Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 406: Trận thứ ba! Ác mộng!!! (2)




"Hừ, ghét nhất là ngụy quân tử" Lâm Bảo Nhi nhỏ tiếng nói thầm phía sau.

Cơ thể Yến Thanh Phong cứng đờ, chỉ thấy trong cổ họng vị ngọt tới mãnh liệt, suýt nữa xông lên khoang miệng.

Mím chặt môi, từ từ, từ từ nuốt nó xuống, khóe miệng lại có tơ máu nhỏ thấm ra.

Bộ đội số 5 liên tục chiến bại, nhiều lần chịu sự khiêu khích của Diệp Thu nhưng không biết phải làm sao, Giang Yến Tử đối đãi với mình thái độ lạnh lùng, nhưng lại có quan hệ mật thiết với tạp chủng kia, trong hội nghị giám khảo Lâm Thương Lan lại châm chọc khiêu khích mình… lại bị con gái của Lâm gia ức hiếp trèo lên đầu, bị cô ta hắt cà phê trước mặt mọi người…..

Từng chuyện từng chuyện khiến người ta nổi giận lôi đình được hắn nén xuống với khả năng nhẫn nại siêu cường, nhưng tức giận càng tích tụ càng nhiều, càng ngày càng khiến người ta khó mà tiếp nhận được.

Bây giờ, cuối cùng cũng bị cắn trả.

Cho dù là người thông minh cũng đều cao ngạo, Chu Du của tam quốc bị Chư Cát Lượng làm tức chết, Yến Thanh Phong có thể chịu đựng được không?

Diệp Thu vẫn luôn lưu ý bóng lưng Yến Thanh Phong, thấy động tác của hắn tất nhiên rõ cơ thể hắn có vấn đề.

Lần này, mắt hắn nhìn Lâm Bảo Nhi tràn đầy khâm phục.

Mình vẫn luôn cố gắng làm Yến Thanh Phong mất khống chế, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thành công. Đại tiểu thư Lâm Bảo Nhi vừa xuất mã, đã có thể khiến hắn tức hộc máu.

Ma nữ quả nhiên là ma nữ.

"Anh, anh thật tốt, có kẻ xấu ức hiếp em, anh luôn giúp em báo thù" Lâm Bảo Nhi kéo tay Lâm Thương Lan, vẻ mặt ngây thơ nói.

Lâm Thương Lan véo véo má mũm mĩm của cô, nghiêm mặt nói: "Em tưởng anh không biết trò bịp này của em à? Sau này, cố gắng ít giao thiệp với người của Yến gia vậy".

Lâm Thương Lan và Diệp Thu gật gật đầu, liền đi về phía bàn giám khảo.

Buổi tối, phòng của Yến Thanh Phong.

Ánh mắt Yến Thanh Phong xẹt qua trên mặt các thành viên của bộ đội số 5, cuối cùng dừng trên người đàn ông cao lớn như một con hổ dũng mãnh ngồi trên ghế sofa, nói: "Bạch Hổ, chuẩn bị xong chưa?"

"Vâng , đội trưởng" Bạch Hổ bỗng đứng bật dậy từ sofa, giống như người khổng lồ đột nhiên đứng lên sừng sững, chiều cao phải tới hai mét ba hai.

"Ngồi xuống" Yến Thanh Phong giơ tay ấn ấn, bảo Bạch Hổ ngồi xuống ghế, nói: "Tôi không phải không tin mọi người, ngược lại, thực lực của mọi người tôi hiểu rõ, tôi tin mọi người giống như tin chính tôi vậy. Nhưng, chúng ta không thể không thừa nhận, Diệp Thu là một cao thủ."

Thấy mọi người đều lặng im không nói gì, Yến Thanh Phong nói tiếp: "Thương thế của Thương Long mọi người đều biết, phải nằm trên giường nghỉ ngơi một hai tháng mới có thể đứng dậy được. Mà chỉ lệch 5cm nữa, Thương Long suýt nữa bị một quyền của hắn đánh chết."

"Thực lực của Thương Long không yếu hơn những người ngồi đây, nhưng, cậu ấy vẫn bị người ta đánh thành như vậy, mà chúng ta không thể không cẩn thận trong trận đấu tiếp theo. Bạch Hổ thực lực của cậu thuộc mức độ đứng đầu trong đội. Ngoài Tham Lang ra, chắc chỉ có cậu là mạnh nhất. Lần này, tôi không muốn nhìn thấy cậu thất bại, bộ đội số 5, cũng thật sự là không thể thua nữa".

Yến Thanh Phong nhìn Bạch Hổ, vẻ mặt khẩn cầu nói.

Sắc mặt Bạch Hổ xanh mét, máu chiến trong người hừng hực bốc cháy, lớn tiếng nói: "Đội trưởng, tôi nguyện lập công vì quân lệnh "

Yến Thanh Phong xua xua tay nói: "Quân lệnh thì thôi đi, tôi tin các các cậu, tôi biết mọi người sẽ toàn lực ứng phó"

Yến Thanh Phong lấy chai thủy tinh nhỏ trong suốt trong túi ra, bên trong có một giọt chất lỏng màu tím đỏ, vứt nó cho Bạch Hổ, nói: "Uống nó trước trận đấu".

"Đội trưởng…." Bạch Hổ cầm chai hơi do dự, lấy thuốc để nâng cao thực lực, bọn họ không ít lần làm như vậy trong khi chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ đang là thi đấu, cho dù thắng, cũng không có được bao nhiêu khoái cảm.

"Bạch Hổ, cái tôi cần là thắng lợi. Cậu hiểu chứ?" Ánh mắt Yến Thanh Phong lạnh lùng nhìn Bạch Hổ, khẽ nói.

Bạch Hổ gật gật đầu, nhận chai thủy tinh nhỏ.

Thi đấu vòng ba, theo thứ tự xuất trận, đội thứ nhất lên sàn thi đấu là đội viên Khoái Đao của tiểu đội Tử La Lan và Thủy Điểu của tiểu đội Cuồng Phong.

Thương thế của Khoái Đao nghiêm trọng, tay phải không thể hoạt động, chân trái cũng gãy xương, hoàn toàn không thể đứng dậy. Lúc người chủ trì tuyên bố tên hai đội viên của nhóm đầu tiên ra thi đấu, Giang Yến Tử liền lên nói rõ tình hình với tổ trọng tài.

Thủy Điểu yêu kiều không đánh mà thắng, như một kỳ tích vào thi đấu vòng bốn. Điều khiến mọi người phải nhìn nhau là cho dù đội viên của tiểu đội Cuồng Phong, ai nấy cũng dở khóc dở cười nhìn Thủy Điểu cười ngớ ngẩn trên sàn đấu.

Nha đầu này lại có thể vào thi đấu vòng bốn, gần tương đương với vào tới nửa cuộc thi rồi, con đường tiếp theo cô còn đi thế nào?

Trận đấu thứ hai là giữa đội viên Hỏa Dầu và Kim Ngưu cùng tới từ bộ đội số 5. Hai đối thủ tới từ cùng một tiểu đội thuộc nhóm tự tàn sát nhau. Nhưng, đây cũng là một mặt chứng minh sự lớn mạnh của bộ đội số 5.

Hai người chậm rãi đánh , sau khi tùy ý thể hiện vài chiêu, Kim Ngưu liền thu tay, chủ động nhận thua với đối thủ.

Bọn họ đều là người của bộ đội số 5, không cần thiết liều mạng như vậy. Hơn nữa cả hai người đều rõ thực lực đối phương, tất nhiên sẽ để lại người có thực lực khá cường hãn để đấu võ giành ngôi báu quán quân rồi.

Trận đấu thứ ba là Diệp Thu đối chiến với Bạch Hổ.

Cuộc thi đã bắt đầu mấy ngày rồi. Diệp Thu tất nhiên đã so sánh Bạch Hổ tên có danh hiệu dung tục và thực lực bản thân .

Mặc dù trước đó đã biết hắn là một người cao lớn, nhưng lúc hai người cùng bước lên sàn đấu, Diệp Thu vẫn có cảm giác tự ti sâu sắc.

Mình cao một mét tám hai, thân hình không phải cao, tất nhiên cũng không phải thấp, nhưng đứng trước Bạch Hổ cao hai mét ba hai này, Diệp Thu thấy mình hoàn toàn giống như một đứa bé.

Bạch Hổ người cao chân dài, cơ thể rắn chắc. Hai tay giống như tay vượn, dài dài buông xuống. Hai cánh tay to lớn khác thường gân xanh nổi lên, một cái tát có thể đập người ta nát thịt. Trên đầu để tóc ngắn kiểu hình chữ nhật, giống như "bố đầu nhỏ" (cái này trong phim hoạt hình con đầu to bố đầu nhỏ thì phải) thêm cao thêm mạnh.

Vừa lên sàn, Bạch Hổ liền hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Thu. Đây là kẻ thù của bộ đội số 5, là đối tượng bác mệnh của Bạch Hổ hắn.

Đánh bại hắn, nhất định phải đánh bại hắn.

Còn Diệp Thu lại ánh mắt nhìn như không thấy Bạch hổ như con dã thú, cười hì hì nói: "Con người tôi dễ nhớ ghi hận, ai chọc vào tôi, tôi có thể nhớ rất lâu. Con người tôi không hề có thiện cảm với người của bộ đội số 5, cho nên, lát nữa nếu tôi ra tay mạnh…..anh cũng đừng để ý".

Thành viên Bạch Hổ của bộ đội số 5 bị lối nói chuyện độc địa của Diệp Thu làm cho tức giận, nhưng không hề nói một câu phản bác.

Chỉ là nắm đấm cực lớn đã nắm chặt vang lên tiếng cậc cậc, chỉ đợi chuông vang, liền xông tới đập hắn thành bánh thịt,

Keng!

Tiếng chuông vang lên, Bạch Hổ thân hình cao lớn liền hét lên giận dữ xông về phía Diệp Thu.

Mọi người tưởng rằng, Bạch Hổ cao lớn như vậy nhất định hợp với đánh phản đòn phòng ngự, phương thức chiến đấu cũng hung mãnh bá đạo. Nhưng không ngờ hắn chạy nước rút tốc độ lại nhanh như vậy.

Đôi chân to dài chạy thình thịch hai bước, liền tới trước mặt Diệp Thu. Diệp Thu vẫn trong lúc chạy nước rút, phát hiện hai tay từ trên xuống dưới đánh về đầu mình.

Trong lòng Diệp Thu cả kinh, cơ thể lại tăng tốc, xông thẳng tới dưới nách Bạch Hổ.

Vẫn chưa kịp hít vào một hơi, đứng vững chân tìm sơ hở tấn công, không ngờ Bạch Hổ trở tay một quyền, nắm đấm vù vù nện tới ngực mình.

Diệp Thu lúc này đã hiểu tác dụng của tay dài chân dài của người này, giống như đầu súng màu lam có ưu thế thân cao. Người này vậy mà vì tay chân dài mà chiếm ưu thế tấn công.

Vì Diệp Thu lần nào cũng chưa chạy tới trước mặt hắn, quyền đầu của hắn hoặc trường cước đã tới trước mặt Diệp Thu.

Mình không thể tới gần đối thủ, thì làm thế nào tấn công mạnh đối phương đây?

Trong lòng Diệp Thu vô cùng buồn bực, nhưng chỉ có thể dựa vào thân thủ linh hoạt tán loạn khắp nơi. Mà điều vượt ra ngoài dự đoán là, tốc độ của Bạch Hổ không hề vì hình thể đặc biệt của hắn mà có ảnh hưởng nào. Vậy mà có thể theo được tiết tấu của Diệp Thu, đánh không hề có khe hở.

Mọi người đều nhìn ra được, tiết tấu trận đấu bây giờ được Bạch Hổ dẫn dắt.

Giữa các cao thủ có câu nói gọi là: ai điều khiển được tiết tấu, người đó có thể giành được thắng lợi.

Hình như, kết quả trận đấu đã có rồi.

Yến Thanh Phong nhìn hình ảnh Diệp Thu trái tránh phải né thầm cười nhạt, sức tấn công sinh ra từ hình thể đặc biệt của Bạch Hổ thường xuyên khiến cao thủ số một của bộ đội số 5-Tham Lang cũng khó mà chống đỡ được. Ta muốn xem xem, ngươi có thể đối phó với hắn thế nào?

Cho dù Bạch Hổ không lưu ngươi lại được, cũng sẽ để lại cái giá cả đời khó quên trên người ngươi.

Nghĩ tới điều này, ánh mắt Yến Thanh Phong lạnh lẽo.

Bạch Hổ dám cãi lệnh mình, không uống thuốc kích thích số II. Đúng là đáng chết, nếu trận này không thể đánh bại Diệp Thu, trở về xem ta hành hạ ngươi thế nào.

Lâm Thương Lan nhìn Yến Thanh Phong ngồi bên cạnh một cái, trong lòng thầm than, hắn bây giờ bị Diệp Thu đả kích, đánh cho loạn lên, đâu còn phong thái của Nam Mộ Dung năm đó?

Đội viên tiểu đội Tử La Lan thấy hoàn cảnh vây quẫn của Diệp Thu, mọi người đều lộ vẻ lo lắng. Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, bọn họ đã từ bài xích ghét Diệp Thu trở thành tiệp nhận và khâm phục hắn. Hơn nữa, bây giờ Diệp Thu đang đại diện cho vinh dự của tiểu đội Tử La Lan liều mạng với người ta trên kia, cho dù lạnh lùng như Cuồng, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.

Cùng lo lắng cho Diệp Thu còn có tổ hợp nữ của tiểu đội Cuồng Phong của cuộc thi lần này. Tối qua Thủy Điểu tới chỗ Diệp Thu lấy đơn thuốc trung y, lại được hắn truyền thụ mấy cách thông huyết bài trừ máu đọng, sau khi cô trở về áp dụng với đội trưởng, hiệu quả rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngân Ly là quyền uy tuyệt đối của tiểu đội Cuồng Phong, là thần tượng tinh thần của những cô gái này. Hơn nữa, bọn họ không chỉ coi cô như đội trưởng, đồng thời cũng coi cô như chị gái. Diệp Thu chẳng khác gì giúp người thân của họ, thế nên trong lòng họ cũng đều vô cùng cảm kích Diệp Thu.

Trận đấu này, các cô tất nhiên không hi vọng Diệp Thu thất bại.

Người giữ được bình tĩnh nhất phải nói tới Giang Yến Tử.

Ngồi ngay ngắn trên ghế khán giả, sắc mặt bình tĩnh xem trận đấu. Hình như hai người trên sàn đấu không hề liên quan tới mình.

Giang Yến Tử không phải không lo lắng, mà vì cô nói, tạm thời vẫn chưa tới lúc cô lo lắng.