ngờ đồng chí chính là người giành được huân chương người bảo vệ Trung Quốc….đúng là anh hùng xuất thiếu niên, nhân trung hào kiệt ya. Không tồi, nó đủ để chứng minh sự trung thành của anh với Trung Quốc. Nếu như nói người giành được huân chương người bảo vệ Trung Quốc mà không kiên định với lợi ích quốc gia và hạnh phúc nhân dân của Trung Quốc, vậy thì còn có ai là người trung thành với đất nước?".



"Tôi xin lỗi cậu vì sự nghi ngờ và thái độ vô lễ vừa rồi của tôi đối với cậu. Nhưng tôi nghĩ cậu chắc cũng hiểu, tấm huân chương này quả thực có thể chứng minh sự trung thành của cậu với đất nước, nhưng không phải là căn cứ để cậu có thể đảm nhiệm chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, mà căn cứ ở trong tay chúng tôi".



Cục trưởng Lí cầm ra lệnh điều động của bộ Quân sự đặt trước mặt Diệp Thu, nói: "Không có quy củ thì không thành quy tắc, bản lệnh điều động này là văn kiện được bộ quân sự thảo luận nghiên cứu mà có, nếu như không thể được thuận lợi chấp hành, vậy thì tờ giấy này không khác gì tờ giấy vụn. Quân lệnh như sơn, quân nhân cũng cần phải xem trọng sự phục tùng. Nếu như sự uy nghiêm của quân lệnh không có được sự bảo vệ, vậy thì bộ mặt của bộ quân sự sẽ bị tổn hại".



Cục trưởng Lí sợ lời nói của mình có ý uy hiếp quá nặng, cũng không dám quá đắc tội với Diệp thu, liền vội vàng giải thích: "Thực ra, tiểu đội Tử La Lan vốn dĩ chỉ có một đội trưởng, căn bản không có vị trí phó đội trưởng. Bên trên suy nghĩ đến năng lực của cậu, cho nên mới đặc biệt thêm vào chức vụ này, có thể nhìn ra, bên trên vẫn là rất quan tâm đến cậu".



"Bất luận là đội trưởng hay phó đội trưởng, đều là phục vụ cho tiểu đội Tử La Lan mà? Cậu với đồng chí Lâm Lập đồng tâm hiệp lực, dựa vào tài năng của hai người, tiểu đội Tử La Lan chắc chắn sẽ bước lên nấc thang mới. Nghề nghiệp không phân cao thấp sang hèn mà, cậu thấy có đúng không? Đồng chí Diệp Thu? Hahaha….".



Cục trưởng Lí rất hài lòng về câu nói hài hước cuối cùng của mình, cười cười nhìn Diệp Thu, không biết tại sao, điệu cười này đến cuối cùng có ý vị như muốn nịnh hót lấy lòng.



Diệp Thu bĩu bĩu môi.



Nghề nghiệp không phân sang hèn? Những lời chết tiệt này thì lừa được ai chứ?



Đương nhiên, Diệp Thu sẽ không nói ra câu nói này.